65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chính là thứ ở dưới đáy bàn học đấy."

Kim Thái Hanh hỏi: "Có sao?"

"Nó giống như bùa hộ mệnh ấy, tôi thấy dưới đấy có dán vài tờ." Người quét dọn lau tay đi về phía bàn học, dừng lại một chút rồi cẩn thận hỏi: "Thế, lá bùa đó có thể chạm vào được không?"

Kim Thái Hanh đi vào thư phòng, ngồi xổm xuống nhìn.

Dưới đáy bàn được dán tổng cộng là ba lá bùa.

Hắn đem toàn bộ bùa xé xuống, kiểu vẽ trên mặt lá bùa đều giống nhau, thấy màu sắc chu sa sâu cạn không đồng nhất, có thể nhận ra hai trong đó ba lá bùa này đã được dán trong thư phong rất lâu rồi.

Kim Thái Hanh bất đắc dĩ cười cười: "Dì có thể đi rồi, không cần quét dọn thư phòng đâu."

"Thật ra thư phòng đã rất sạch sẽ rồi," Người quét dọn thở phào, lại hỏi, "Phòng ngủ cũng không cần quét dọn sao?"

"Không cần."

"Được."

Người quét dọn đi rồi, Kim Thái Hanh nhìn quanh một vòng thư phòng, đích xác rất là sạch sẽ, không có một chút bụi bẩn nào.

Quý Hoằng còn không vào thư phòng đọc sách, chớ nói chi là quét dọn.

Chẳng lẽ là bởi vì mấy cái lá bùa này?

Hắn lắc đầu, đem cái ý nghĩ hoang đường này quăng ra sau đầu.

Kim Thái Hanh cầm lá bùa đi ra khỏi thư phòng thì thấy Điền Chính Quốc ở trước cửa phòng ngủ đang cuống cuồng lên.

Hắn lắc lắc lá bùa trên tay, nhíu mày nói: "Bé con?"

Điền Chính Quốc ánh mắt phập phù: "Em, em còn chưa đánh răng."

Nói xong, cậu vội vã chạy vào phòng ngủ rửa tay, đánh răng.

Kim Thái Hanh đi theo phía sau cậu, chậm rãi mở miệng: "Bé con, có phải em đã yểm bùa lên anh rồi đúng không?"

Điền Chính Quốc lườm hắn một cái, tiếp tục đánh răng.

Kim Thái Hanh cúi đầu, đột nhiên hỏi: "Cái bùa này sẽ không phải là bùa 'hôn' chứ?"
"Chứ không tại sao anh lại luôn muốn hôn em nhiều như vậy."

Bùa hôn con mẹ anh!

Điền Chính Quốc đang muốn mở miệng nói chuyện, trên miệng bỗng nhiều hơn một thứ mềm mại.

Một nụ hôn lướt qua.

Điền Chính Quốc đỏ mặt nói: "Em còn chưa đánh răng xong mà!"

Kim Thái Hanh mím môi, toàn là mùi kem đánh răng.

Hắn rũ mắt, chờ khi Điền Chính Quốc súc miệng xong, đóng cửa lại, đem người đè ở trên tường, cúi người lần thứ hai chiếm đoạt lấy miệng cậu.

"A..."

Kim Thái Hanh hôn rất ôn nhu, không mang theo bất kỳ sự xâm lược nào. Hắn từ từ dẫn dắt Điền Chính Quốc cùng mình môi răng quấn quýt.

Kết thúc nụ hôn dài, Điền Chính Quốc thở hổn hển, đôi mắt ướt át trừng Kim Thái Hanh.

Hắn đếm các lá bùa trên tay: "1, 2, 3."
"3 lá bùa hôn, có thể hiểu là em muốn hôn ba lần."

Điền Chính Quốc mặt không cảm xúc: "Đây là bùa thanh khiết!"

"Vậy à..."

Mâu sắc Kim Thái Hanh loe lóe, dùng tay tháo cúc áo đầu tiên ra.

Điền Chính Quốc mở to hai mắt, lui về phía sau một bước: "Anh muốn làm gì?!"

Kim Thái Hanh nghiêm mặt nói: "Làm sạch cơ thể."

Điền Chính Quốc đẩy hắn ra, đóng cửa phòng tắm: "Anh cứ từ từ mà làm sạch người đi!"
"Phải tắm ba lần!"

Nghe thấy tiếng bước chân của bé con cũng biết dùng rất nhiều sức, Kim Thái Hanh khẽ cười, cất mấy lá bùa đi.

