Chương 2: Màn hình điện thoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đôi khi em cảm thấy anh thật vô tâm. Anh biết không tình cảm của em...

Là do em lựa chọn. Lựa chọn anh chính là người mà em dành cả con tim để thương để nhớ..."

☆☆☆☆☆☆☆☆☆☆

Khó khăn lắm tôi mới có thể mở được mắt, tôi còn cảm nhận rõ ràng mắt tôi đang sưng húp vì tôi đã khóc trong chăn buổi tối hôm qua và giấc ngủ vọn vẹn hai giờ đồng hồ của mình không đủ cho sự hồi phục của gương mặt hốc hác. Tôi tặc lưỡi một cái rồi tự xoa rối bù mái tóc.

"Mày hồ đồ quá rồi Kim Taehyung! Làm sao để đối diện với em ấy đây? Liệu Jungkookie có lảng tránh mình không?"

Tôi mang cái gương mặt hờn cả thế giới ấy lê từng bước từng bước mở cửa phòng em thì...

Bụp!

Tôi làm sao có thể biết được em đang đi qua phòng nên cánh cửa vừa vặn hạ một đòn không nhẹ vào gương mặt đẹp trai của em. Nghe thấy Jungkookie kêu lên rồi ôm mặt cúi xuống, tôi hốt hoảng đến thập phần, nhanh chóng giữ lấy vai em kéo gương mặt em lên để nhìn.

"Jungkookie, em không sao chứ? Anh xin lỗi.. Anh..."

Tự nhiên tôi thấy tay mình trên vai em run lên. Dừng lại việc hốt hoảng tôi mở to mắt nhìn Jungkook, không ngờ rằng em lại nhe cái răng thỏ dễ thương ra cười tít mắt với tôi. Dường như vừa thêm một giây nữa thôi mà em đã cười đến vang cả nhà.

"Hyung! Sao mặt anh lại như thế kia? Mắt anh nhìn như mắt cá lóc ấy."

Thở một hơi nhẹ nhõm tôi xoa đầu em đầy dịu dàng: "Chắc do hơi lạ nhà nên anh có một chút thiếu ngủ."

Nghe xong câu trả lời của tôi bỗng nụ cười trên môi em cứng đơ. Tôi có thể đọc được một chút suy nghĩ từ đôi mắt trong veo của em đang mở trừng trừng nhìn tôi. Có lẽ em nhớ lại chuyện hôm qua. Em nhớ lại cái hôn mà tôi cố tình kéo em xuống. Có lẽ em không hiểu nếu như tôi đã khó ngủ thì liệu rằng nụ hôn đó là gì? Tôi có nhớ rằng tôi đã làm thế với em hay không?

Tôi nhận ra rằng bây giờ chưa phải là lúc. Jungkook chắc nghĩ đó là do tôi say mà làm bừa rồi. Tôi bật cười để lấp đi khoảng không gian nín thở kia, nói với tông giọng lớn đến nỗi chính bản thân còn cảm thấy ngượng.

"Nhưng mà anh say quá cứ miên man như bị ai hớp phải hồn ấy. Cá lóc có khi mắt cũng không lớn như mắt anh bây giờ!"

Thật may là em bật cười cùng tôi rồi giơ ra trước mặt tôi một chiếc bàn chải và một tuýp kem đánh răng.

"Của huyng này! Sáng sớm nay em đã chạy ra cửa hàng tạp hóa mua cho anh đấy. Mặc dù anh say vì bia nhưng dưới nhà mẹ còn nấu cho anh canh giải rượu đó. Anh rửa mặt đi rồi xuống nhé!"

Jungkook nói xong thì nháy mắt với tôi khiến tim tôi lại lần nữa thêm rung rinh. Em vừa định quay đầu đi thì cánh tay tôi đưa lên túm chọn lấy tay em. Jungkook quay đầu nhìn tôi như đang đợi chờ điều mà tôi muốn nói.

Cái hoàn cảnh này nói thẳng ra có hơi buồn cười vì tôi chẳng biết vì sao tôi lại tự nhiên chộp lấy tay em như thế. Cũng may não tôi sáng suốt một cách đột ngột.

"Còn em? Em đã ăn sáng chưa?"

"Em đợi anh!"

Ba từ ngắn gọn thoát ra từ đôi môi em đủ để tôi muốn ôm ngay em vào lòng, muốn cắn lấy cái môi chúm chím ấy quá. Tôi chẳng muốn giữ lại một chút nào cái liêm sỉ nhỏ nhặt này nữa nhưng tôi sợ rằng nếu như tôi làm thế tôi sẽ không còn thấy được nụ cười của em dành cho mình nữa.

Nhìn dáng vẻ chạy lon ton của em ở phía sau tôi chẳng thể nào dằn lòng mình mà thốt lên đầy cảm thán.

"Anh thích em đó cái đồ tròn ủm dễ thương!"

***

Tôi đã định dành cả một ngày cùng em chơi đùa nhưng để cho con tim ổn định lại tôi đã nói sẽ rời đi ngay sau bữa ăn chiều. Jungkook không nghĩ rằng tôi sẽ về sớm như vậy em mở to mắt nắm lấy tay tôi.

