XII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hậu quả của việc đánh nhau trong nhà ăn chính là cả đám bị gọi lên phòng giáo vụ uống trà, cái tên nhếch nhác nhất trong đó còn bị đánh cho gãy mũi.

Vốn dĩ mọi người đều bảo gã đến bệnh viện trước đi, nhưng gã phát điên phát khùng, đòi tận mắt nhìn thấy Kim Thái Hanh bị xử phạt mới cam tâm.

Phòng giáo vụ đứng đông nghẹt người, toàn là nam sinh cao to khỏe mạnh, nhưng lúc đứng trước mặt chủ nhiệm mặt chữ điền ngược lại trông chả có bao nhiêu khí thế.

Choảng một phát, chả biết ai không cẩn thận làm đổ tách trà chủ nhiệm đặt trên bàn.

Cơn giận của ông lên đến đỉnh điểm.

"Các cậu đứng ngay ngắn cho tôi! Chuyện gì đây, nói cho rõ ràng! Mấy cậu đều là học sinh, nhà ăn là chỗ để ăn cơm, các cậu còn lộng hành đánh nhau trong đó! Đều là học sinh cấp ba cả rồi, cũng không phải trẻ con ba tuổi, mấy cậu có não không hả?"

Chủ nhiệm chỉ vào một tên lông vàng trong đó, "Lâm Phong, tôi bảo cậu bao nhiêu lần rồi hả, đem cái đống ổ gà trên đầu cậu nhuộm lại ngay cho tôi! Cậu coi lời tôi như thả rắm đấy hả!"

"Còn cậu nữa! Lần nào gây chuyện là y như rằng có cái mặt cậu ở đấy! Ở lại lớp cũng hai năm rồi chứ ít nhiều, tôi có phải đã nói nếu còn đánh nhau nữa trực tiếp bị đuổi học chưa?"

"Còn có hai cậu, Kim Thái Hanh lớp 11, còn Điền Chính Quốc mới chuyển đến nữa, hai cậu cũng coi như xuất sắc ở cái trường này." Chủ nhiệm quay sang nhìn Kim Thái Hanh cùng Điền Chính Quốc.

Chủ nhiệm quả thực có biết hai người họ.

Kim Thái Hanh quanh năm đạt thành tích ưu tú, nếu thái độ nghiêm túc hơn, tương lai đã có thể trông đợi vào rồi.

Mặc dù Điền Chính Quốc mới chuyển đến không lâu, nhưng gọi người ta một tiếng thiên tài cũng không thiệt.

"Lại đây, nói tôi biết là có chuyện gì?" Chủ nhiệm nhìn Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc, chọn Điền Chính Quốc, trông có vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn.

Điền Chính Quốc tiến lên một bước, nhìn sang Kim Thái Hanh, "Xin lỗi chủ nhiệm, em cũng không rõ."

"Nhưng em nghe thấy bạn học kia đã xúc phạm Kim Thái Hanh." Điền Chính Quốc nói, mặt không biến sắc.

"Ừm? Là ai?"

Điền Chính Quốc nhìn quanh một vòng, may tên kia chảy máu mũi đầy mặt, Điền Chính Quốc vừa liếc qua đã thấy, chỉ qua kia.

"Tôi biết ngay là cậu mà!" Chủ nhiệm nhìn qua, bùng lên cơn giận, "Tiền Tử Cao! Cậu một ngày ngứa đòn là chịu không nổi đúng không! Cậu tự mình nghĩ coi cậu ra vào cái phòng giáo vụ này biết bao lần rồi hả! Nếu lần trước cha mẹ cậu không tới đây, cậu sớm đã bị đuổi học rồi có biết chưa?!"

Tiền Tử Cao đanh giọng nói, "Ông đây sớm đã chẳng muốn học nữa! Ai thèm hiếm lạ gì cái trường này! Còn nữa mắt ông mọc lỗ đít hả! Mũi tôi muốn dập tới nơi! Đây là ai đánh ai đây còn nhìn không ra sao!"

