37+38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Kim Thái Hanh được nhân viên soát vé đưa đi vào phòng nghỉ ngơi của nhân viên.

Mấy nhân viên mặc quần áo y tá, bác sĩ đang đứng trước gương tháo trang sức, Quý Hoằng thì núp ở trong góc, nhìn tường trắng ngẩn người, trong miệng còn đang nói lẩm bẩm gì đó, mơ hồ có thể nghe thấy mấy từ thô tục.

Kim Thái Hanh đi tới phía sau y: "Đi."

Nghe thấy giọng hắn, Quý Hoằng chếch nghiêng người, không dám quay đầu lại. Y thăm dò hỏi: "Lão Kim?"

Kim Thái Hanh: "Phí lời."

Quý Hoằng lần này mới dám xoay người, y khóc thút thít mà nhào tới trên người Kim Thái Hanh: "Lão Kim cậu rốt cục cũng tới cứu tôi, tôi con mẹ nó muốn đi ra ngoài mà bọn họ lại đem tôi mang vào sào huyệt."
"Cậu cậu cậu, cậu là tên khốn kiếp thấy sắc quên bạn, ném tôi một mình!"

Kim Thái Hanh tuy rằng rất ghét bỏ, nhưng vẫn nhịn xuống. Hắn nhìn nhân viên nhà ma nói: "Thật xin lỗi."

Nhân viên nhà ma đỏ mặt lắc đầu: "Không sao, không có gì đâu."

Kim Thái Hanh kéo cổ áo của Quý Hoằng, xách người này ra ngoài.

...

Rời khỏi nhà ma, Quý Hoằng mới đi chậm lại. Lòng y vẫn còn sợ hãi hỏi Kim Thái Hanh: "Ở trong đó cậu có gặp phải ma không?"
"Tôi chỉ nhìn thấy một bóng người đang bay!!"

"Đều là người đóng cả," mặt Kim Thái Hanh không cảm xúc, "Ma quỷ ở đâu chứ, chớ tự mình doạ mình."
"Đi nhanh, bé con còn đang chờ tôi."

Quý Hoằng nhìn bóng lưng Kim Thái Hanh không chút lưu tình, ai oán nói: "Chỉ thấy người mới cười, không thấy người cũ khóc."

Hứ, đồ A cặn bã!

----

Lúc hai người đi tới lối ra, chỉ thấy một Alpha xa lạ đang khoác vai Điền Chính Quốc, đang cùng Lục Vưu tán gẫu.

Mặt Kim Thái Hanh trầm xuống, trực tiếp hướng phía bọn họ đi đến.

Quý Hoằng nhìn bóng lưng của Alpha kia, cảm thấy quen thuộc đến lạ.

Điền Chính Quốc đang quay qua giới thiệu: "Đây là bạn học của con, Lục Vưu và Trần Phong Phong."

"Đây là tôi —— " Tiếng nói im bặt đi, cậu bỗng nhiên bị người tách ra.

Còn chưa kịp nói chuyện, trên đỉnh đầu vang lên tiếng của Kim Thái Hanh: "Anh là..."

"Quý ca?"

Kim Thái Hanh ngây người, anh của Quý Hoằng sao lại ở chỗ này?

"Anh?"

Quý Hoằng nhìn kỹ, đúng thật là anh trai y. Y không dám tin hỏi: "Anh sao lại ở đây?"

"Lão Kim gọi em tới?"

Lục Vưu cảm thấy mình có hơi chóng mặt. Bạn tình khác của Điền Chính Quốc lại là anh trai của Quý Hoằng sao?

Bây giờ còn gặp mặt Kim thần?

Cái này, không phải cũng quá kích thích rồi đi!

Lục Vưu quay đầu nhìn Trần Phong Phong bên cạnh không chút biểu tình nào, thập phần ước ao. Thấy sự chú ý của mọi người không còn trên người bọn họ, Lục Vưu vội vã nhỏ giọng nói: "Cái kia, tôi đưa Trần Phong Phong về nhà trước nhé, hẹn gặp lại."

Đất thị phi, không thích hợp ở lâu.

Điền Chính Quốc hỏi: "Một mình cậu có thể sao?"

