39+40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Không ngờ Quý Hoằng sẽ có phản ứng lớn như vậy. Điền Chính Quốc ngẩn người, nhìn y nói: "Hai chúng ta đương nhiên là thuần khiết."

Trong phòng tắm truyền đến động tĩnh nhỏ, Quý Hoằng hạ thấp giọng hỏi: "Sao lão Kim lại ăn dấm chua tôi vậy?"

Y phải chú ý một chút mới có thể đề phòng cái lão dấm tinh chua lè này được.

Điền Chính Quốc ánh mắt phập phù: "Hình như là bởi vì ngày hôm qua, tại nhà ma, cậu cái kia..."

Đùa giỡn với nhân viên nhà ma chăng.

Quý Hoằng còn chưa biết Điền Chính Quốc nêu tội danh cho mình là gì, còn tưởng rằng đang nói về chuyện lớn ngoài nhà ma. Y cật lực biện giải: "Anh của tôi tự mình tới nhà ma mà."
"Lại nói, tôi cũng không biết hai người các cậu, chuyện của hai người các cậu mà."

Điền Chính Quốc mê man: "Cậu đang nói cái gì?"

Tại sao lại kéo Quý thúc thúc vào rồi?

Kim Thái Hanh cũng không đến nỗi mà ăn dấm với anh em ruột bọn họ chứ?

Điền Chính Quốc mơ hồ phát hiện chuyện mà cậu và Quý Hoằng nói hình như không cùng một tần số thì phải.

Chuyện mà hai người đang nói như không cùng một chuyện.

...

'Cạch' một tiếng, cửa phòng tắm mở ra.

Kim Thái Hanh đi ra, bên hông chỉ quấn một cái khăn tắm, lộ ra lưng rộng eo thon, giọt nước trên tóc theo gò má nhỏ xuống cơ ngực, rồi chậm rãi xẹt qua cơ bụng, cuối cùng bị khăn tắm giữ lại.
Cách nhau nửa cái phòng khách mà Điền Chính Quốc lại như có thể cảm nhận được độ ấm trên người của hắn, hai má cậu hơi đỏ lên.

Kim Thái Hanh dùng khăn lau sơ tóc tai, bước nhanh về phòng ngủ.

Lúc tiến vào phòng ngủ, hắn cúi đầu nhìn cơ bụng của mình.

Có tám múi, có thể.

Trong nhà rất nóng, Kim Thái Hanh tùy tiện mặc cái áo T- shirt.

Bên ngoài phòng Quý Hoằng còn đang giải thích với Điền Chính Quốc: "Lão Kim, cậu ta không phải cố ý đâu, cậu chớ để ý."
"Cậu dừng nhìn thấy cậu ta thông minh như thế mà lầm, khi ở trong nhà cậu ta liền lười động não..."

Điền Chính Quốc yên lặng mà nghe, bỗng có một loại cảm giác bà vợ đang cùng bạn bè phùn tào ông chồng của mình.

Đừng nói chuyện, cứ im lặng nghe là xong việc.

Kim Thái Hanh giương mắt hỏi Quý Hoằng: "Tại sao cậu cũng tới?"

Quý Hoằng kéo ra một nụ cười: "Vốn là muốn ngủ bù, hiện tại đột nhiên lại không buồn ngủ nữa rồi."

Nói xong, y vội vã đi tới gần chỗ đổi giày.

Đi quá nhanh, tay Quý Hoằng va vào tường, da bị trầy, máu chảy ra.

Điền Chính Quốc liền vội vàng nói: "Tay cậu."

Quý Hoằng liếc mắt, không phản đối nói: "Không có chuyện gì đâu, chỉ là vết trầy nhỏ thôi."

Nghe lời này có chút quen tai, mí mắt Kim Thái Hanh giật lên, nhìn thấy vết thương của Quý Hoằng. Hắn bước nhanh tới bên người Quý Hoằng, đem người kéo vào phòng rửa tay.