"Thế cũng do chính cậu tự chuốc lấy!' Chủ nhiệm đập bàn, "Đang yên đang lành mắng người ta làm gì!"

"Tôi mắng thằng đó khi nào! Có ai nhìn thấy không!" Tiền Tử Cao rống lên.

Chủ nhiệm chỉ vào Điền Chính Quốc, "Người ta đã nói cậu mắng người, cậu còn không chịu thừa nhận!"

"Bọn nó là đồng bọn cả đấy!" Tiền Tử Cao trừng mắt nhìn Điền Chính Quốc, duỗi tay ra, "Vừa rồi nó còn cố ý giẫm tôi!"

Lông mày Điền Chính Quốc khẽ nhướng lên, cứ cảm thấy cảnh này như học sinh tiểu học đang mách thầy cô.

Mà Kim Thái Hanh càng trực tiếp hơn, trước mắt quần chúng, cười chế nhạo.

Khuôn mặt Tiền Tử Cao cương cứng lại, "Tao đ..."

Chủ nhiệm tức đến dựng ngược mày, "Còn muốn chửi thề có phải không, ngậm miệng cho tôi!"

"Nhà ăn có giám sát, vả lại người chứng kiến còn rất nhiều, tùy tiện tìm một người hỏi là rõ thôi!" Chủ nhiệm nói.

Lúc này vẻ mặt Tiền Tử Cao hơi biến đổi.

Không cần chủ nhiệm đích thân đi tìm người, cửa văn phòng đã sớm bị gõ.

Từ Phượng đứng trước cửa, bên cạnh là một nữ sinh.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào, nữ sinh sợ hãi lùi lại hai bước, nhưng nhanh chóng thu hết can đảm đứng ra.

"Chủ nhiệm, chuyện này không liên quan gì đến nhóm Kim Thái Hanh!" Giọng nữ sinh có phần kiên quyết.

Chủ nhiệm nhìn sang, vẫy tay với nữ sinh, "Em qua đây, nói rõ đầu đuôi ngọn ngành cho tôi."

Lúc nhìn thấy nữ sinh này, sắc mặt Tiền Tử Cao đen thui.

Nữ sinh đến trước mặt chủ nhiệm, chỉ vào Tiền Tử Cao, "Em là Phương Nhu lớp 11/1, Tiền Tử Cao đã quấy rối em liên tục vào ba tháng trước, bảo em qua lại với cậu ta, sau khi bị em cự tuyệt vẫn luôn bám riết lấy em không tha, lúc nãy ở nhà ăn, cậu ta cố ý đẩy em, em không cẩn thận làm dầu mỡ bắn lên đồng phục của Kim Thái Hanh."

"Kim Thái Hanh bảo Tiền Tử Cao xin lỗi, cậu ta chẳng những không xin lỗi, còn nói những lời rất khó nghe, không chỉ nhắc đến cha mẹ của Kim Thái Hanh, còn tuôn ra rất nhiều lời khó nghe, trong đó còn xúc phạm đến người khác." Nữ sinh nói một hơi, sắc mặt đã nghẹn đến đỏ bừng.

Đây xem như là điều can đảm nhất mà cô từng làm.

Chủ nhiệm cau mày, nhìn Tiền Tử Cao, "Có đúng không?"

Sắc mặt Tiền Tử Cao trướng đến đỏ hồng, "Đánh rắm! Ông đây nhìn trúng mày? Tao bám riết lấy mày không buông? Mày mơ cũng đẹp đấy!"

Phương Nhu lấy điện thoại ra, "Tôi vẫn còn giữ mấy tin nhắn mà anh gửi cho tôi, đây đều là bằng chứng!"

Tiền Tử Cao hết đường chối, "Đệch! Phương Nhu cái con ngu xuẩn mày..."

"Rầm!"

Sắc mặt chủ nhiệm tối sầm lại, đập mạnh xuống bàn, "Có đúng hay không, tôi đã nói rồi, có giám sát! Còn có dì căn-tin lẫn bảo an đều ở đó, Tiền Tử Cao, cậu đứng cho đàng hoàng vào! Bây giờ tôi gọi điện bảo cha mẹ cậu qua đây!"