Lục Vưu vung vung tay: "Có thể, có thể."

Không được cũng phải được.

Điền Chính Quốc quay đầu lại, nhìn Quý thúc thúc, rồi lại nhìn Quý Hoằng.

Đều là mặt con nít, cao lớn, đúng thực có bốn, năm phần tương tự.

Điền Chính Quốc kinh ngạc, Quý Hoằng là em trai của Quý thúc thúc.

Cậu trước đây vậy mà chưa hề nghĩ tới chuyện này.

Quý Hoằng đi tới bên cạnh Quý Phong, tò mò hỏi: "Anh, hai người làm sao lại quen biết nhau?"

"Anh và cha Quốc Quốc có quen biết." Quý Phong liếc thấy tay Kim Thái Hanh đang cầm lấy tay Điền Chính Quốc.

Quý Phong nhíu mày, người kia chẳng lẽ là Kim Thái Hanh sao?

Quý Hoằng không rõ công việc cụ thể của ông anh mình là gì, chỉ biết là Quý Phong luôn chạy khắp nơi trên cả nước, quen biết với cha Điền Chính Quốc cũng không có gì kì quái, hỏi Quý Phong: "Sao anh lại tới đây? Tới chơi à?"

Quý Phong qua loa nói: "Làm ít chuyện."

"Ồ." Quý Hoằng đã quen với câu trả lời này, ý tứ chính là dừng ngay chuyện muốn hỏi lại, vì có hỏi cũng sẽ không nói.

Kim Thái Hanh nhẹ nhàng ngửi, ngửi thấy tin tức tố Alpha trên người Điền Chính Quốc.

Quý Phong liếc nhìn thời gian: "Không còn sớm, anh đưa các em về."

"Được nha, được nha." Điền Chính Quốc rất tự nhiên đi tới bên cạnh Quý Phong, hỏi: "Quý thúc thúc, tuần sau thúc có rảnh không? Giáo viên chủ nhiệm nói có thể sẽ có họp phụ huynh đấy."

"Họp phụ huynh?" Mắt Quý Phong sáng rực lên, "Vậy nhất định phải rảnh rỗi rồi."

Quý Hoằng chen miệng nói: "Tiểu Quốc, cậu gọi anh tôi là chú sao?"

Điền Chính Quốc gật đầu: "Đúng thế, Quý thúc thúc từ nhỏ đã quen tôi."

"Anh, anh trước đây sao chưa từng nói về Điền Chính Quốc thế?" Quý Hoằng sờ cằm, suy nghĩ nói: "Nếu cậu gọi anh tôi là chú, vậy tôi lúc đó chẳng phải..."

Hai chữ "chú" còn chưa kịp nói ra, đã bị một bàn tay lớn vỗ vào sau gáy của y.

"Là cái đầu em," Quý Phong cảnh cáo nói, "Đừng nghĩ tới chuyện muốn chiếm tiện nghi."

Cẩn thận chết như thế nào cũng không biết đấy.

"Anh đưa các em trở về. Lên xe đi, trước hết về trường học đã." Quý Phong đậu xe ở bên ngoài, nhiệm vụ lần này rất đơn giản, y vốn dự định đi xem Điền Chính Quốc, tiện đường làm nhiệm vụ, không nghĩ tới liền trực tiếp gặp được.

Điền Chính Quốc theo thói quen mà ngồi ở phó lái, cười hì hì tán gẫu với Quý Phong.

"Nguyên đán cũng ở lại trường học sao?"

"Con có thể trở về nhà không?"

"Muốn đi đâu, đi chỗ nào?"
......

Kim Thái Hanh rũ mắt, sắc mặt không rõ.

Quý Phong trực tiếp lái xe vào trường học, đứng ở khu ký túc, cười vẫy tay tạm biệt.

Thấy Kim Thái Hanh cũng xuống xe theo sau, y híp mắt một cái, nhìn về phía Quý Hoằng: "Tiểu tử Kim gia kia có quan hệ rất tốt với Quốc Quốc sao?"

Mí mắt Quý Hoằng giật lên: "Cũng khá ổn, là bạn học cùng lớp."