....

Điền Chính Quốc đi ra khỏi phòng ngủ chính thì thấy điện thoại trên khay trà đang điên cuồng rung lên.

Cậu liếc nhìn màn hình di động, trên đấy hiện là ông nội.

Cậu vội vã đem điện thoại đưa cho Kim Thái Hanh.

Kim Thái  bấm nhận cuộc gọi, giọng nói tức giận của Kim Chính An vang lên: "Ông xuất viện rồi, con mang theo Tiểu Quốc tới cùng dùng cơm tối với ông."

Kim Thái Hanh cau mày nói: "Sao lại xuất viện?"

Kim Chính An: "Kiểm tra cũng không thấy có vấn đề gì khác, bác sĩ nói thân thể ông hiện tại rất tốt, ở bệnh viện lâu không chừng còn bệnh thêm đó."

"Con bây giờ mau mang theo Tiểu Quốc tới đây, Tiểu Trương đã chuẩn bị xong rồi."

"Con —— " Kim Thái Hanh còn chưa kịp nói gì, đầu bên kia đã cúp mất.

Hắn nhìn về phía Điền Chính Quốc: "Ông nội bảo anh đưa em về nhà anh ăn cơm."

Điền Chính Quốc chớp mắt, hỏi: "Chỉ có em thôi sao?"

Kim Thái Hanh cong khóe môi, hạ thấp giọng: "Anh chỉ có mỗi em là bảo bối thôi mà."

Từ "bảo bối" từ miệng Kim Thái Hanh ra rất khác so với khi cậu nghe Cửu cha và Bạch ba gọi mình, nhịp tim của Điền Chính Quốc không tự chủ được lại bắt đầu tăng nhanh.

Cậu lắp ba lắp bắp hỏi: "Ông đã biết ... Biết chuyện của hai chúng ta rồi sao?"

"Ông nội đã nhìn ra rồi." Kim Thái Hanh gật đầu, mặt không đổi sắc nói: "Ông còn bảo chúng ta phải nhanh chóng kết hôn nữa."

Điền Chính Quốc không tin: "Anh lừa người."

Không, là lừa yêu!

Kim Thái Hanh nói dối tiếp: "Vậy chúng ta đánh cược nhé?"

"Nếu như ông nội có nói qua, em liền cùng anh kết hôn."

"Nếu như chưa từng nói qua, thì anh liền cùng em kết hôn."

"Em mới không thèm cá cược đâu!"

"Em mới không thèm cá cược đâu!!"

.....

Nhà cũ của Kim gia.

Ngôi nhà rất lớn, sau khi ô tô vào cổng chính, còn phải chạy vòng quanh khu vườn thêm mười phút nữa mới dừng lại.

Sau khi xuống xe, Kim Thái Hanh mang Điền Chính Quốc đi về nhà chính, ven đường không gặp phải bất kì người nào, khắp nơi là một bầu không khí lạnh lẽo và cô đơn.

Điền Chính Quốc tò mò hỏi: "Nhà anh có rất nhiều người sao?"

Kim Thái Hanh nở nụ cười: "Không đâu, Kim gia mỗi đời chỉ có một đứa con."

Điền Chính Quốc càng hiếu kỳ hơn: "Vậy tại sao chỗ ở lại phải xây lớn như thế này."

Khóe miệng hắn kéo ra một tia châm chọc: "Bởi vì bọn họ có bệnh."

Khi nhìn thấy Điền Chính Quốc, trên mặt Kim Chính An xuất hiện ý cười, ông vỗ chỗ ngồi bên cạnh: "Tiểu Quốc đến đây nào, mau ngồi xuống."

Điền Chính Quốc liếc nhìn Kim Thái Hanh, bỗng nổi lên ý xấu.

Kim Thái Hanh trực tiếp ngồi vào chỗ bên cạnh Kim Chính An, chiếm lấy vị trí vừa rồi, hỏi ông: "Cơm đâu ông? Dì Trương vẫn chưa làm xong ạ?"

"Sắp rồi." Kim Chính An đứng lên, hướng phía Điền Chính Quốc ngoắc ngoắc tay: "Tiểu Quốc đến đây, ông dẫn con đi xem Thái Hanh khi còn bé nhé."

Kim Thái Hanh mím chặt môi: "Ông nội."

Bước chân Kim Chính An dừng một chút, nhưng lại không có ý dừng lại.

Điền Chính Quốc cũng rất muốn biết hắn khi còn bé có dáng vẻ gì, nên cùng theo Kim Chính An lên lầu.