Tiền Tử Cao rùng mình, gã bắt đầu sợ hãi.

"Còn cậu, Kim Thái Hanh đúng không." Chủ nhiệm nhìn Kim Thái Hanh, hít sâu một hơi, "Dù sao đi nữa, đánh người là không đúng, tôi sẽ gọi phụ huynh của cậu tới đây."

Kim Thái Hanh nhíu nhẹ mày, "Không cần."

"Gì mà không cần!" Chủ nhiệm nhíu mày, "Bây giờ tôi muốn gặp phụ huynh của cậu, không hỏi cậu có muốn hay không đâu, tôi sẽ gọi điện qua."

Kim Thái Hanh chậc nhẹ một cái, nghiêng đầu đi, giữa ấn đường có chút không kiên nhẫn.

Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh, nâng tay lên, "Chủ nhiệm, em cũng đánh người."

Chủ nhiệm sửng sốt.

Điền Chính Quốc nói: "Em giẫm lên ngón tay cậu ta, em có cần gọi phụ huynh đến không?"

Chủ nhiệm: ?

Từng gặp người không muốn gọi phụ huynh đến, còn chưa lần nào thấy qua có đứa chủ động yêu cầu gọi phụ huynh đâu.

Điền Chính Quốc nghiêm túc, "Em nghĩ chuyện em làm là không đúng, hành vi này nên bị phê bình thật nặng vào, nên em chủ động yêu cầu gọi phụ huynh."

Chủ nhiệm không nói nên lời, ông làm ngành này cũng bao năm rồi, lần đầu tiên gặp được một học trò có tính tự giác thế này.

Tự giác đến mức ông còn e ngại thằng bé này có phải có vấn đề hay không nữa.

"Vậy cùng đến." Chủ nhiệm ra quyết định cuối cùng.

Điền Chính Quốc cười gật đầu, "Em sẽ tự gọi điện."

Chủ nhiệm gật đầu phất tay, "Đi bệnh viện trước đi, chiều nay sau khi tan học, đến văn phòng."

Rời khỏi văn phòng, Kim Thái Hanh túm Điền Chính Quốc lại, "Cậu không cần..."

"Không sao đâu." Điền Chính Quốc cười, "Ba mẹ tớ đều rất dễ nói chuyện, nếu mẹ tớ đến đây, còn có thể giúp cậu."

"Cậu là... vì tớ?" Kim Thái Hanh ngẩn ra.

"Đương nhiên rồi." Điền Chính Quốc cảm thấy bó tay, "Tớ cũng không phải người thích xen vào chuyện người khác đâu, nếu không phải là cậu, tớ nhúng tay vào làm gì."

Kim Thái Hanh chớp chớp mắt, sau đó cười tươi như hoa, "Quốc Quốc, cậu thật tốt."

Lỗ tai Điền Chính Quốc nóng lên, lúc đối diện với Kim Thái Hanh, thầm nghĩ Kim Thái Hanh thật là ngày càng đẹp lên.

Dường như con đường mê trai của mình ngày càng lạc lối không thấy lối ra đâu nữa rồi.

Điền Chính Quốc bớt thời gian nhắn tin về nhà.

[Bánh trôi: Mẹ ơi, chiều nay có chuyện cần mẹ đến trường một chuyến, con bị gọi phụ huynh, 6h40 nhé.]

Điền Chính Quốc gửi xong, quả nhiên chẳng trật phát nào, một phút sau, có cuộc gọi đến.

"Con trai, chuyện gì đây?" Người phụ nữ đi thẳng vào vấn đề, còn hơi mừng thầm nói, "Con đánh người gian lận hay yêu sớm đây hả?"

Điền Chính Quốc: "... Dù sao mẹ đến là rõ ạ."

"Còn không phải lần đầu tiên con chủ động tìm mẹ sao, mẹ vui chút còn không được?" Người phụ nữ cười lên, bên kia điện thoại truyền đến giọng bất đắc dĩ của một người đàn ông, "Có phải chuyện đáng để tự hào đâu chứ?"