Điền Chính Quốc nhìn dáng vẻ Kim Thái Hanh vội vã cuống cuồng, lòng nghĩ bọn họ thật là ân ái nha.

"Leng keng ——" giao hàng đến rồi.

Điền Chính Quốc bỏ thức ăn ngoài lên trên bàn, suy nghĩ một chút vẫn nghĩ không nên quấy rầy chồng chồng hai người bọn họ, đeo cặp sách lên lưng về trường học.

Cửa phòng rửa tay bị 'ầm' một tiếng, đóng lại.

Quý Hoằng cũng sốt sắng lên: "Sao, làm sao vậy?"

Trước đây bị té gãy chân cũng không thấy lão Kim khẩn trương như vậy mà.

Kim Thái Hanh chỉ chỉ vào bồn rửa tay: "Rửa đi, chỗ bị chảy máu."

Đã lâu không gặp qua tình yêu, Quý Hoằng có chút mịt mờ, đồng thời dâng lên một trận phát tởm: "Ê đờ mờ, lão Kim cậu không sao chứ?"

Kim Thái Hanh mặt không thay đổi nhìn Quý Hoằng: "Tôi chỉ không muốn cho bé con thấy có người chảy máu."

Quý Hoằng nghi hoặc: "Làm sao vậy, cậu ấy là quỷ hút máu hay gì?"

Kim Thái Hanh không trả lời, chú ý tới vành mắt gấu trúc to của Quý Hoằng và chỗ râu ria trên cằm. Hắn cau mày hỏi: "Cậu bao lâu không ngủ rồi?"

Quý Hoằng ăn ngay nói thật: "Tối hôm qua đến bây giờ."

Kim Thái Hanh nói: "Có chơi game thì cũng phải lo cho sức khỏe mình nữa chứ."

"Tôi không chơi game," Quý Hoằng ai oán mà nhìn hắn, "Còn không phải bởi vì cậu à."

Y không phải là không muốn ngủ, mà là ngủ không được.

Một là anh ruột, một là bạn thân, lại cẩu huyết mà coi trọng cùng một Omega.

Kịch bản như phim drama Hàn Quốc!

Kim Thái Hanh lạnh nhạt đáp lại: "Tôi không có hứng thú với cậu."

Vết thương rất nhỏ, rất nhanh đã không còn chảy máu.

....

Hai người từ phòng rửa tay đi ra, phát hiện Điền Chính Quốc không còn ở đây nữa.

Kim Thái Hanh liếc nhìn tin nhắn điện thoại: "Cậu ấy về trường học rồi."

Quý Hoằng buồn bực: "Cậu ấy gấp gáp trở về như vậy làm gì?"

Kim Thái Hanh mím môi, nhìn chằm chằm Quý Hoằng không nói lời nào. Hắn biết đến bé con đang nghĩ không muốn quấy rối thế giới hai người bọn họ.
"Lão Quý, tôi có chuyện muốn nói với cậu."

"Mẹ tôi nói Kim gia gia —— "

Hai người đồng thời mở miệng, mặt Kim Thái Hanh hơi đổi một chút: "Ông nội làm sao vậy?"

Quý Hoằng gãi đầu một cái: "Tôi cũng không rõ nữa, nghe cha tôi và cha cậu nói chuyện, nói bệnh của ông nội cậu hình như không được tốt lắm."

Y liếc mắt nhìn Kim Thái : "Cậu không biết sao?"

"Không biết." Kim Thái Hanh khép hờ mắt, trầm giọng nói: "Tôi về một chuyến."

----

Nhà cũ của họ Kim.

"Ông nội đâu?"

"Ở thư phòng."

Cửa thư phòng bị một lực lớn mở ra, Kim Chính An ngẩng đầu, nhìn thấy là Kim Thái Hanh, sự bất ngờ trong mắt biến mất: "Là Tiểu Hanh à."

Kim Thái Hanh rũ mắt xuống, không nói gì.