Nhìn qua gương chiếu hậu thấy hai người càng đi càng xa, Quý Phong mở miệng nói: "Khoảng thời gian này ở trường học, em hãy chăm sóc Quốc Quốc thật tốt."

Quý Hoằng quay mặt đi, chột dạ gật đầu: "Em sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt."

Khả năng không cẩn thận sẽ chăm sóc đến trên giường huynh đệ...

Quý Phong nói tiếp: "Chú ý đời sống tình cảm của Quốc Quốc."
"Alpha, Beta, Omega đều theo dõi thật kỹ vào."

Chú ý đời sống tình cảm??

Quý Hoằng hít vào một hơi, ông anh nhà mình cả đời sống tình cảm của em trai ruột cũng không quan tâm, thế mà lại để ý một Omega tiểu bối??

Y nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một giải thích: Anh trai y thích Điền Chính Quốc.

Má ơi, Điền Chính Quốc này là họa thủy nha!

Quý Hoằng hiện tại chỉ muốn đi tìm chết.

---

Một bên khác....

Kim Thái Hanh một tay đút túi, cúi thấp tầm mắt, nhìn hai cái bóng trên mặt đất, không chút biểu tình.

Điền Chính Quốc nghiêng đầu, từ sau rời nhà ma, cảm xúc Kim Thái Hanh có chút không đúng, hỏi hắn: "Cậu làm sao vậy?"

Bước chân Kim Thái Hanh dừng lại, ngước mắt nhìn Điền Chính Quốc.

Trên người bé con có tin tức tố của Quý Phong.

Hắn mím môi, lạnh lùng nói: "Tôi ăn dấm."

Điền Chính Quốc trầm mặc một hồi lâu, nghĩ thầm chẳng trách vừa nãy vẫn luôn không cùng Quý Hoằng nói chuyện, hỏi hắn: "Quý Hoằng xảy ra chuyện gì sao?"

Kim Thái Hanh:...

Điền Chính Quốc hiểu ý hỏi: "Cậu ấy trong nhà ma đùa giỡn nhân viên giả ma à?"

Kim Thái Hanh:...

Kim Thái Hanh không nói lời nào, Điền Chính Quốc còn tưởng rằng mình đoán mò đúng rồi. Cậu chậm rãi vì Quý Hoằng giải thích: "Quý Hoằng không giống là loại người như vậy, nói không chừng là hiểu lầm đây."

"Két — két — "

Đèn đường trên đỉnh đầu chớp hai lần, từ từ tắt hẳn.

Điền Chính Quốc vội vã mở đèn pin cầm tay, đi tới chỗ Kim Thái Hanh, nắm tay hắn nói: "Phòng ngủ thì ở phía trước, đừng tự mình đoán mò, ngày mai trực tiếp tìm Quý Hoằng nói chuyện đi..."

Kim Thái Hanh nâng mí mắt, nhìn thấy ánh sáng camera bên cạnh tòa nhà A1 lóe hồng. Hắn nắm chặt tay Điền Chính Quốc, đem người kéo đến bên cạnh, đặt trên thân cây.

Cây thường thanh xõa cành lá xum xuê che đi thân ảnh hai người đang quấn quýt với nhau.

Điền Chính Quốc không kịp phản ứng lại, điện thoại rơi trên mặt đất, vùi trong những chiếc lá khô.

Kim Thái hanh nhìn người dưới thân, nhẹ giọng nói: "Tôi là đang ghen vì cậu."

Điền Chính Quốc hoàn toàn không nghe thấy Kim Thái Hanh đang nói gì, cậu chỉ biết là tay hắn bị cành cây cắt bị thương.

Vết thương không nhỏ, có chút máu rơi vào trong miệng cậu.

Mùi hương đòi mạng.

Điền Chính Quốc nuốt một ngụm nước bọt: "Cậu chảy máu."

Cậu nghiêng đầu, nhìn tay phải Kim Thái Hanh đang chống trên thân cây.

Ngón tay có một vết thương.

Cậu nhón chân lên, liếm láp dòng máu rỉ ra ngoài vết thương.

Qua ánh sáng của mặt trăng, Kim Thái Hanh nhìn thấy được sự si mê cùng khát vọng trong mâu mắt của bé con. Cổ họng hắn khẽ nhúc nhích, khàn tiếng hỏi: "Cậu thích máu của tôi?"

Điền Chính Quốc bây giờ có chút lâng lâng, theo bản năng gật đầu nói: "Thích."

Kim Thái Hanh khẽ cười một tiếng, giơ tay chậm rãi xoa môi Điền Chính Quốc, đem máu ở trên môi của cậu lau đi, sau đó không nói lời gì mà đưa vào trong miệng cậu.

Vị ngọt thơm nồng xộc vào khiến Điền Chính Quốc có chút thất thần, cậu mông lung mà nhìn Kim Thái Hanh, theo bản năng mút vào.

Cậu có thể cảm nhận được ngón tay Kim Thái Hanh đang mơn trớn các vách trong cổ họng mình, cuối cùng đè lên đầu lưỡi, nhẹ nhàng gảy, không có cách nào truyền lời, cảm giác tê dại lan tỏa toàn thân.

Điền Chính Quốc ngậm lấy ngón tay, mãi đến khi vết thương hoàn toàn khép lại, cậu mới lấy lại tinh thần, vội vã cuống cuồng mà nhìn hắn: "Tôi, tôi..."

Kim Thái Hanh cúi đầu, chóp mũi đụng chóp mũi.  Hắn chậm rãi mở miệng: "Tôi ăn chính là ăn dấm chua vì cậu, nghe rõ không?"

Tim Điền Chính Quốc đột nhiên đập gia tốc, cậu bối rối.

'Ăn dấm chua vì cậu' cái gì?

Cùng Quý Hoằng đi quá gần sao?

Cùng người nhà Quý Hoằng quan hệ quá tốt sao?

Nghĩ đến tình yêu của hai người khó có thể được tiếp thu, Điền Chính Quốc cảm thấy mình đã hiểu. Cậu lắp ba lắp bắp mà nói: "Vậy, vậy tôi nói tốt giúp cậu trước mặt Quý thúc thúc nhé."

Kim Thái Hanh bất đắc dĩ: "Tôi và Quý Hoằng không có ở bên nhau."

Các cặp tình nhân cãi nhau nói chia tay thực sự quá bình thường.

Điền Chính Quốc chỉ nghĩ hắn đang nói lời vô ích, vỗ vai an ủi: "Tôi hiểu tôi hiểu, lời này tôi sẽ không nói cho Quý Hoằng biết. Đừng nóng giận."

Kim Thái Hanh không biết nên khóc hay nên cười, một bụng nói đều hóa thành nụ cười khẽ. Hắn ôm lấy Điền Chính Quốc, cằm dựa vào trên vai cậu, thật lâu thở dài một hơi. "Bé con ngu ngốc này."

Lúc nào đó tôi sẽ lớn lên ...

Điền Chính Quốc bĩu môi, nể tình tâm tình hắn không tốt, không tính toán từ ngu ngốc kia.

Tiếng chuông đầu tiên của giờ tắt đèn vang lên, Điền Chính Quốc đẩy Kim Thái Hanh ra: "Nên trở về phòng ngủ thôi."

Kim Thái Hanh không muốn buông tay, đè lên người mở miệng nói: "Khó chịu, không muốn nhúc nhích."

Điền Chính Quốc suy tư chốc lát: "Vậy để tôi cõng cậu trở về nhé?"

Nói rồi, cậu quay người đưa lưng về phía Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh nhìn cái gáy đáng yêu của cậu, cổ trắng nõn, lòng ngứa ngáy khó nhịn. Hắn không nhịn được mà đến gần, trên sợi tóc hôn một cái.

Như chuồn chuồn lướt qua, Điền Chính Quốc còn tưởng rằng lá cây rơi xuống.

Kim Thái Hanh sờ đầu cậu: "Hiện tại đã có sức lực rồi, đi thôi."

Hắn nhặt điện thoại trên đất lên, cầm lấy bỏ vào lòng bàn tay Điền Chính Quốc: "Tôi muốn cậu đưa tôi về phòng ngủ."

