Oneshot - END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Bụt :''>

Disclaimer: Hai tình êu thuộc về nhau, còn Bụt là đứa mặt dày chen chân vào giữa hai đứa nó :''>

Couple: Taeny

ONESHOT

-----------------------------------------

- Bác sĩ Hwang, có một bệnh nhân vừa được chuyển đến, cô ấy đang ở trong tình trạng nguy kịch

Cúp điện thoại xuống, Tiffany nhanh nhẹn đứng lên, khi cô vừa ra đến ngoài cửa bệnh viện thì một chiếc băng ca với cơ thể đẫm máu đang được đẩy vào bên trong một cách vội vã.

Taeyeon đưa mắt mơ màng nhìn xung quanh, cảm giác cả cơ thể đau buốt của cậu đang được đưa đi rất nhanh, bên tai vang lên những âm thanh mơ hồ:

- Kim Taeyeon, 19 tuổi, chấn thương do tai nạn giao thông, đầu và chân chảy rất nhiều máu,.....

Những hình ảnh mờ nhạt hiện ra trước mắt, dường như có rất nhiều người đang ở xung quanh cậu, những tiếng thở gấp gáp, những câu nói ngắn ngủi, âm thanh ma sát của chiếc băng ca với mặt đất, cậu cố gắng nhìn rõ mọi thứ, cố gắng nghe những âm thanh phiền phức đang lùng bùng bên tai, nhưng điều đó chỉ khiến đầu óc cậu thêm đau nhức và choáng váng, chực trào như muốn nổ tung.

Tiffany cùng mọi người đẩy chiếc băng ca, vừa nghe thông tin của cô y tá vừa nhìn biểu hiện trên gương mặt đã tái đi của Taeyeon, bước chân ngày càng nhanh hơn về phòng cấp cứu

- Cô ấy đang dần mất ý thức

----------------------------

Taeyeon đưa mắt nhìn xung quanh, cậu đang ở trong căn phòng xa lạ với đầy đủ tiện nghi, không gian ấm áp được bao chùm bởi ánh đèn vàng nhạt.

Tiếng "bíp bíp" từ chiếc máy bên cạnh vang lên đều đều, một trận đau nhức chạy qua đầu khiến đôi mày cậu cau lại, định đưa tay lên xoa hai bên thái dương thì chợt nhận ra hai tay cậu một bên thì được gắn dây nối với thứ máy móc bên cạnh, bên còn lại thì chi chít băng dán cá nhân, xiên dọc đủ kiểu từ vai đến tận đầu ngón tay.

Taeyeon thở dài tự rủa thầm chính bản thân mình, nhìn cậu bây giờ trông thật giống xác ướp, đầu óc bị băng trắng còn người ngợm thì chi chít vết bầm xước, hai chân thì được băng kín cứng đờ không cử động nổi, cũng may chừa ra hai cánh tay lành lặn được 30%.

- Oh, em tỉnh rồi!

Tiếng nói bất chợt vang lên làm Taeyeon giật mình quay đầu lại, nheo mắt cố gắng nhìn rõ người vừa bước vào trong.

Đó là một cô gái trẻ, khoác trên mình chiếc áo blouse trắng, mái tóc thẳng xõa ngang lưng và đôi mắt thì cong lên tạo thành hình trăng khuyết đi đến gần phía cậu.

- Chào em, tôi là Tiffany, bác sĩ chuyên trách của em.

Taeyeon im lặng lắng nghe, mắt chớp chớp nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người đối diện, trong đầu bỗng chạy qua một loạt suy nghĩ

Nụ cười của cô ấy thật đẹp!

Cô ấy thật đáng yêu!

Giọng nói khàn khàn nghe thật quyến rũ!

- Để tôi kiểm tra cho em nhé

Tiffany không để ý vẻ mặt đờ đẫn của người kia, môi vẽ lên một nụ cười thân thiện và đeo tai lên kiểm tra tình trạng của Taeyeon

Không có gì quá nghiêm trọng, hơi thở vẫn còn hơi yếu. Chỉ có vết thương trên đầu cần chú ý, tuy đã phẫu thuật thành công nhưng có khả năng sẽ để lại di chứng hoặc có máu bầm, tay và chân chỉ cần chú ý một chút là ổn.