Kim Chính An chậm rãi uống trà: "Tiểu tử nhà họ Quý nói cho con biết à?"
"Nếu đã đến, vậy thì ở lại mấy ngày đi."

Kim Chính An đặt cốc trà xuống, đi tới vỗ vỗ vai Kim Thái Hanh: "Yên tâm, ít nhất ông vẫn còn có thể chống đỡ được đến hết sinh nhật của con."

Kim Thái  mím chặt môi. Qua hết sinh nhật, trên mặt pháp luật hắn đã là người trưởng thành.

Kim Chính An cười híp mắt nói: "Không còn sớm nữa, đi ngủ đi."

Kim Thái Hanh kéo khóa, vứt áo khoác lên trên ghế, cảm giác ngực nặng nề lại không có cách nào giảm bớt đi. Hắn dựa vào ghế, vô hồn mà nhìn trần nhà.

Cửa thư phòng lần thứ hai bị mở ra, đi tới là một người đàn ông trung niên mặc âu phục chỉn chu, chân mang giày da. Nhìn thấy Kim Thái Hanh, ông không có chút nào bất ngờ mà hỏi: "Ông của con đâu?"

Mâu sắc Kim Thái Hanh dần chìm xuống, đứng lên, không nói một lời nào đi ra ngoài. Lúc hắn bước ra khỏi thư phòng, Kim Phong chậm rãi mở miệng: "Con và Omega kia có độ xứng đôi chỉ 10% thôi."
"Còn chưa chơi đủ sao?"

Kim Thái Hanh nhìn cái người gọi là cha này, cười lạnh nói: "Độ xứng đôi thì có ích lợi gì?"
"100% ông cũng coi như thường mà ném đi đó thôi?"

Kim Phong không những không giận mà còn cười: "Nhưng mà cô ta đã sinh ra một đứa con mang gen ưu tú."

Tuy rằng quan hệ hai cha con bọn họ không tốt, nhưng Kim Phong vẫn rất hài lòng về Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh nắm chặt nắm đấm, mặt âm trầm rời đi.

Kim Phong đã quen thuộc với loại thái độ này của con trai mình từ lâu. Ông liếc nhìn giấy rơi trên đất, cất giọng nói: "Dì Trương, tới dọn dẹp thư phòng đi."

-----

Thứ hai.

Mãi đến tận chập tối, Kim Thái Hanh vẫn không đến lớp học.

Thật vất vả mới thăng cấp thành bạn bàn trước của Kim Thái Hanh, Trần Thần vô cùng không quen. Cậu chàng quay người hỏi Điền Chính Quốc: "Kim thần hôm nay sao lại không tới lớp thế?"

Điền Chính Quốc lắc đầu: "Tôi không biết."

Trần Thần tò mò hỏi: "Đừng nói là các cậu đang cãi nhau đấy nhé?"

Điền Chính Quốc bất đắc dĩ: "Không có."

Nếu có cãi nhau thì cũng là cãi nhau với Qúy Hoằng mới đúng.

"Tuần trước không phải mỗi ngày đều đến lớp sao, sao bỗng nhiên hôm nay lại không tới chứ? Lẽ nào xảy ra chuyện gì rồi?" Trần Thần nhiều chuyện quay người ngồi lại.

Chung Trung đi vào lớp học, đem giấy trong tay phát cho học sinh hàng thứ nhất: "Ngày mai, ngày mốt là thi tháng, thành tích thứ sáu sẽ có."

"Buổi sáng thứ sáu có họp phụ huynh, mọi người viết số điện thoại của cha mẹ mình vào đi."

Chung Trung cầm lấy phấn, vừa viết vừa nói: "Lần thi tháng này tương tự như trước, hình thức như thi đại học."
"Sáng sớm thi..."

Điền Chính Quốc trên giấy viết số điện thoại của Quý thúc thúc, theo phản xạ mà đưa qua chỗ của Kim Thái Hanh.