"Được được được." Điền Chính Quốc nắm lấy tay hắn, từ từ đi về phía tòa nhà A1.

...

Ánh trăng lành lạnh chiếu lên trên thân hai người, kéo cái bóng càng ngày càng dài.

Trở lại phòng ngủ, Kim Thái Hanh ngẩng đầu nhìn ngón tay cái, hoàn toàn khép lại, một chút vết tích bị thương đều không có.

Có thể là vết thương khá là nhỏ chăng?

Kim Thái Hanh rất nhanh đem chuyện này vứt qua một bên, bấm số gọi cho bác sĩ Phương.

Bác sĩ Phương thấy cuộc gọi trên điện thoại thì cực kỳ kinh ngạc: "Làm sao vậy?"

Lúc trước anh gọi điện cho Kim Thái Hanh đều không được, ngày hôm nay lại chủ động gọi tới.

Kim Thái Hanh mím môi, trong mâu mắt còn có mấy phần lo lắng: "Tôi có một người bạn thân thể không ổn, thích ăn những thứ không bình thường."

Bác sĩ Phương hỏi: "Ăn cái gì?"

Kim Thái Hanh rũ mắt xuống, cũng không nói ra là máu.

Bác sĩ Phương lại hỏi: "Ví dụ như là bùn đất, kim loại gì đó sao?"
"Có thể là có đam mê ăn thứ kỳ quái, cậu nên dẫn cậu ấy đến bệnh viện làm kiểm tra sức khoẻ đi."

Kim Thái Hanh để điện thoại di động qua một bên, mở điện thoại, lên mạng tìm hiểu về những đam mê ăn thứ kỳ quái.

Người như thế không ít, ăn mảnh dao, ăn xà phòng thơm, tóc tai, v.v.. cái gì cũng có, thậm chí còn có người thích ăn vảy dính máu.

Kim Thái Hanh đột nhiên cảm thấy căn bệnh này của bé con cũng không có gì quá nghiêm trọng. Hắn dựa vào ghế, nhẹ giọng nói: "Cậu ấy rất bài xích việc đi bệnh viện kiểm tra sức khoẻ."

Bác sĩ Phương trầm mặc chốc lát, mở miệng nói: "Không kiểm tra sức khoẻ thì không có cách nào xác định được bệnh tình."

Kim Thái Hanh than nhẹ: "Tôi sẽ nghĩ cách khác."

Nghe tiếng nói đầu bên kia còn kèm theo tiếng gõ chữ, bác sĩ Phương chậm rãi hỏi: "Người bạn mà cậu nhắc tới vừa rồi sẽ không phải là họ Kim, tên Thái Hanh chứ?"

Kim Thái Hanh:...

---
Thứ bảy.

Trường học rất tri kỷ không đánh chuông, Điền Chính Quốc ngủ thẳng mười giờ mới mơ màng tỉnh lại.

Cuộc hẹn với Kim Thái Hanh là mười một giờ, còn có một tiếng nữa mới đến, cậu nhìn trần nhà phát ngốc một lát, mới bò dậy rửa mặt. Lúc xuống lầu mới mười giờ rưỡi, trong không trung hoa tuyết bay bay, gió vừa thổi lên, vài bông hoa tuyết chậm rãi bay đến trên mặt cậu, băng lạnh lẽo tan đi.

Điền Chính Quốc đang định chơi tuyết một lát, thì thấy cách đó không xa có một người mặc kín từ đầu tới chân, che dù đi về phía cậu.

Kim Thái Hanh đứng dưới bậc thang, giương mắt đánh giá cậu. Hắn nhăn chặt mày: "Mặc quá ít."

Điền Chính Quốc tiếp tục đi, cười nói: "Tôi không sợ lạnh."

Cậu thích nhất chính là mùa đông, nhưng đáng tiếc ở núi Phong Danh bốn mùa đều như mùa xuân.

Kim Thái Hanh giao dù trong tay cho cậu, cởi khăn quàng cổ xuống quàng lên cổ Điền Chính Quốc hai vòng, "Đi thôi, đi nhà ăn."

Khăn quàng cổ vẫn còn sót lại mùi hương của Kim Thái Hanh khiến Điền Chính Quốc không khỏi có chút thất thần.