Kim Chính An đưa cho cậu một chiếc chìa khóa bằng đồng, trông có vẻ hơi cũ. Ông chỉ vào cánh cửa gỗ được sơn màu đỏ: "Đây là chìa khóa phòng của nó."

Điền Chính Quốc cầm lấy chìa khóa, nhìn về phía Kim Thái Hanh.

Vẻ mặt hắn bình tĩnh, ôn nhu xoa đầu cậu: "Đi thôi, bên trong hơi bẩn, vào thì nhớ mở cửa sổ thông gió ra."

Điền Chính Quốc nhìn Đoạn Chính An, hỏi: "Hai người không đi vào sao?"

Kim Thái Hanh cười nói: "Chúng ta đều đã nhìn chán rồi."

"Ồ." Điền Chính Quốc cũng không nghĩ nhiều, quay người tra chìa khóa vào lỗ khóa.

Của theo đó từ từ mở ra, mặt Kim Thái Hanh cũng chìm xuống.

Chú ý tới biểu tình biến hóa của hắn, Kim Chính An thở dài, xoay người nói: "Đi thư phòng với ông."

Khi bước vào gian phòng, trong nháy mắt, Điền Chính Quốc sửng sốt một hồi.

Theo lời của Kim Thái Hanh thì đây là căn phòng của hắn khi là một đứa bé, hoặc có thể gọi là căn phòng từ thời thơ ấu, nhưng nhìn qua đồ đạc và ảnh thì không phải vậy.

Giữa phòng để giường lớn, phía bên phải là bàn học và giá sách.

Trên giá sách có hàng loạt những chiếc cúp với những bức ảnh chụp từ bé đến khi trưởng thành, từ sơ sinh đến lúc học trung học cơ sở.

Điền Chính Quốc nhìn thấy một tấm ảnh Kim Thái Hanh chụp chung với Quý Hoằng.

Hắn rất khác so với bây giờ. Khóe môi hắn nhếch lên nở một nụ cười, tay lười biếng khoác lên vai Quý Hoằng, trên mặt ngập tràn hơi thở thanh xuân.

Khung ảnh bên cạnh đã bị che mất, cậu đưa tay lên nhặt lên, dùng tay lau bụi.

Căn phòng này đúng thật rất bẩn, có lẽ đã lâu không có người đến.

Trong hình có ba người, từ tướng mạo thì có thể biết đây là cha mẹ của Kim Thái Hanh.

Mẹ hắn rất xinh đẹp, trông dịu dàng và hào phóng, trên khóe miệng có hai cái lúm nông hình hạt lê.

Dung mạo của bà và Kim Thái Hanh rất giống nhau, đặc biệt là đôi mắt nhạt màu, giống nhau như đúc.

Điền Chính Quốc cầm tấm ảnh cả gia đình này, cẩn thận lau đi bụi bẩn trên mặt kính rồi tiếp tục xem ảnh bé của Kim Thái Hanh.

-----

Ở thư phòng.

Sau khi cửa đóng được đóng lại, Kim Chính An hỏi: "Bác sĩ Phương nói thế nào?"

Kim Thái Hanh nâng mí mắt: "Con không sao."

Kim Chính An lập lại: "Bác sĩ Phương nói thế nào?"

Kim Thái Hanh lạnh nhạt nói: "Ngày mai con sẽ đi tìm anh ta."

"Ngày mai là ngày đầu năm mới." Trong mắt Kim Chính An mang theo tia trách cứ: "người trẻ tuổi đúng là ngay cả điều này cũng không biết."

Kim Thái Hanh: "..."

"Con sẽ sắp xếp."

Lúc này Kim Chính An mới hài lòng, nhìn hắn nói: "Nếu như con không được thì cũng đừng chậm trễ đứa bé Tiểu Quốc kia."

Khóe miệng Kim Thái Hanh giật một cái, gằn từng chữ nói: "Con, rất, ổn."
"Em ấy rất đặc biệt."

Kim Thái Hanh không muốn cùng ông nội nói về chuyện này nữa, ngược lại hỏi: "Trà nhân sâm là chuyện gì thế ạ?"

Kim Chính An giả bộ hồ đồ: "Trà nhân sâm gì chứ?"

Kim Thái Hanh lạnh lùng nói: "Dì Trương đã nói hết rồi."

"Tiểu Trương phát hiện nó bên trong đồng phục của con, còn tưởng rằng con mang cho ông." Kim Chính An nhấp ngụm trà, nói tiếp: "Hương vị không tồi, khi uống xong, sau đó không biết làm sao lại té bất tỉnh."