Nhìn chỗ ngồi bên cạnh trống không, cậu bỗng cũng có chút không quen.

Điền Chính Quốc vẫy tay với bạn học bên dãy kia, đem giấy truyền qua.

...

Chuông tan học vang lên, Lục Vưu hỏi: "Đi ăn cơm không?"

Điền Chính Quốc lắc lắc sách trong tay: "Không đi, tôi còn muốn đọc sách một lúc nữa."

Lục Vưu đáp: "Được, vậy tôi mua cho cậu một cái bánh sandwich."

Các bạn học từng nhóm lần lượt mà rời đi, phòng học ầm ĩ từ từ yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng lật sách.

Điền Chính Quốc cắn cán bút, đang giải đến một bài vật lý khó.

"Kim Thái Hanh, đề này —— "
Tiếng nói im bặt đi, Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm ghế tựa Kim Thái Hanh một lát, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn đi.

【Hôm nay không đến trường à?】

Khung chat rất nhanh liền hiện lên chữ đang nhập, qua rất lâu cậu mới nhận được nội dung. Chỉ có vài chữ ngắn ngủi, giọng điệu trêu chọc của Kim Thái Hanh như phảng phất bên tai cậu.

【Nhớ tôi rồi à?】

Điền Chính Quốc chậm rãi đánh chữ: 【Trần Thần rất nhớ cậu.】

Mới vừa gửi đi, liền nghe vang lên âm thanh "Tích tích".

Là tiếng nhắc tin nhắn đến của WeChat.

Điền Chính Quốc quay đầu về sau xem, cửa sau bị đẩy ra.

Kim Thái Hanh đi vào, hắn không mặc áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi mỏng manh, trên đầu, trên bả vai đều là hoa tuyết. Theo hắn tiêu sái gần, là một trận khí lạnh phả vào mặt.

Điền Chính Quốc thấy hai tay hắn cóng đến tím bầm, hiểu ra tại sao hắn đánh chữ chậm như vậy. "Áo khoác cậu đâu?"

Mặt Kim Thái Hanh bị lạnh nên có chút cứng ngắc. Hắn khó khăn kéo kéo khóe miệng: "Quên mất."

Sau khi ngồi xuống, Kim Thái Hanh liền nhét tay vào trong túi áo Điền Chính Quốc: "Cho tôi sưởi ấm chút đi."

Cách lớp quần áo Điền Chính Quốc cũng có thể cảm nhận được đối phương đang lạnh đến mức tay run rẩy. Cậu lấy áo khoác ra, che lên trên người hắn: "Tôi đi lấy cho cậu cốc nước nóng nhé."

Kim Thái Hanh ôm lấy áo khoác thơm ngát, miễn cưỡng đồng ý: "Được."

Điền Chính Quốc từ trong nhẫn chứa đồ lấy ra râu nhân sâm, ép thành phấn rải vào trong nước. Cậu trở lại chỗ ngồi, đưa cốc nước cho Kim Thái Hanh: "Uống nước đi."

Kim Thái Hanh chú ý tới sự lo lắng trong mắt bé con.

Hắn uống nước, cũng cảm thấy vị ngọt. Tâm không cẩn thận cũng ngọt theo.

Phòng học rất ấm áp, hoa tuyết trên người Kim Thái Hanh rất nhanh liền hóa thành giọt nước, lăn trên sợi tóc ẩm ướt ở trán, lúc chớp mắt, nước trên lông mi lăn theo rớt xuống.

Điền Chính Quốc lần đầu nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của Kim Thái Hanh, hỏi hắn: "Làm sao vậy?"

Kim Thái Hanh mím môi, chuyện sốt ruột trong nhà hắn không muốn để cho bé con biết.

Điền Chính Quốc tỏ vẻ đã hiểu hỏi: "Cậu và Quý Hoằng cãi nhau sao?"