Kim Thái Hanh sao lại thơm như vậy nhỉ?

---

Cuối tuần nhà ăn dường như chẳng còn ai, cửa sổ lấy cơm cũng chỉ mở một chỗ.

Kim Thái Hanh đi mua cơm, Điền Chính Quốc tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, mới vừa lấy điện thoại ra bên cạnh đã có một người ngồi. Cậu còn tưởng là Kim Thái Hanh, vừa nhìn thì ra là Lục Vưu.

Lục Vưu đem suất thức ăn để lên bàn, sát bên tai cậu nhỏ giọng hỏi: "Tối hôm qua không sao chứ?"

Điền Chính Quốc nghi hoặc: "Có thể có chuyện gì?"

Lục Vưu sâu sắc mà liếc nhìn Điền Chính Quốc.

Thật lợi hại, có thể từ trong đám Tu La toàn vẹn trở ra.

Y tiếp tục hỏi: "Ngày hôm qua anh của Quý Hoằng và Kim Thần thế nào rồi?"

Điền Chính Quốc suy nghĩ một chút: "Quý thúc thúc sao?"

Ồ hiểu rồi, hóa ra gọi là chú sao.

Lục Vưu đột nhiên có ý nghĩ kỳ quái, y hơi đỏ mặt nói: "Các cậu rất có tình thú đấy."

"Lục Vưu?" Kim Thái Hanh mím môi, đem cơm ức gà rán cho Điền Chính Quốc.

Lục Vưu có chút lúng túng: "Kim, Kim thần, cậu cũng ở đây à."

Sớm biết thì không đến rồi!

Theo bản năng y muốn bưng suất thức ăn rời đi, nhưng đột nhiên đi cũng quá kỳ quái đi.

Không thể làm gì khác là cúi đầu yên lặng mà ăn cơm.

Điền Chính Quốc hỏi: "Trần Phong Phong không sao chứ?"

Lục Vưu đẩy kính mắt: "Không sao đâu, cậu ta có hơi sợ ma."

Điền Chính Quốc cười cười: "Ngày hôm nay là thứ bảy, cậu không về nhà sao?"

"Không về, tôi muốn làm bù bài tập." Lục Vưu lắc đầu nói. Y không nhịn được mà liếc trộm Kim Thái Hanh.

Tất cả đều bình thường, chuyên tâm gắp thịt cho Điền Chính Quốc, như vốn chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Lục Vưu nhìn Điền Chính Quốc càng kính nể hơn, đòng thời cũng có chút lo lắng.

Cái thân thể nhỏ bé này chịu được cả hai Alpha sao?

Điền Chính Quốc không biết Lục Vưu đang suy nghĩ cái quỷ gì. Cậu mở miệng nói: "Tôi và Kim Thái Hanh hôm nay cũng phải làm bài tập."

Lục Vưu xếp thẳng tay, hỏi: "Các cậu muốn đi phòng học à?"

Điền Chính Quốc chỉ chỉ Kim Thái Hanh: "Tới nhà anh cậu ấy làm bài tập."

Lục Vưu thở ra nhẹ nhõm, may mà không phải phòng học, "Tôi tới phòng học làm bài tập.

Kim Thái Hanh tuy vẫn luôn không lên tiếng, nhưng độ tồn tại vô cùng mạnh mẽ.

Lục Vưu vội vả ăn xong hai muỗng cơm: "Tôi ăn xong rồi, đi trước nhé."

Y bưng suất thức ăn lên, trước khi đi nói với Điền Chính Quốc: "Cái kia, chú ý thân thể chút nha."

Điền Chính Quốc mờ mịt phất tay tạm biệt, nghĩ một chút rồi trả lời: "Cậu cũng vậy."

Kim Thái Hanh lười biếng bổ sung: "Lục Vưu cũng nhìn ra thân thể cậu không tốt đấy."
"Ngày mai chúng ta cùng đi kiểm tra sức khoẻ đi."

Điền Chính Quốc không nghĩ hắn vẫn còn nhớ kỹ việc kiểm tra sức khoẻ này. Cậu bất đắc dĩ nói: "Không đi!"

Kim Thái Hanh đã sớm đoán được bé con sẽ nói như vậy. Hắn hơi nhắm mắt, đột nhiên nhớ lại một chuyện: "Sắp tới thi tháng rồi."

Điền Chính Quốc cắn đũa hỏi: "Sau đó thì sao?"

Kim Thái Hanh suy tư chốc lát, nói rằng: "Chờ thi tháng xong, cậu cùng tôi đi kiểm tra sức khoẻ đi."

Điền Chính Quốc buồn bực: "Cùng cậu đi?"

"Đúng." Kim Thái Hanh gật đầu, hắn cảm thấy được trước tiên phải đem bé con lừa tới bệnh viện, những việc khác khi vào bệnh viện lại nói sau.

Điền Chính Quốc chớp mắt: "Tôi bây giờ có thể cùng cậu đi nha, không cần phải chờ đến khi thi tháng kết thúc."

Tâm Kim Thái Hanh ấm áp, khẽ cười nói: "Chờ thi xong đi, tôi sẽ nói trước cùng bệnh viện một tiếng."

Tuần sau chính là thi tháng, mục tiêu chủ yếu trước mắt là khiến cho bé con thi được một vị trí trong top mười người đứng đầu lớp.

Kim Thái Hanh kiên nhẫn giảng bài cho Điền Chính Quốc một buổi trưa, giảng đến miệng đắng lưỡi khô, uống một ngụm nước ấm lớn.

Phải biết lúc trước hắn học tập cũng không cố gắng được như thế.

Làm xong đề bài thì đã bảy giờ tối.

Điền Chính Quốc ngồi phịch trên ghế, cảm thông từ đáy lòng đối với những đứa trẻ của nhân loại.

Quá cực khổ rồi.

Kim Thái Hanh chấm xong một quyển, vui mừng gật đầu, "Đói bụng à? Trong tủ lạnh có sữa chua đấy, thức ăn ngoài cũng sắp đến rồi."

Điền Chính Quốc nghẹo cổ, nhìn hành động của Kim Thái Hanh. Hắn đang nắm chặt tay cậu, bao bọc lấy bàn tay nhỏ của cậu.

Điền Chính Quốc ghét bỏ mà rút tay về: "Tôi muốn sữa chua."

Kim Thái Hanh nở nụ cười nhẹ, đứng dậy đi lấy sữa chua.

Sữa chua là hộp nhỏ hình vuông, Điền Chính Quốc xé cái nắp, mặt trong còn dính rất nhiều sữa chua. Cậu tập mãi thành quen mà liếm liếm cái nắp.

Hô hấp Kim Thái Hanh hơi ngưng lại, trong đầu không tự chủ mà hiện ra dáng vẻ si mê tối qua của bé con. Hắn đứng trước cửa, cảm thấy thân thể mình có hơi nóng.

Điền Chính Quốc ngẩng đầu, không hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"

Kim Thái Hanh mím môi nói: "Tôi đi tắm."

"Được."
Chờ Kim Thái Hanh đi rồi, Điền Chính Quốc đem hộp sữa chua ném vào thùng rác, quét mắt nhìn thư phòng, đi tới chỗ đáy bàn học dán bùa mới.

"Leng keng —— "

Điền Chính Quốc chạy tới mở cửa, không phải là thức ăn ngoài, là Quý Hoằng.

Quý Hoằng lúc này nhìn thấy Điền Chính Quốc có chút lúng túng, mắt cũng không biết phải đặt chỗ nào. Nửa ngày, Quý Hoàng mới mở miệng hỏi: "Lão Kim đâu?"

Điền Chính Quốc trả lời: "Đang tắm rồi."

Quý Hoằng chậm rãi thay dép trong nhà, nhìn cậu nói: "Tôi đi ngủ một giấc đây."

Bước chân Điền Chính Quốc dừng lại, nhắc nhở Quý Hoằng: "À thì... Ngày hôm qua Kim Thái Hanh hình như có chút tức giận."

Tim Quý Hoằng nhảy một cái, đàn ông đang yêu thật là sắc sảo!

Y gãi đầu một cái,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net