XI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điền Chính Quốc vừa đi chưa bao lâu, đã thấy Kim Thái Hanh đang đứng dưới tàng cây.

Đối phương khép hờ mắt, tựa hồ có đôi chút mất hứng.

Điền Chính Quốc sửng sốt, sau đó cười lên, "Sao cậu lại qua đây?"

Nhận thấy Kim Thái Hanh đang không vui, Điền Chính Quốc khựng lại, "Sao vậy?"

"Tớ..." Kim Thái Hanh dừng lại, vội vàng ngẩng đầu nhìn Điền Chính Quốc, lại cúi đầu xuống như thể làm sai chuyện gì đó, "Tớ vừa ra khỏi văn phòng, nhìn thấy cậu với Lưu Bồi đứng chung đằng kia, cho là cậu ta gây rắc rối cho cậu."

"Không có đâu, chỉ là có chút hiểu lầm." Điền Chính Quốc cười nhẹ.

"Phải không?" Phần hõm vai căng cứng của Kim Thái Hanh hơi thả lỏng ra.

"Cậu ta nói với tớ cậu sắp tham gia giải Olympic Toán học." Điền Chính Quốc nói, "Chúc mừng nhé, chúc cậu thành công."

Kim Thái Hanh cau mày, sốt ruột nói: "Cậu đừng giận, cái danh sách kia còn chưa gửi lên, tớ..."

Hắn không hề quan tâm đến cuộc thi này cho lắm, nhưng hắn sợ Điền Chính Quốc sẽ hiểu lầm mình.

"Tớ không có giận." Điền Chính Quốc sửng sốt, sau đó bật cười, "Cậu đang nghĩ gì thế, sao tớ lại giận cơ chứ."

"Tớ đã lấy được giải thưởng rồi, cậu giỏi như vậy chắc chắn cũng có thể, biết đâu chừng sau này hai chúng ta có thể học cùng một trường đại học, nếu điều đó xảy ra, tớ sẽ rất vui." Điền Chính Quốc nói.

Kim Thái Hanh ngơ ngác.

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh, mắt cong lên, "Tóm lại tớ rất vui mừng nếu mọi người nhìn thấy cậu ưu tú đến nhường nào."

Trái tim Kim Thái Hanh loạn nhịp, lỗ tai nóng lên, nhìn sang chỗ khác, thấp giọng nói: "Chỉ cần mình cậu thấy thôi là đủ rồi."

Điền Chính Quốc cười, "Tớ đã nhìn thấy rồi."

"Nhưng tớ nghĩ họ có chút hiểu lầm với cậu." Điền Chính Quốc sầu não, "Vừa nãy Lưu Bồi cũng thế, tớ nghĩ... cậu ta cũng không hẳn là người xấu, đương nhiên, do cậu ta cứ bôi nhọ nói xấu cậu, tớ cũng không thích cậu ta đâu."

Kim Thái Hanh híp mắt, "Vậy cậu ghét cậu ta?"

Điền Chính Quốc ngẫm nghĩ, "Bình thường, có chút đi."

Kim Thái Hanh trầm mặc chốc lát, "Cậu ta hẳn là nhìn thấy rồi."

Điền Chính Quốc: ?

Kim Thái Hanh có hơi tủi thân nhìn Điền Chính Quốc, "Cậu ta nhất định đã biết cậu tốt bao nhiêu rồi."

Trên đầu Điền Chính Quốc hiện lên vài dấu chấm hỏi, cậu nghiêng đầu, không hiểu.

"Tớ hi vọng sẽ càng có nhiều người nhìn thấy điểm tốt của cậu." Kim Thái Hanh nói, vế sau hơi hạ giọng, mắt hơi cụp xuống, "... Nhưng tớ rất ích kỷ, không muốn quá nhiều người nhìn thấy."

Muốn một mình độc chiếm cậu, lại không muốn nhìn thấy dáng vẻ đau lòng của cậu.

Muốn cậu tỏa sáng rực rỡ, lại không muốn quá nhiều người nhìn thấy điểm tốt ấy.

Kim Thái Hanh khẽ thở dài, đến gần Điền Chính Quốc, tựa đầu lên vai cậu.

"Điền Chính Quốc..."

Điền Chính Quốc sửng sốt, vỗ nhẹ đầu Kim Thái Hanh, lo lắng nói: "Làm sao vậy, không thoải mái sao?"

"Ngực khó chịu." Kim Thái Hanh lẩm bẩm nói: "Để tớ ôm một chút thôi."