Kim Thái Hanh nghe cậu hỏi thì tỉnh táo hẳn, cảm thấy đây chính là thời điểm cùng Quý Hoằng "chia tay".

Hắn nhớ về dáng vẻ Quý Hoằng chia tay lúc trước, nghiêm mặt gật đầu, nói ra một chữ: "Ừm."

Điền Chính Quốc không nghĩ tới mình một câu thành tiên tri, không biết nên nói với Kim Thái Hanh cái gì.

Kim Thái Hanh chậm rãi mở miệng: "Tôi muốn chia tay với cậu ta."

"Hai người các cậu làm sao vậy?" Điền Chính Quốc kinh ngạc, thứ bảy không phải vẫn còn rất tốt sao?

Cậu lắp bắp khuyên nhủ: "Này nhé, các cặp tình nhân cãi nhau là điều rất bình thường, vợ chồng đều phải cãi nhau, không nên chia tay..."

Nghe được giọng nói mềm mại của cậu, mù mịt mấy ngày trước từ từ biến mất. Kim THái Hanh không nhịn được mà nhéo mặt Điền Chính Quốc, khóe miệng hơi giương lên.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn, Điền Chính Quốc nghi ngờ nói: "Cậu không lừa tôi đấy chứ?"

Kim Thái Hanh thu liễm ý cười: "Không đâu, là sự thật."
"Tôi muốn chia tay với cậu ta."

Điền Chính Quốc hỏi: "Tại sao vậy?"

Kim Thái Hanh rũ mắt xuống, trong lúc nhất thời không nghĩ ra được lý do thích hợp. Qua một hồi lâu, hắn mới chậm rãi nói: "Bởi vì tôi không thích cậu ấy nữa."

Điền Chính Quốc mở to hai mắt, cả kinh nói: "Sao có thể, các cậu đã có mười mấy năm tình cảm mà."

Kim Thái Hanh bổ sung: "Không làm được người yêu thì chúng tôi vẫn còn có thể làm bạn bè mà."

Thần sắc Điền Chính Quốc phức tạp, thứ bảy còn phát kẹo, thứ hai đã phát dao dài tận bốn mươi mét. "Hai người các cậu đã quyết định rồi sao?"

Kim Thái Hanh nói: "Không khác biệt lắm."

Còn thiếu là Quý Hoằng chưa biết đến chuyện này thôi.

Lúc Lục Vưu trở lại thì thấy Kim Thái Hanh đang giảng bài cho Điền Chính Quốc. Y đem bánh sandwich và sữa bò bỏ lên trên bàn, nghĩ thầm may mà mua hai phần.

"Của cậu có vẻ ngon hơn."

"Ăn không ngon."

"Vậy tôi cho cậu ăn."
......

Lục Vưu yên lặng mà lấy sách ra, xem ra không cần biết là mua vài phần hay một phần cũng sẽ bị ép nhét thức ăn chó.

Nói hết các bài, Kim Thái Hanh không nhịn được mà ngáp một cái.

Điền Chính Quốc nhìn tơ máu trong mắt hắn, hỏi: "Cậu có muốn về phòng ngủ ngủ bù không?"

Kim Thái Hanh gục xuống bàn, đè lên áo khoác của Điền Chính Quốc, nói giọng khàn khàn: "Tôi ở phòng học nằm ngủ một chút."

Điền Chính Quốc nhớ Kim Thái Hanh từng nói ở phòng học hắn ngủ không được. Cậu đang muốn khuyên thì thấy hắn nhắm mắt lại, phát ra tiếng hít thở có quy luật.

Mệt đến mức có thể ngủ ở phòng học à?

Ôi tình yêu...

Điền Chính Quốc khẽ thở dài một hơi, cúi đầu đọc sách.

----

Bởi vì hai ngày sau là thi tháng, các thầy cô giáo không giao bài tập nữa, giờ tự học buổi tối chuyên để cho bọn họ đọc sách, sửa bài. Thỉnh thoảng sẽ có các giáo viên đến kiểm tra, giải thích cho các nhóm bạn học những vấn đề cần thắc mắc, cho dù là lúc tan học, phòng học vẫn cực kỳ yên tĩnh.