"Chồng yêu anh không hiểu rồi, trước đây con tìm anh, lần này không dễ gì mới nhớ đến mẹ nó, sao em không vui được chứ?"

"Hay là lần này..."

"Không được!" Giọng người phụ nữ phóng đại, "Lần này con trai chủ động tìm em, em phải đi!"

"Được được được, em đi em đi được chưa, còn không phải anh không yên tâm sao, vợ mình đẹp thế này, ra ngoài không an toàn."

"..." Điền Chính Quốc cạn lời, hơi dừng lại, dứt khoát cúp điện thoại.

Điền Chính Quốc gọi điện thoại xong, vừa đi về phía hành lang, thì nhìn thấy Kim Thái Hanh đang đứng ở đó, trước mặt hắn còn có một nữ sinh.

Điền Chính Quốc sững sờ một lúc, sau đó bước tới, mơ hồ nghe thấy "thích" hay gì đó.

Điền Chính Quốc giật mình, chợt nhận ra mình có thể đã vô tình đụng phải cảnh tỏ tình.

Điền Chính Quốc có chút xấu hổ, đang định tới bên cạnh đợi một lát, kết quả vừa động, Kim Thái Hanh đã nhìn sang đây.

"Quốc Quốc." Kim Thái Hanh hai mắt sáng lên.

Điền Chính Quốc gật đầu, đi tới, "Có phải quấy rầy hai cậu rồi?"

Kim Thái Hanh sửng sốt, sau đó bật cười, "Sao có thể, cậu ấy là Phương Nhu, là nữ sinh vừa ở văn phòng lúc nãy."

Điền Chính Quốc phản ứng lại, nhìn qua nữ sinh này, "Vừa rồi cậu rất giỏi đấy, cảm ơn nhé."

Mặt Phương Nhu đỏ bừng, vội xua tay, "Không đâu không đâu, ban đầu cũng là chuyện do mình mà ra, vốn mình nên đến giải thích rõ ràng."

Điền Chính Quốc cười gật đầu, "Nhưng không phải ai cũng can đảm như cậu đâu, vẫn nên cảm ơn cậu chứ."

Mặt nữ sinh càng đỏ tợn.

Kim Thái Hanh cau mày, đột nhiên duỗi tay ôm lấy bả vai Điền Chính Quốc, "Nếu không còn chuyện gì bọn tôi đi trước."

Phương Nhu phản ứng lại, gật đầu liên tục, "Ừ!"

Điền Chính Quốc gần như bị Kim Thái Hanh bắt đi, Điền Chính Quốc quay sang nhìn hắn, "Làm sao vậy?"

Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc, "Cậu thấy Phương Nhu kia rất tốt sao?"

Điền Chính Quốc mơ hồ, "Cũng được."

Nghĩ đến vừa nãy Kim Thái Hanh đứng cùng một chỗ với Phương Nhu, còn có cảnh tỏ tình đáng ngờ kia, Điền Chính Quốc hiểu ra cái gì đó, giải thích, "Cậu ấy không phải kiểu tớ thích, nói thật, tớ có lẽ sẽ không thích ai được đâu, bởi vì cho dù là người thân, chứng mù mặt này của tớ cũng khiến tớ không cách nào nhận ra họ."

Kim Thái Hanh dừng lại, "Nhưng cậu có thể nhận ra tớ."

Điền Chính Quốc ngẩn ra: "... Phải."

Kim Thái Hanh như đang nói đùa, "Vậy cậu sẽ thích tớ chứ?"

Điền Chính Quốc dứt khoát nói: "Đương nhiên là thích cậu rồi."

Kim Thái Hanh bật cười, mặc dù biết cái thích ấy của Điền Chính Quốc không giống hắn, nhưng cũng không hề cản trở gì đến chuyện hắn vui vẻ.

Điền Chính Quốc nói thật lòng, cậu thật sự rất thích những lúc ở bên Kim Thái Hanh.

Lúc ở cùng hắn, tựa như thế giới của mình cũng tràn đầy màu sắc hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC