64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim Thái Hanh hoài nghi mình nghe lầm: "Ông nội?"

"Con không muốn sao?" Kim Chính An chậm rãi nhấp một hớp nước nóng, thở dài nói: "Người trẻ tuổi, tư tưởng sao lại cổ hủ như vậy."

"Con không phải có ý này." Kim Thái Hanh bất đắc dĩ.

Hắn còn ước gì mình cùng tiểu bất điểm danh chính ngôn thuận ở cùng một chỗ với nhau luôn ấy.

Kim Chính An liếc nhìn thời gian, thúc giục: "Con mau về đi, đừng quấy rầy ông nghỉ ngơi."

Kim Thái Hanh đáp: "Ngày mai con sẽ lại tới."

"Không cần đâu," Kim Chính An đeo kính lão, cười nói, "Thân thể hiện tại của ông rất khỏe mạnh, cảm giác trẻ lại không ít. Ngày mai sẽ xuất viện."

Kim Thái Hanh cau mày: "Bác sĩ nói còn cần quan sát thêm hai ngày."

"Bác sĩ lúc trước còn nói ông lập tức phải chết đấy," KimChính An vung vung tay, "Mau lăn đi."

Dì Trương mang theo hộp giữ ấm đi vào, bà đẩy bàn xếp, mở cháo và đồ ăn kèm ra.

Kim Chính An thấy Kim Thái Hanh còn ở bên cạnh, hỏi: "Anh còn muốn ăn cơm của bệnh nhân sao? Mau đưa Tiểu Quốc về nhanh đi."

Kim Thái Hanh nói: "Vậy con đi trước đây."

....

Kim Thái Hanh đóng cửa lại, trong nháy mắt, ĐKim Chính An đem đũa để xuống: "Tôi không muốn húp cháo."

Ông đẩy kính lão, nói: "Tiểu Trương, cô tới xem thử cái nào là phần mềm gọi thức ăn ngoài thế."

---

Lúc về tới trường học đã hơn mười giờ, cửa ký túc xá đã đóng, trên cửa còn treo một cái khóa lớn.

Điền Chính Quốc sửng sốt, cậu biết sẽ khóa cửa nhưng lại quên mất cụ thể là mấy giờ.

Cậu quay đầu hỏi Kim Thái Hanh: "Làm sao bây giờ?"

Hắn trầm ngâm chốc lát, chậm rãi nói: "Bây giờ có hai cách."

"Cách thứ nhất, gọi bảo vệ, sau đó ăn một trận mắng to, tuần sau bị trường học thông báo phê bình."

Điền Chính Quốc liền vội vàng hỏi: "Thế còn cách thứ hai thì sao?"

Kim Thái Hanh nghiêm mặt nói: "Tới chỗ của anh ngủ."


(Lời editor: Khôn dzị ai chơi lại anh =)))) )

Điền Chính Quốc bắt đầu hoài nghi bởi hắn rắp tâm. Cậu nhìn chằm chằm mắt hắn, nghiêm túc hỏi: "Cách thứ nhất là thiệt hay giả?"

Kim Thái Hanh nhướng mày, chỉ vào bảng thông báo ở bên cạnh: "Đây."

Điền Chính Quốc quay đầu lại xem, trong đó đúng thật có một mục liên quan đến việc về muộn. Cậu quay mặt đi: "Thế, giờ đi tới chỗ của anh ngủ thôi."

Kim Thái Hanh cúi đầu, trong mắt đầy ý cười: "Em cho là anh đang gạt em à?"

Điền Chính Quốc hừ hừ hai tiếng: "Anh đã có rất nhiều tiền sử về việc dối gạt này rồi."

Không có gì lạ nếu lại tiếp tục nói dối cậu.

Kim Thái Hanh cố ý hỏi: "Sao anh lại muốn lừa em?"

Điền Chính Quốc nhỏ giọng nói: "Còn không phải sẽ..."

Cậu cũng biết những chuyện mà bạn lữ hay làm, ấp úng mà nói: "Cái kia không được, quá... Quá nhanh rồi."

Kim Thái Hanh không nhịn được cười: "Cái gì quá nhanh thế?"

"Em không vui." Hai gò má của Điền Chính Quốc bị nhiễm ửng đỏ, cậu xấu hổ trừng mắt hắn: "Thái Hanh!"

"Ôi chao," Kim Thái Hah nhíu mày, "Bé con, bây giờ anh đã là bạn trai của em rồi. Phải làm sao để xứng giữ cái nick name này nhỉ?"

Điền Chính Quốc quay mặt đi: "Anh không xứng."

Khi Điền Chính Quốc còn chưa kịp phản ứng, Kim Thái Hanh đã mổ một cái lên chóp mũi của cậu, "Anh không muốn làm bất cứ điều gì hết."
Nghe thấy lời này, lỗ tai Điền Chính Quốc hoàn toàn đỏ bừng lên.

Là do cậu suy nghĩ quá nhiều rồi.

"Đi thôi nào. Không còn sớm nữa, bạn nhỏ nên nghỉ ngơi rồi."

Kim Thái Hanh nắm lấy tay cậu rời khỏi trường.


-----

Tiểu khu ở ngay bên cạnh trường học, rất nhanh đã đến nơi.

Đèn trên hành lang bị hỏng, không gian tối đen, chỉ có con số màu đỏ đang nhảy nhót của thang máy.

Điền Chính Quốc vô thức siết chặt tay Kim Thái Hanh, sau đó mới nhớ tới hắn vốn dĩ không sợ tối, hỏi hắn: "Tại sao anh lại gạt em rằng anh sợ tối?"

Bước chân Kim Thái Hanh dừng một chút, ăn ngay nói thật: "Bởi vì anh muốn nắm tay em."

Nhiệt độ thật vất vả mới hạ xuống của Điền Chính Quốc lại nhanh chóng tăng lên, cậu lắp ba lắp bắp hỏi: "V- vậy, còn chuyện sợ ma?"

Kim Thái Hanh khẽ cười nói: "Vì muốn ôm em. Hoặc có thể nói là, muốn được em ôm một cái."

Đi vào thang máy, ấn xuống tầng trệt, Điền Chính Quốc lại hỏi: "Thế, thế sao nói đây là phòng của anh trai anh ..."

Kim Thái Hanh giải thích: "Anh tưởng người nhà của em đối xử với em không tốt, muốn giúp em."

Sau đó, hắn chủ động nói: "Còn về phần Quý Hoằng, là bởi vì em rất đáng yêu, khiến anh luôn muốn trêu chọc cho bằng được."

Điền Chính Quốc run lên, chậm rãi nói: "Kim Thái Hanh, anh lừa em rất nhiều chuyện đấy."

Kim Thái Hanh thẳng thắn nói: "Anh xin lỗi."

Nhịp tim Điền Chính Quốc bắt đầu gia tăng tốc độ: "Xin lỗi thì có tác dụng thì cần đến cảnh sát làm gì."

"..." 


Kim Thái Hanh suy nghĩ một hồi, mới nói: "Vậy để anh đền thịt cho em nhé."

Điền Chính Quốc ghét bỏ mà nói: "Em không muốn!"

Kim Thái Hanh cười nói: "Vậy em muốn cái gì?"

Ánh mắt cậu mang theo tia né tránh, không dám nhìn thẳng Kim Thái Hanh: "Cho nên, dù em có lừa gạt anh chăng nữa, thì anh cũng không được tính toán."

Ý cười trong mắt hắn bỗng chóc giảm mấy phần: "Được."

Bé con có việc gạt hắn.

Điền Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm.

....

"Ting ting—— "

Đến nơi.

Căn hộ không khác nhiều so với lúc đầu Điền Chính Quốc đến, chỉ có ít bụi trên nền đất.

Kim Thái Hanh cũng nhìn thấy, mở miệng nói: "Ngày mai anh sẽ gọi người đến quét tước."

Nơi này của hắn đã một quãng thời gian không đến rồi, Quý Hoằng thỉnh thoảng đến ở một đêm.

Hắn kiểm tra hai cái gian phòng, nhìn Điền Chính Quốc nói: "Anh đi đổi ga trải giường, em sang thư phòng chơi máy tính một lát đi."

Điền Chính Quốc hỏi: "Không cần em giúp sao?"

Kim Thái Hanh nhéo nhéo mặt của cậu: "Bạn nhỏ cứ phụ trách việc chơi là được."

Điền Chính Quốc đẩy cửa thư phòng ra, bụi trong thư phòng so với bên ngoài nhiều hơn không ít, bùa phù trước đây cậu dán đã mất đi hiệu lực.

Cậu đi tới chỗ bàn học dán dưới đáy một tấm, mở máy tính lên.

1 trận game kết thúc cũng là lúc nghe tiếng Kim Thái Hanh gõ cửa: "Bé con, ngủ thôi nào."

Điền Chính Quốc biết phòng nào là của Kim Thái Hanh nên cậu đi về phía phòng còn lại.

Hắn nhanh chóng chộp lấy người, kéo lại: "Đi nhầm rồi, em ngủ phòng này."

Điền Chính Quốc hỏi: "Vậy còn anh?"

Kim Thái Hanh bỡn cợt nói: "Bé con, bây giờ có phải em đang muốn mời gọi anh?"

"Mời cái khỉ gió ý!" Điền Chính Quốc đẩy hắn ra, đi vào phòng ngủ chính, bạo lực đóng cửa lại.

Kim Thái Hanh gõ cửa: "Bé con, em quên mất một thứ này."

Điền Chính Quốc mở cửa, chỉ chui đầu nhỏ ra, mắt to tròn xoe nhìn hắn: "Thứ gì cơ?"

Đoán trước, cậu cảnh giác hỏi: "Sẽ không phải là anh chứ?"

Kim Thái Hanh bị cậu chọc cười, cúi người hôn nhẹ lên thái dương của Điền Chính Quốc: "Quên mất hôn ngủ ngon."

Điền Chính Quốc sờ thái dương, nong nóng, xuyên thấu qua da thịt chui vào trái tim, sưởi ấm cho cậu một đêm ngon giấc.


-----

Sáng sớm hôm sau, Điền Chính Quốc bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức.

Cậu dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng bò dậy.

Người quét dọn đang nói gì đó: " Cậu chủ, cậu có muốn xé những lá bùa trong thư phòng không?"

Kim Thái Hanh ngẩn người: "Bùa gì?"




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net