Đào Hoành Dật đi tới, thấy Kim Thái Hanh đang ngủ, liền đem thẻ cho Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn, là thẻ ID của Kim Thái Hanh.

Thẻ trắng đen, người trong ảnh trong mắt đều là sự lạnh lùng xa cách.

Là một Kim Thái Hanh mà cậu không biết.

Trần Thần lộn lại, nhỏ giọng hướng Điền Chính Quốc giải thích: "Tất cả đều lấy theo thi đại học làm chuẩn, thi tháng cùng cuộc thi cuối kỳ đều phải chuẩn bị thẻ ID, không mang thì không được thi. Nếu bị mất thì phải nhanh nói cho Chung lão sư."

Nói xong, Trần Thần chú ý tới trên tay Điền Chính Quốc chính là thẻ ID của Kim Thái Hanh. Cậu chàng cười hì hì nói: "Đây là bức ảnh chụp lúc lớp 10, Kim thần trước kia không phải rất tuấn tú sao?"

Điền Chính Quốc liền liếc nhìn thẻ ID, nhỏ giọng thầm thì: "Nhìn rất hung dữ."

Phát xong tất cả thẻ ID, Đào Hoành Dật đi lên trên bục giảng hỏi: "Còn ai chưa lấy thẻ ID?"

Điền Chính Quốc nhấc tay.

Đào Hoành Dật đi xuống nhìn cậu nói: "Thẻ ID của cậu đang được làm, ngày mai cứ dùng chứng minh thư trước đi. Có thể sau ngày mai mới làm xong."

"Được." Điền Chính Quốc gật đầu, lục trong cặp sách tìm chứng minh thư.

Tìm thấy chứng minh thư, Trần Thần liếc mắt nhìn sang. Cậu chàng sờ cằm, nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc nói: "Tiểu Quốc, tôi chợt phát hiện cậu hình như cao lớn hơn không ít đấy."

Trần Thần nhớ lại lúc trước nói: "Tôi nhớ lúc cậu vừa tới không phải là bộ dáng trong chứng minh thư sao? Lúc này mới qua được bao lâu chứ."

Điền Chính Quốc vội vã giải thích: "Thức ăn nhất trung tương đối tốt, lớn nhanh."

Đương nhiên cũng không thể không kể tới thức ăn chính là Kim Thái Hanh.

Trần Thần cũng không nghĩ nhiều, nhìn Điền Chính Quốc nói: "Cậu cứ bồi bổ thêm đi, nói không chừng còn có thể phát triển thêm."

Điền Chính Quốc gật đầu liên tục: "Tôi hiểu rồi."

Chuông vào học vang lên, Trần Thần không tán gẫu nữa, quay người đọc sách.

Điền Chính Quốc để thẻ ID Đoạn Từ lên trên bàn hắn, lại sợ tay hắn không thành thật, đẩy rớt thẻ ID xuống đất. Nghĩ tới nghĩ lui hay là trước cứ thay hắn bảo quản đi, chờ tỉnh ngủ rồi nói.

Mãi đến cuối buổi tự học buổi tối kết thúc, Kim Thái Hanh cũng không có tỉnh lại.

Điền Chính Quốc đợi hắn mười mấy phút, thấy hắn không có bất kỳ dấu hiệu tỉnh ngủ nào, đẩy tay hắn một cái.

Lúc tay mới vừa đụng tới, Kim Thái Hanh đột nhiên mở mắt ra.

Con ngươi màu nhạt, lại đặc biệt u ám, lạnh lẽo như tỏa ra khí lạnh.

Cực kỳ giống với bức ảnh trong thẻ ID.

Điền Chính Quốc ngây ngẩn cả người, nửa ngày mới lại được giọng mình: "Cậu mơ thấy ác mộng sao?"

Nghe thấy giọng nói của bé con, Kim Thái Hanh lấy lại tinh thần. Hắn chớp mắt, khôi phục lại dáng vẻ mà Điền Chính Quốc quen biết. Hắn nói với giọng khàn khàn: "Ừm, tôi còn tưởng rằng đang ở nhà."

Lời này khiến Điền Chính Quốc có chút mờ mịt, ở nhà chính là ác mộng sao?

Kim Thái Hanh quét mắt nhìn phòng học, chỉ còn dư lại hai người bọn họ. Hắn sờ sờ Điền Chính Quốc đầu: "Đi, về ký túc thôi. Ngày mai cậu có đi thi không?"

Điền Chính Quốc đeo cặp sách trên lưng, hỏi: "Không phải cậu cũng phải thi sao?"

Kim Thái Hanh lười biếng nói: "Cậu phải chăm chỉ thi, còn tôi là tùy tiện thi."
"Tính chất không giống nhau."

----

Hai người đi tới lầu ba thì đụng phải Quý Hoằng.

Quý Hoằng rõ ràng ăn mặc rất đẹp, mặc một chiếc áo khoác mỏng chỉ cần có phong thái chứ không cần ấm áp, trên đầu có keo xịt tóc, mùi nước hoa mờ nhạt trên cơ thể.

Điền Chính Quốc nhìn hoa hồng trong tay Quý Hoằng, hóa ra Quý Hoằng đang ở đây chờ Kim Thái Hanh. Cậu cực kỳ tự giác nói: "Tôi đi trước đây, các cậu cứ tiếp tục."

Quý Hoằng nghi hoặc: "Tiểu Quốc làm sao vậy?"

Kim Thái Hanh hỏi ngược lại: "Đang đợi ai?"

Quý Hoằng phất tay trên bó hoa, cười nói: "Omega chứ ai, chẳng lẽ chờ cậu hay sao?"

"Ồ." Kim Thái Hanh lạnh nhạt mà đáp một tiếng, tìm được một lý do thích hợp để chia tay.

Nghĩ đến bộ dáng bận tâm của bé con vì tình yêu của bọn họ, Kim Thái Hanh mở miệng nói: "Lão Quý, chúng ta chia tay đi."

Quý Hoằng sợ đến mức sặc nước miếng: "Khụ, khụ —— "
"Cậu, cậu nói cái gì?!"
"Ông đây mẹ nó từ khi nào cùng với cậu hẹn hò hả?"
"Cậu đang muốn làm bẩn thanh danh của ông sao?!"

Kim Thái Hanh bình tĩnh giải thích: "Bé con cho là hai chúng ta đang bên nhau."

Quý Hoằng sợ ngây người: "Cậu lặp lại lần nữa xem nào??"

Y bỗng nhiên tỉnh ngộ, chẳng trách ánh mắt của Tiểu Quốc nhìn y và Kim Thái Hanh cứ kỳ kỳ quái quái thế nào ấy, còn nói những chuyện kỳ lạ.

Kim Thái Hanh an ủi: "Không có chuyện gì đâu, bây giờ chúng ta đã chia tay. Cậu có thể tự do yêu đương."

Nói xong, hắn quay người xuống lầu.

Quý Hoằng còn đang muốn đuổi theo để hỏi cho rõ ràng thì phía sau vang lên giọng nói rụt rè:
"Quý Hoằng, có chuyện gì vậy?"

Quý Hoằng hắng giọng một cái, chỉnh lại biểu tình. Y lấy ra hoa hồng mà đối phương thích nhất, thâm tình chân thành hỏi: "Hầu Vũ Sam, em có nguyện ý làm bạn gái của tôi không?"

Hầu Vũ Sam có chút lúng túng:

 "Tôi, tôi đã có Alpha."

_________

Editor có lời muốn nói:

Quý- thất tình- Hoằng


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net