Kim Thái Hanh nhíu chặt mày: "Trong đồng phục của con ư? Ông tìm thấy nó khi nào?"

Kim Chính An cười híp mắt nói: "Chuyện này đã qua bao lâu, ông làm sao còn nhớ rõ được."
"Dù sao thì bệnh cũng đã khá hơn rồi, con quan tâm đến chuyện này làm gì nữa."

Ông đặt chén trà xuống, đứng dậy đi ra ngoài: "Nên ăn cơm rồi."
"Buổi chiều con mang theo Tiểu Quốc đi chơi đi."

Kim Thái Hanh rơi vào trầm tư, hắn chưa từng mua qua thứ đó.

Cũng không thể nào là do Kim Phong lấy danh nghĩa hắn mà đưa cho ông nội.

-----

Khi hai người trở về, Điền Chính Quốc cũng xem xong hết ảnh trong phòng rồi, còn lấy di động chụp lại rất nhiều ảnh.

Cậu đứng ở nơi đã từng là phòng ngủ của Kim Thái Hanh, cúi đầu nghiêm túc xem điện thoại, cả lúc hắn tới gần cũng không hề phát hiện ra.

Kim Chính An cười cười, không quấy rầy bọn trẻ nữa, một mình đi xuống lầu.

Kim Thái Hanh thấy mình trong mỗi bức ảnh, mắt trêu đùa nói: "Thích anh đến vậy cơ à?"

Điền Chính Quốc xấu hổ không muốn thừa nhận, lại không thể phủ nhận được.

Kim Thái Hanh nhìn vành tai đỏ như tích ra máu của cậu, cười nhẹ nói: "Ừm, anh cũng thế."
"Anh cũng rất thích em."

....

Sa khi ăn cơm trưa xong, Điền Chính Quốc còn muốn cho Kim Thái Hanh có nhiều thời gian để bồi Kim Chính An, lại bị ông nghiêm khắc từ chối, gọi tài xế đưa bọn họ đi chơi.

Kim Thái Hanh hỏi: "Em muốn đi đâu?"

Điền Chính Quốc suy tư chốc lát: "Muốn về trường lấy bài tập."

Kim Thái Hanh cười thành tiếng, bảo tài xế đưa bọn họ đi về trường.

Khi đã lấy xong bài tập, hắn cười hỏi: "Bây giờ thì sao? Trở lại làm bài tập à? Đêm nay là giao thừa, không muốn đi đâu nữa sao?"

Phượng Cửu và Bạch Trạch có tuổi thọ rất cao, họ không quan tâm nhiều đến cái gọi là lễ hội như thế này, và chỉ ăn mừng khi họ nhớ ra thôi.

Điền Chính Quốc cũng như thế.

Cậu đeo cặp sách, chậm rãi nói: "Ở bên cạnh anh là được rồi."

Kim Thái Hanh bị câu nói này làm cả trái tim run lên. Hắn ôm lấy Điền Chính Quốc, khẽ thở dài: "Bé con, em lại trêu chọc anh."

Điền Chính Quốc dán vào lồng ngực hắn, thẹn quá hóa giận nói: "Em không có."

Kim Thái Hanh không nhịn được mà hôn lên tóc của cậu, thấp giọng nói: "Còn kinh khủng hơn nếu không có đó."

Điền Chính Quốc vòng tay ôm lấy Kim Thái Hanh, ngửi mùi hương lạnh lẽo thoang thoảng trên người hắn, cơ thể lại càng ngày càng ấm.

Chuông điện thoại vang lên, Điền Chính Quốc đẩy Kim Thái Hanh một cái.

"Em muốn nghe điện thoại."

Kim Thái Hanh không chịu buông tay.

Điền Chính Quốc nói: "Kim Thái Hanh, có điện thoại."

Hắn miễn cưỡng nới lỏng tay ra: "Cứ như thế này mà nghe luôn đi."

Điền Chính Quốc nhìn một chút, là cuộc gọi từ Quý thúc thúc.

Cậu không dám ở trước mặt Kim Thái Hanh nhận điện thoại.

"Không được."

Và tất nhiên Kim Thái Hanh sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này rồi, nói: "Hôn anh một cái liền để em đi."

Điền Chính Quốc ngửa đầu, hôn cằm hắn một cái: "Được chưa?"

Kim Thái Hanh chỉ chỉ miệng mình: "Chưa được."

Điền Chính Quốc ngoài cười nhưng trong không cười, nhón chân lên, cắn vào cằm hắn.

Kim Thái HAnh: "Shhh —— "

Nhìn trên mặt hắn có dấu răng nhàn nhạt, Điền Chính Quốc đẩy người ra, đi đến bên cạnh nhận điện thoại, "Quý thúc thúc."

Quý Phong nghi hoặc: "Sao lâu như thế mới nhận điện thoại?"

Điền Chính Quốc đá Kim Thái Hanh đang muốn tới, giải thích: "Vừa nãy con có chút việc."

Quý Phong không xoắn xuýt với việc này lắm, hỏi: "Đang ở trường à? Bây giờ ta qua đón con nhé."

Điền Chính Quốc nghi hoặc: "Đón con ạ?"

"Ừ, giao thừa."

Đầu điện thoại bên kia vang lên tiếng mặc quần áo, sau một lát, Quý Phong còn nói: "Ta còn tưởng hôm nay trường con mới được nghỉ, ai ngờ hôm qua đã thả rồi."

Điền Chính Quốc liền vội vàng nói: "Không cần đâu, con, con và bạn học sẽ cùng nhau đón giao thừa."


"Bạn học?" Quý Phong dừng tay đang mặc quần áo lại, hỏi, "Kim Thái Hanh?"

Điền Chính Quốc đáp: "Dạ."

Quý Phong chỉ nghỉ là một đám bạn học cùng nhau đón năm mới, liền hỏi: "Còn ai nữa không? Tên nhóc Quý Hoằng thì sao?"

"Chỉ có Kim Thái Hanh thôi."

Điền Chính Quốc do dự rất lâu, cậu nhấc mắt nhìn về phía Kim Thái Hanh đứng dưới tán cây mới chậm chậm nói: "Quý thúc thúc, con và cậu ấy đang hẹn hò."

"Đệt!"

Quý Phong thiếu chút nữa làm rơi luôn điện thoại di động, cái này không phải cũng quá nhanh rồi sao!

Điền Chính Quốc còn tưởng Quý Phong đang tức giận, không dám lên tiếng.

Quý Phong lau mặt, hỏi: "Con đã biết rồi à?"

Điền Chính Quốc ngẩn người, biết cái gì nhỉ?

Quý Phong thở dài một tiếng, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một cái khả năng: "Có phải do Cửu đội trưởng nói lỡ miệng rồi không?"

Điền Chính Quốc ý thức được bọn họ đang có việc gì đó gạt mình, liền nói: "Dạ, thúc cũng biết Cửu cha mà, khi gấp lên..."

Bọn họ cũng đã ở cùng một chỗ, không thể tiếp tục chia rẽ nữa rồi.

Quý Phong ân cần giáo dục: "Cứ xem như Kim Thái Hanh là tình duyên của con, máu nó có thể khiến cho con lớn lên, nhưng có một số việc không thể làm quá mức."

"Các con còn nhỏ, phải biết đâu là chừng mực..."

Những câu kế tiếp một chữ Điền Chính Quốc cũng không nghe lọt tai.

Cậu bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra cơ duyên này, là tình duyên nha!

Chẳng trách Cửu cha lúc ấy lại có vẻ mặt phức tạp khi nghe cậu muốn hút máu.

Chẳng trách Cửu cha nhìn Kim Thái Hanh không vừa mắt.

Chẳng trách......


Quý Phong căn dặn một sớ dài xong, phát hiện điện thoại đã bị cúp.

Ném điện thoại di động xuống, một cước đá văng cửa phòng Quý Hoằng: "Quý Hoằng!!"

"Quốc Quốc cùng Kim Thái Hanh ở cùng một chỗ con mẹ nó sao mày không nói cho anh biết?!"

Quý Hoằng đang chơi game tay run lên một cái, khuyên nhủ: "Anh, anh cũng đừng quá khó chịu làm gì."

"Điền Chính Quốc cậu ấy, cậu ấy vốn chỉ coi anh là chú thôi, chân trời chỗ nào mà không cỏ thơm chứ."

Quý Phong mặt không cảm xúc: "Mày cho rằng anh thích Quốc Quốc?"

Quý Hoằng cẩn thận hỏi: "Không phải sao?"

Quý Phong nghiến răng nghiến lợi: "Anh mày cũng đâu phải là cầm thú!"

Quý Hoằng quyết đoán mà lắc đầu: "Không, anh không phải."

"Là Kim Thái Hanh!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net