"V hyung, anh có thể ở chơi mai về cũng được mà!"

Lại là "V hyung". Tôi biết bản thân mình ích kỉ, khó hiểu nhưng tôi luôn hi vọng em sẽ ríu rít kêu "Taehyungie hyung" nếu không nói quá lên là "Taehyung ah hay Taehyungie". Tôi cố gắng cười, giọng rõ buồn nhưng vẫn cố kìm nén.

"Anh bị leo cây nên mới tá túc ở phòng em một đêm. Anh cần về nhà rồi. Sau đợt comeback chúng ta sẽ rất bận nếu không lợi dụng kì nghỉ này ở cùng gia đình thì anh e là khó bên bố mẹ đợt sau."

Em trầm ngâm mấy giây rồi giật mạnh đầu, thả tay tôi ra để lại sự trống trải ở đó, em chạy xuống bếp rối rít.

"Mẹ làm món gì ngon đi mẹ để làm quà cho gia đình V hyung!"

Tôi biết rằng em nghĩ nụ hôn hôm qua là nụ hôn của bia. Tôi biết rằng em rất thương tôi nhưng thật không may khi tình yêu thương đó là của một người em trai đối với người anh áp út cùng nhóm.

Trước kia, bây giờ hay sau này tôi có nghĩ về nó mà thất vọng thì cũng có ích gì cơ chứ? Em căn bản là không nhận ra những dấu hiệu tôi ám chỉ tình yêu của mình dành cho em. Nếu như môi tôi chạm vào môi em khi cả hai tỉnh táo thì liệu rằng em có cho tôi một cái đấm mạnh đến run người vào bụng hay không?

Tôi không muốn nghĩ nữa. Cái viễn cảnh tôi phải nhận sự lạnh nhạt từ em cứ hiện ra mỗi khi tôi có ý định công khai tình cảm của mình dành cho em. Cái viễn cảnh đó thật đáng sợ! Cứ như thế này có lẽ sẽ tốt hơn cho em và cả tôi nữa!

Anh yêu em, Jungkook! Thật lòng rất yêu em! Tình đơn phương thật tàn nhẫn với anh, nhưng anh chấp nhận không thể làm tổn thương người khác đặc biệt người đó lại là em!

Jungkookie tiễn tôi ra đến ga tàu, nhìn lại tôi một lượt từ đầu đến chân. Tôi thấy em đăm chiêu một lúc rồi cởi chiếc mũ lưỡi chai em đang đội trên đầu ra đội sang cho tôi, còn không quên tỉ mỉ giúp tôi chỉnh lại phần tóc và chiếc khẩu trang đang che kín mặt.

"Anh đúng là không giống ai. Đi tàu nhỡ bị ai đó phát hiện ra thì sao? Cái vẻ đẹp trai, tỏa sáng ngời ngời của anh chỉ cái mũ với cái khẩu trang thôi không thể che hết được đâu."

Vì chiếc khẩu trang đã che hết gần mặt em nên tôi không thấy được đôi môi kia nhưng tôi biết nó đang vì hờn dỗi mà chu lên. Tôi bật cười, đưa tay nựng cằm em rồi nhẹ nhàng kéo em lại ôm vào lòng.

Tôi nhắm mắt lại cảm nhận được nhịp tim em đang đập đều đều không giống như nhịp đập loạn xạ của tôi mỗi khi tôi muốn thể hiện tình cảm với em. Một tay tôi giữ chặt vai em, một tay thì đưa lên xoa mái tóc mang theo mùi bạc hà nhẹ nhàng của em. Tôi thấy em cũng đang vỗ nhẹ bên lưng tôi. Hơi thở của em phẳng phất bên tai làm tôi cảm giác cả người mình đang dần nóng lên.

"Anh sẽ nhớ Jungkookie của anh lắm!"

Tôi nói với điệu bộ bông đùa rồi buông em ra. Mắt em mở to tròn nhìn tôi: "Tuần sau bắt đầu luyện tập rồi mà huyng!"

"Anh biết. Nhưng xa Kookie một ngày cũng khiến anh nhớ em đến phát điên rồi!"

Kết thúc câu nói tôi đã lập tức quay đi chạy nhanh vào cửa tàu. Tôi không dám nhìn biểu cảm của em sau câu nói đó. Không! Chỉ là tôi không đủ cam đảm để nhìn lại em mà thôi. Tôi muốn trốn tránh sự việc có thể khiến bản thân tổn thương. Như thế có bị coi là hèn hạ hay không?

Tôi không biết rằng sau khi tôi rời đi. Em đứng lại đó rất lâu nhìn theo bóng tàu dù tàu đã khuất dạng. Sự thất vọng của em như hòa vào trong ánh sáng yếu ớt cuối ngày mà càng thêm cô quạnh. Chiếc điện thoại trên tay em phát sáng, nơi ánh sáng mạnh mẽ đó bất chợt xuất hiện một gương mặt.

Màn hình điện thoại của em chính là hình của tôi...

............

...

.

Hi! 

#TN


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net