Điền Chính Quốc cười, không động nữa.

---------

Lúc hai người trở lại phòng học, Từ Phượng đã giơ tay đầu hàng từ bỏ chiến đấu với con quỷ Toán học, bắt đầu chuyển sang tiếng Anh, cứ lầm bầm mẫu câu there be trong miệng, Điền Chính Quốc nghe một hồi, thấy rõ phát âm của đối phương đã tốt lên nhiều.

Cuối giờ học buổi sáng, ba người Điền Chính Quốc cùng nhau đến nhà ăn dùng cơm, Từ Phượng chỉ cần không học, những lúc khác đều rất hăng hái.

"Hôm nay có thịt kho tàu!" Từ Phượng hai mắt sáng rỡ, cầm thẻ ăn vội vàng chạy tới bên cửa sổ.

Điền Chính Quốc ăn uống tương đối thanh đạm, bên cửa sổ cũng không có mấy người, rất nhanh đã gọi xong, ngồi xuống đợi bọn họ.

Nhà ăn đông người một chút đã thấy nóng, Điền Chính Quốc cởi áo khoác đồng phục ra, mặc áo ngắn tay, cúi đầu yên lặng ăn cơm.

Tròng kính rất dễ mờ hơi sương, bèn đem mắt kính tháo xuống.

Không lâu sau, trước mặt nhiều thêm một người, Điền Chính Quốc ngẩng đầu nhìn, Kim Thái Hanh ngồi xuống.

"Sao chỉ ăn có một chút vậy?" Kim Thái Hanh quét mắt sang đĩa của Điền Chính Quốc.

"Quen rồi." Điền Chính Quốc nói, "Trời nóng quá, chán ăn."

Kim Thái Hanh dừng một chút, thấy Từ Phượng vui vẻ bưng đĩa cơm tới, vừa ngồi xuống, Kim Thái Hanh liền duỗi đũa qua.

Từ Phượng sửng sốt, "Anh, không phải anh không ăn thịt kho tàu sao? Sớm biết thế em đã gọi thêm một phần... rồi."

Từ Phượng trợn to mắt nhìn Kim Thái Hanh gắp một miếng thịt kho tàu màu sắc óng ánh bỏ vào bát Điền Chính Quốc.

Kim Thái Hanh dịu dàng nói: "Ăn nhiều chút, cậu gầy quá."

Từ Phượng: "..."

Mượn hoa dâng Phật cũng không phải là cách này chứ.

Khóe miệng Từ Phượng giật giật, ho nhẹ một tiếng, cũng gắp một miếng thịt bỏ vào đĩa Điền Chính Quốc, bóp cuống họng eo éo nói, "Người ta đau lòng quá nha, ăn thêm một miếng nữa."

Điền Chính Quốc: "..."

Kim Thái Hanh: "..."

Nhìn hai miếng thịt trên đĩa, Điền Chính Quốc không biết nên khóc hay cười, "Tớ thật sự không ăn nổi."

Kim Thái Hanh mắt sắc như dao nhìn Từ Phượng, Từ Phượng giả ngu, cúi đầu bắt đầu bào cơm.

Còn không phải không chịu nổi cái bộ dáng dính dính ngọt ngấy kia của Kim ca sao, không khỏi muốn đùa một tẹo ấy mà.

Điền Chính Quốc ăn xong trước tiên, vô tình nhìn thấy trên tay áo có vết dầu, hơi nhíu mày, "Tớ đi rửa chút."

Từ Phượng vẫn đang vùi đầu ăn cơm, chỉ vẫy vẫy tay đáp lại cậu.

Kim Thái Hanh gật đầu, "Ừ."

Điền Chính Quốc xoay người rời đi, Kim Thái Hanh có chút nhàm chán nhìn phía trước, nhưng phía sau truyền đến tiếng động, lưng ghế bị va chạm mạnh, Kim Thái Hanh theo phản xạ tránh ra, nhưng vài giọt canh trong bát vẫn vương vãi bắn tung tóe lên vai.

Sắc mặt Kim Thái Hanh trầm xuống, Từ Phượng đang và cơm cũng đứng hình, ngẩng đầu trợn to hai mắt, "... Cái đù má."

Kim Thái Hanh quay đầu nhìn sang, liền thấy một nữ sinh vẻ ngoài thanh tú đứng sau lưng hắn, tựa hồ bị dọa, sắc mặt tái nhợt, "Xin, xin lỗi cậu."

Nữ sinh mắt đỏ hoe, "Mình không cố ý đâu..."

Kim Thái Hanh nhìn thoáng qua cô, cứ ngỡ giây tiếp theo nữ sinh này sẽ bật khóc ngay tại chỗ.

Nhưng tầm mắt Kim Thái Hanh lại quét qua cô, rơi vào đám con trai đang đùa giỡn ồn ào vừa nãy.

Mấy tên đó choàng vai bá cổ ngang ngược đi lại, như thể không hay biết đang gây rắc rối cho người khác, vui đùa nhìn sang bên này.

Hoàn toàn chính là hóng chuyện.

Kim Thái Hanh híp mắt, "Xin lỗi."

Nữ sinh cho là Kim Thái Hanh đang nói với cô, tay run lên bần bật, cô mê trai đẹp thật, nhưng không có nghĩa cô không sợ, "Xin, xin lỗi cậu."

Vì quá căng thẳng, nữ sinh còn bị nấc cụt, nước mắt chảy dài xuống.

Kim Thái Hanh cau mày, "Không nói cậu, mấy đứa bên kia, tụi bây không hiểu tiếng người à?"

Nữ sinh sửng sốt, Từ Phượng ở bên cạnh nhìn không vừa mắt, nhanh chóng kéo nữ sinh qua một bên, "Kim ca không trách cậu đâu, đừng lo."

Đám nam sinh bên kia nhận ra Kim Thái Hanh đang gọi bọn nó, đứa dẫn đầu cười lạnh, cà lơ cà phất tới trước mặt Kim Thái Hanh, "Đm mày nói ai hả thằng kia?"

"Nghe không hiểu tiếng người?" Kim Thái Hanh liếc mắt nhìn tên kia, "Xin lỗi."

"Dựa vào đâu?" Nam sinh một mặt khinh thường, đánh giá Kim Thái Hanh, "À, đây chẳng phải giáo thảo của chúng ta Kim Thái Hanh đây sao?"

"Cái bọn con gái mất não kia suốt ngày tâng mày lên mây, sớm đã nhìn mày không vừa mắt."

Kim Thái Hanh nhìn đối phương, cười nhạo, "Đây không phải đàn anh ở lại lớp tận hai năm 12 đây sao? Đã đến lúc nên ra trường rồi chứ đàn anh?"

Nói tới đây mới biết hai người coi như quen biết.

Lúc đó Kim Thái Hanh mới lên lớp 10, thì nhìn thấy có một gã nam sinh đang quấy rối nữ sinh, hắn chướng mắt nên ra tay giúp đỡ.

Người này lâu rồi không xuất hiện, Kim Thái Hanh suýt chút đã quên mất.

Nam sinh mặt lạnh tanh, "Đm mày chính là hồ li tinh mặt trắng, chả trách ba mày chết yểu nhỉ, ô, còn quay video gì gì ấy với thằng mới chuyển đến nữa chứ, hai thằng con trai với nhau, hai đứa mày không thấy tởm lợm à? Đồng, Tính, Luyến."

Từ Phượng hít một hơi khí lạnh.

Người này đúng là trâu bò, mỗi câu hắn phun ra đều giẫm phải bom nguyên tử.

Khóe mắt Kim Thái Hanh chợt lạnh đi, tới trước mặt tên kia, nam sinh hài lòng cười tự mãn, giây tiếp theo, đĩa ăn đột nhiên nện mạnh vào đầu gã.

"Rầm!!"

Đĩa ăn bị biến dạng rất lớn, dầu trong đó trét đầy lên mặt tên kia.

Nam sinh loạng choạng hai bước, ngã phịch xuống đất.

"Tao đ.m mày!" Nam sinh mặt xanh đỏ lẫn lộn, phun ra câu chửi thề, từ dưới đất bật mạnh dậy, giáng một cú qua.

Kim Thái Hanh lạnh mặt, nắm lấy cổ tay đối phương, dùng một cước đá văng tên này ra ngoài.

Một tràng tiếng kinh hô vang lên.

Trong nhà ăn hỗn độn một mớ.

Từ Phượng hai mắt đen kịt, mấy thằng bên cạnh cũng muốn lao lên giúp đỡ, một đứa lao nhanh qua đây ăn ngay một cú cùi chỏ, còn trúng một đạp.

Kim Thái Hanh giẫm lên người nam sinh kia, vô cùng tàn nhẫn, như thể không mèn tới hậu quả, siết chặt cổ áo gã tung vài cú đấm liên tiếp.

Máu mũi thoáng cái phụt ra, mơ hồ còn nghe được tiếng sống mũi bị gãy.

Nhìn cảnh này, cũng khiến những người đã từng quên đi tính cách Kim Thái Hanh ra sao chợt nhớ lại.

Phải rồi...

Kim Thái Hanh là người đẹp đấy, nhưng phía trước* còn gắn thêm từ khác nữa cơ.

— Người đẹp nóng nảy*.

(*)Trong tiếng trung có một cụm gọi là cụm định-trung, phần 'nóng nảy' sẽ được đưa lên trước làm bổ ngữ cho danh từ 'người đẹp' (cụm này ngược hoàn toàn với tiếng việt, nên điều này cũng gây ra trở ngại rất lớn cho người học tiếng Trung ấy).

Kim Thái Hanh cau mày, cảnh hỗn loạn trong nhà ăn nhanh chóng thu hút bảo an của trường.

Nhưng Kim Thái Hanh không dừng lại, "Nói tiếp đi chứ?"

Nam sinh bắt đầu sợ hãi, nhưng với tính hiếu thắng ở lứa này chả ai muốn thừa nhận mình thua, ánh mắt hằn học, "Đ.m mày đó..."

Một giọng nói trong trẻo phá vỡ bầu không khí.

"Kim Thái Hanh?"

Kim Thái Hanh đứng hình.

Từ Phượng như nhìn thấy cứu tinh, "Quốc ca!"

Điền Chính Quốc đứng đó, sạch sẽ đến mức không nhiễm một hạt bụi, Kim Thái Hanh lùi lại hai bước, theo quán tính đưa bàn tay dính máu ra phía sau.

... Bị nhìn thấy rồi.

Hô hấp của Kim Thái Hanh ngưng trệ.

Điền Chính Quốc cau mày, đi về phía Kim Thái Hanh, "Chuyện gì vậy?"

Đội bảo an bước vào, nhìn vào đống hỗn độn bên trong, "Chuyện gì xảy ra?!"

Yên lặng bao trùm.

Cổ họng Kim Thái Hanh khô khốc, "Tớ..."

Điền Chính Quốc nhìn sắc mặt tái nhợt của Kim Thái Hanh, sau đó nhìn nam sinh chật vật nhếch nhác trên đất, khẽ nhíu mày.

Chung sống được một thời gian, cậu cũng phát hiện ngoài người lớp mình ra, người khác đều tận lực tránh né Kim Thái Hanh.

Nhưng Kim Thái Hanh rõ ràng rất tốt.

Nam sinh nhìn sắc mặt Kim Thái Hanh, cười phá lên, bịt kín mũi, máu mũi len qua kẽ hở chảy ra, trông vừa nhếch nhác vừa kinh khủng, như thể chỉ cần nhìn thấy bộ dạng này của Kim Thái Hanh, gã coi như đã cứu thắng một màn này, "Mày chính là Điền Chính Quốc? Kim Thái Hanh là đồng tính luyến, mày chắc chắn cũng có tâm tư kì lạ với nó, mày không tự thấy buồn nôn hả?"

Đầu ngón tay Kim Thái Hanh cuộn lại, siết chặt thành nắm đấm, không dám nhìn Điền Chính Quốc.

"Ừ." Điền Chính Quốc gật đầu, "Tôi biết rồi, nhưng tôi không hề cảm thấy buồn nôn."

Điền Chính Quốc tới trước mặt Kim Thái Hanh, vươn tay xoa đầu hắn, nhẹ nhàng ôm lấy, lại nắm chặt tay Kim Thái Hanh.

"Tôi tôn trọng cậu ấy."

Điền Chính Quốc nói xong, dưới tiếng rống giận của bảo an, kéo Kim Thái Hanh ra ngoài.

Lúc đi ngang qua nam sinh kia, Điền Chính Quốc vô, cùng, không, cẩn, thận giẫm lên ngón tay gã.

Nam sinh hét lên một tiếng thảm thiết.

Điền Chính Quốc chớp chớp mắt, không hề có thành ý cười nói, "Ngại quá đi, không nhìn thấy."

Quần chúng: "..."

Bọn họ dường như hiểu sai về học sinh chuyển trường rồi.

Quả nhiên, có thể làm bạn với người đẹp nóng nảy cũng không phải tiểu bạch thỏ gì đâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net