Taeyen im lặng ngắm nhìn Tiffany tập trung kiểm tra cho mình, ánh mắt đen láy chăm chú nhìn các vết xước trên tay cậu rồi thầm đánh giá, trong lòng Taeyeon không khỏi dâng lên cảm giác thích thú.

- Tạm thời không có gì đáng lo ngại, bây giờ tôi sẽ đi lấy thuốc và thay băng trên đầu cho em.

Tiffany nhìn vết thương trên đầu Taeyeon, nói một câu rồi quay người định rời đi, nhưng rất nhanh liền bị cô gái nhỏ hơn nắm tay kéo lại:

- Sao thế?

Taeyeon gãi gãi đầu, nở nụ cười ngố e dè hỏi Tiffany

- Cô....ưm...bao nhiêu tuổi vậy?

- Tôi 27.

Bác sĩ Hwang trả lời một cách vui vẻ, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười nửa miệng, 10 phần thì đến 9 phần quyến rũ.

Taeyeon nghe xong câu trả lời thì liền cười ngây ngốc, thì ra hơn cậu đến tận 8 tuổi, bao sao từ nãy đến giờ lại xưng chị ngọt xớt vậy, nghe thật êm tai.

Ngượng ngùng thả tay người đối diện, Taeyeon cười ngố, đầu gật gù trông rất đáng yêu

- Vậy tôi sẽ gọi Tiffany là chị và xưng Tae nhé !!

- Vậy cũng được - Tiffany mỉm cười đồng ý, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác thú vị - Nhóc ở im đây để chị đi lấy thuốc nhé.

Taeyeon nhìn bóng dáng người kia khuất sau cánh cửa, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác vui vẻ. Cậu nhanh nhẹn ngồi dậy, kê gối lên rồi tựa lưng vào thành giường, tuy vẫn có một chút đau nhói chạy qua đầu nhưng cảm giác này liền bị sự vui vẻ trong cậu gạt bỏ, rất ngoan ngoãn ngồi đợi cô gái kia quay lại.

Một lúc sau Tiffany cầm trên tay một hộp dụng cụ y tế, đi vào phòng Taeyeon thì nhận ngay ánh mắt chăm chú chiếu thẳng vào mình. Đặt hộp dụng cụ lên bàn, bác sĩ Hwang lấy ra kim tiêm và thuốc sát trùng, rồi sau đó quay người lại cẩn thận gỡ lớp băng đã thấm máu trên đầu người kia.

- Ánh mắt này là sao đây?

Tiffany không nhìn trực diện Taeyeon nhưng cũng đủ biết cô nhóc này nãy giờ nhìn mình như muốn xuyên thủng da mặt, lại còn có nụ cười lưu manh đang nở toét thế kia, Tiffany cô không thể xem như không có gì mà lơ là.

- Không có gì - Taeyeon cười ranh mãnh nhưng vẫn ngồi im cho người kia thoa thuốc. Mặt cậu đối diện với mặt cô khiến khung cảnh trở nên rất đỗi thân mật, thậm chí mùi nước hoa dịu nhẹ của cô cũng quanh quẩn nơi mũi cậu làm cậu như đắm chìm trong nó, tuy chỉ có ánh mắt ấy lại quá tập trung vào chỗ khác làm Taeyeon không hề hài lòng, mũi khẽ nhăn lại rất đáng yêu.

Tiffany đang quấn băng lại cho Taeyeon thì chợt nhận ra biểu cảm trên mặt người kia thật thú vị, nhịn không được cảm giác muốn uy hiếp cô gái nhỏ này, liền cố tình siết chặt băng hơn nữa

- Áaaaaaaaa

Taeyeon đau đớn hét lên, cổ rụt lại còn hai tay thì giữ chặt lấy hai cánh tay của Tiffany, mắt trợn tròn nhìn cô

- Chị làm gì vậy?

- Xin lỗi, chị nhỡ tay

Cười cười nhìn cô gái nhỏ, Tiffany giả ngơ kéo hai tay ra khỏi tay Taeyeon rồi tiếp tục băng bó, không để ý tới ánh mắt uất ức của ai kia đang chiếu thẳng vào mình

- Chị cố tình đúng không?

- Có sao?

Chả thế thì gì!!

Taeyeon lầm thầm nguyền rủa nhưng tuyệt nhiên không dám lên tiếng. Cổ nhân có câu "đắc tội tiểu nhân tuyệt đối không đắc tội nữ nhân", mà Tiffany không chỉ là nữ nhân mà còn là mỹ nữ, loại người này lại càng không thể đắc tội, Kim Taeyeon này chỉ có thể im lặng nuốt trôi cảm giác bất mãn

- Xong rồi

Mím chặt môi nhìn cô gái lớn hơn cất đồ dùng, Taeyeon từ dưới gầm giường lấy ra một hộp cơm còn ấm, giơ lên trước mặt Tiffany

- Ah.....

Hộp cơm đặt ngay ngắn trên tay Taeyeon rất nhanh liền bị Tiffany giật lại, mặt mũi bỗng chốc đỏ ửng lên

- Chị làm gì gấp gáp vậyyyyyy , nãy có chị gái xinh đẹp đưa vào phòng Tae mà, cái đó là của Tae chứ!!

Taeyeon giả ngu cố tình chọc điên người đối diện, một chút cũng không để tâm đến đôi mắt đang trợn tròn lên của Tiffany. Lúc nãy có người tự nhận là bạn thân của bác sĩ Hwang đến đưa cơm, trong đầu cậu đã không ngừng đặt ra giả thiết, hỏi ra mới biết bà chị này ngày nào cũng đến đây buổi trưa trốn việc đi hưởng ké điều hòa nhân lúc cậu bất tỉnh, thậm chí còn tự nhận là người thân của cậu để ra vào phòng tiện hơn.

Cô gái này tuy lớn hơn cậu đến 8 tuổi nhưng cậu thật không dám nghĩ gan Tiffany lại to tày trời vậy, nghỉ ngơi trong phòng người lạ như không, thậm chí còn chọn nơi ít người qua lại để trốn việc, nhỡ xảy ra chuyện gì thì thật nguy hiểm!

- Chị Tiffany, Tae không biết rằng chúng ta có quan hệ họ hàng đấy.

Tiffany nhìn khóe miệng Taeyeon nhếch lên ngạo nghệ mà chỉ muốn đập cho nó một phát. Thế quái nào từ lúc quay lại phòng cô toàn nhìn thấy vẻ gian xảo hiện hữu trên gương mặt vốn tưởng rất ngây thơ kia, ai dè không hồ ly như cô thì cũng cáo già cả.

Thật là, Tiffany nuốt hận trừng mắt nhìn người đối diện, vốn định quay người rời đi nhưng liền bị người kia giữ lại, lần này lại cười rất đáng yêu khiến gai ốc cô bỗng chốc dựng đứng

- Vì chúng ta là họ hàng nên chị cứ ở lại đây ăn đi, dù sao Tae cũng không có ai ăn cùng cả.

Taeyeon cười vui vẻ rồi lấy ra một cặp lồng cháo, vì cậu chỉ vừa mới tỉnh lại nên chỉ dám nhờ "bạn chị Tiffany" mua hộ thứ đồ ăn nhão nhoẹt này, chứ thực ra từ khi nhận thức được mọi việc đến nay Taeyeon có chết cũng không chịu đụng vào một thìa cháo nào!!

Nhìn Taeyeon nhăn mặt đút từng thìa cháo vào miệng, Tiffany đang ăn cũng phải phì cười thành tiếng khiến mặt Taeyeon lại được phen nhăm nhúm

- Xì, Tae ghét thứ này!!

Taeyeon lầm bầm một cách khó chịu, cố gắng nuốt trôi thứ đồ ăn nhão nhoẹt kia, trong đầu bỗng lõe lên một điều gì đó

- Chị hay trốn vào phòng Tae ăn, vậy chắc chị cũng biết Tae không có người thân?

- Ừ, cũng được biết - Tiffany cầm cốc nước lọc lên uống một hơi, tiếp tục nói - Lúc phẫu thuật cho em xong, có người bên công ty bảo hiểm muốn gặp chị, họ yêu cầu chuyển em vào khu vip của bệnh viện, đồng thời cũng kể cho chị biết một chút về gia đình em. Họ còn bảo đó đều là những việc trước đây em nhờ họ.

Đặt thìa vào chiếc bát trống không, Taeyeon cười lớn rồi tựa lưng vào chiếc gối đằng sau

- Ba mẹ Tae mất từ năm Tae 10 tuổi nên Tae sống một mình, tiền bảo hiểm hàng tháng công ty bên đó phải chịu khá lớn nên bên đó "thân quen" với Tae lắm. Họ làm vậy là muốn số tiền trong tài khoản của Tae cạn kiệt ý mà.

Cười vui vẻ, gác tay ra sau đầu nhưng Taeyeon chợt thấy Tiffany lại im lặng nhìn mình, hiểu người kia nghĩ gì nên cậu vội lên tiếng

- Chị đừng nghĩ Tae đáng thương, bản thân Tae còn không nghĩ vậy nên đừng nhìn Tae với ánh mắt đó.

Đến lúc này Tiffany mới nhận ra đôi mắt của mình qua suy nghĩ người kia chứa đầy một cỗ thương hại, liền ý tứ "thu hồi" lại rồi tập trung ăn nốt chỗ cơm.

Nhìn Tiffany chăm chú ăn, một lúc sau Taeyeon không kiềm lòng được hỏi một câu hết sức liên quan

- Tiffany, chị nghĩ Tae phải ở đây bao lâu?

Nhớ đến tình trạng của cô nhóc kia hiện giờ, bác sĩ Hwang suy xét một hồi rồi nói:

- Khoảng 1 đến 2 tháng

- Vậy chị mất bao lâu để phải lòng một người?

Taeyeon cười ranh mãnh táo bạo hỏi, nhưng khuôn mặt nhởn nhơ của cô gái lớn hơn cho cậu biết cô ấy chả ngạc nhiên chút nào

- Định cua chị sao?

Tiffany nhếch môi cười, cô sớm đã nhận ra vẻ mặt gian xảo của Taeyeon nên tuyệt nhiên không bất ngờ với câu hỏi kiểu này

- Hmm.... - Taeyeon chống cằm giả vờ suy nghĩ - Cua xong hốt chị về ở luôn với Tae.

- Vọng tưởng

Phũ phàng đáp lại một câu, Tiffany cười như không cười đặt thìa xuống, cơm đã ăn xong nhưng tuyệt nhiên không đếm xỉa đến cô nhóc kia.

Taeyeon thấy Tiff một khắc cũng không nhìn mình, sợ cô ấy sắp rời đi nên ra sức thuyết phục

- Vậy chị nói xem, giới hạn khoảng cách tuổi người yêu của chị là bao nhiêu?

- Chỉ cần không chênh lệch quá nhiều là được

- Vậy thì quá chuẩn rồi, Tae chỉ cách chị 8 tuổi, không quá lớn mà cũng không quá nhỏ, Tae hoàn toàn có thể làm người yêu chị.

Tiffany đang đứng lên thu dọn, nghe Taeyeon nói xong liền hừ nhẹ, cốc vào đầu người kia một cái

- Em căn bản ngay từ đầu đã không đủ tiêu chuẩn

- Sao lại vậy chứ?? Rõ ràng chị vừa nói...

- Taeyeon - Tiffany ngắt giọng, cốc vào đầu người kia phát nữa - Chị đây không thích làm máy bay!

Taeyeon nghe câu này xong thì im bặt nghĩ ngợi, mãi đến lúc người kia khuất bóng sau cánh cửa mới hét lên

- Tae sẽ không bỏ cuộc đâu!!

-------------------------------

Taeyeon cuộn tròn người trong chiếc chăn mỏng, lăn qua lăn lại trên giường đến cả chục vòng nhưng vẫn không ngủ được. Đã 3 hôm kể từ khi cậu tỉnh lại, trong 3 hôm đó ngoại trừ buổi trưa Tiffany không hề đến gặp cậu một lần. Bức bối vùng dậy, Taeyeon kéo chiếc xe lăn trong phòng rồi ngồi lên đó. Vì chân vẫn chưa đi lại được nên cậu không thể đi dâu xa, dùng tay đẩy bánh xe lăn Taeyeon quyết định sẽ đi tìm Tiffany.

Nhận được thông tin từ các y bác sĩ khác, Taeyeon lăn xe đến phòng riêng của bác sĩ Hwang, trong lòng tràn ngập cảm giác hồi hộp.

Cậu với tay mở cửa, căn phòng riêng của bác sĩ rất bé, chỉ đủ kê một chiếc giường để nghỉ ngơi và một chiếc bàn làm việc, thế này bảo sao cô ấy rất hay ngồi lì ở phòng cậu buổi trưa, không gian rộng rãi, có điều hòa lại có thể "trốn việc", xem ra chỉ số IQ của Tiffany cũng thuộc hàng top.

[Lạy anh, người ta là BÁC SĨ....]

Nhìn thấy cô gái kia đang gục mặt ngủ quên trên bàn làm việc, Taeyeon cười nhẹ rồi lấy chiếc áo blouse khoác lên người Tiffany.

Thiệt tình, có giường ở ngay bên cạnh mà lại không nằm, chẳng lẽ cái bàn làm việc lại có sức hút đến thế?

Cảm nhận được có một vật gì đó khoác lên người mình, Tiffany giật mình tỉnh dậy, dụi dụi mắt nhìn xung quanh.

Thấy cô gái kia bị động tỉnh lại, Taeyeon mắt chớp chớp, môi cười một cách ngờ nghệch trông rất ghét!

Tiffany dụi mắt đến mấy lần, không thể tin được ngay cả khi cô vừa ngủ dậy thì hình ảnh đầu tiên đập vào mắt lại chính là nụ cười "yêu quái" của tiểu quỷ "Kim Taeyeon"

- Em làm gì ở đây thế?

Taeyeon nhíu mày bất mãn vì vẻ mặt có phần kinh hãi của bà chị già, trong lòng cảm giác không vui bắt đầu bủa vây.

- Tae đến thăm chị

- Thăm chị?

- Ừm - Taeyeon cau mày gật gật - Tae không thấy chị đến chơi với Tae nhiều nên Tae tự đến.

Tiffany nhìn vẻ mặt bất mãn của Taeyeon thì liền biết thái độ của mình vừa nãy hơi quá đáng, cảm giác hối lỗi bỗng dâng lên không thôi.

- Xin lỗi, mấy hôm nay liên tục có cấp cứu nên chị hơi mệt.

- Vậy thì sang phòng Tae nằm đi, phòng Tae rộng rãi lại có điều hòa, còn có giường xếp cho người nhà trông bệnh nhân nữa.

- Tiểu quỷ - Tiffany lườm lườm nhìn vẻ mặt gian tà của Taeyeon - Có chúa mới biết em nghĩ gì

Taeyeon nháy mắt cười cười

- Suy nghĩ của Tae trước sau như một, chị không hiểu thì ai hiểu đây? Tae chỉ muốn chị làm người yêu Tae!

Tiffany chịu không nổi cốc đầu Taeyeon một cái khiến người kia được phen gào rú lên, ôm chặt lấy cái đầu vẫn bị băng trắng

- Sao chị lại đánh Tae nữa?

- Ai bảo em toàn nói nhăng cuội

- Tae không hề nói nhăng cuội, đấy thật sự là....

Nói đến đây Taeyeon bỗng im bặt, trông mặt Tiffany đáng sợ đến mức muốn giết người luôn rồi, cậu còn gân cổ thanh minh là mai chỉ có đường vào nhà xác!

- Được rồi được rồi, Tae không nói nữa, chị đừng đánh Tae!

Nhìn Taeyeon lắc đầu xua tay nguầy nguậy, Tiffany hừ một cái

- Xem như em biết điều, khuya rồi về phòng ngủ đi nhóc

Taeyeon nghe xong mặt mũi nhăn nhúm lại, lên tiếng phản đối

- Sao Tae vừa đến chị đã đuổi Tae rồi? À nói mới nhớ, Tae muốn hỏi chị cái này, chị có biết gần đây có cửa hàng nhạc cụ nào không?

- Nhạc cụ? - Tiffany ngạc nhiên - Em biết chơi sao?

- Không biết có thể học mà - Taeyeon cười hì hì - Vậy là có không?

- Hmm....Cách đây khoảng 3 cây số hình như có một cái.

- Tuyệt!! Vậy mai chị đi mua với Tae nhé??

Taeyeon chủ động mời mọc, bởi vì còn ở đây gần 1 tháng nữa, nếu không nhanh chóng kiếm "công ăn việc làm" thì cậu sẽ chết vì chán mất. Trước đây thực ra Taeyeon cũng có một chiếc guitar luôn mang bên mình, nhưng khi bị tai nạn thì va chạm mạnh đã làm nó vỡ nát, nghĩ lại thôi cũng khiến cậu đau lòng muốn khóc.

- Không được - Bác sĩ Hwang nghe đến chuyện bệnh nhân của mình người ngợm như xác ướp muốn rời bệnh viện liện bị một phen hoảng hốt, không dám nghĩ tới hậu quả sẽ thế nào nếu việc này xảy ra.

- Tại sao chứ?

Nhìn Taeyeon kịch liệt đòi lý do chính đáng, Tiffany bấm bụng ậm ừ không biết nói ra sao

Taeyeon, em thương chị thì làm ơn thương luôn tháng lương của chị...chị thực sự không muốn tiền không cánh mà bay...

- Hừ, chị không muốn đi cùng Tae thì Tae sẽ tự đi

Tiffany sợ xanh mặt sau câu nói ấy, cảm giác kinh hãi ngày một dâng cao khi nghĩ đến cảnh tượng bản thân một mình ở trong phòng họp chống chọi với các sếp vì không quản được bệnh nhân.

- Chết tiệt Kim Taeyeon, em mà đi thì chị sẽ làm phế hai chân em!!

Lời nói hùng hồn thoát ra nhanh chóng hòa vào không gian im ắng...

Con người "tàn tật" kia đã biết mất từ bao giờ...

------------------------------------------

Tifffany vì sợ Taeyeon biến mất đi theo tiếng gọi của âm nhạc mà cả ngày kè kè bên cạnh cô ấy, chỉ có những lúc buộc phải rời đi thì mới chịu nhờ người khác trông chừng.

Taeyeon bị theo dõi, đến cả đi vệ sinh cũng không dám chứ đừng nói đến chạy ra ngoài mua nhạc cụ, mặc dù có hơi không hài lòng nhưng cảm giác ấy rất nhanh bị sự có mặt của Tiffany làm cho bay biến.

Giữa Tiffany và guitar, tất nhiên 99,99% là chọn Tiffany, 0,01% còn lại dùng để giữ thể diện cho không bị gọi là dại gái...

Tuy là hôm trước bản thân thành tâm muốn dùng âm nhạc để làm vui cho đời, nhưng Taeyeon thật không dám nghĩ bây giờ lại được kè kè bên cạnh Tiffany như thế này.

Diệu kế, quả là diệu kế!!

Tại sao trước đây không nghĩ ra cách này sớm hơn?

Taeyeon sung sướng vỗ cái *pép* vào đùi, miệng bật cười ha hả, không chú ý đến ánh mắt kì quái của Tiffany dành cho mình.

- Em...sao thế?

Tiffany ngồi bên cạnh nhìn Taeyeon tự cười tự đánh, liền bị cậu làm cho một phen kinh hãi.

Có phải là di chứng từ vết thương trên đầu không?

- Ầyy Tae không sao. Tiffany, chị quan tâm Tae bị đau nên phải ở bên cạnh túc trực sao?

- Vọng tưởng!

Tiffany trừng mắt nhìn người kia, quan tâm em sao? Là quan tâm tiền lương mới đúng!!

- Vậy sao chị cứ bám riết lấy Tae vậy? Hay là chị thích Tae?

- Em có im đi không?

Taeyeon bật cười thích thú trước biểu cảm rất đỗi đáng yêu của Tiffany, không đành lòng dừng lại mà muốn tiếp tục chọc điên cô ấy

- Chị thật sự thích Tae đúng không?

- Yahhh Kim Taeyeon!!!

Tiffany đỏ bừng mặt hét lớn khiến Taeyeon bật cười vui vẻ:

- Tae đã suy nghĩ rất nhiều, chị thấy đấy, Tae không có ba mẹ, không có ai có thể ngăn cản chị và Tae đến với nhau, con đường thuận lợi vậy, chi bằng chị làm người yêu Tae đi

- Là em lấy tình yêu ra đùa giỡn hay lấy chị ra đùa giỡn??

Taeyeon nghe xong câu này thì lập tức cau mày, cánh tay đang truyền nước bỗng giữ chặt lấy tay Tiffany, mắt nghiêm túc chiếu thẳng vào cô ấy

- Tae chưa bao giờ lấy tình cảm ra đùa giỡn. Chị tin hay không cũng được, tình cảm của Tae Tae rõ hơn ai hết.

Nói hết câu Taeyeon liền thả tay Tiffany ra, mặt cũng quay đi nơi khác.

Không gian im lặng bao chùm lấy hai người, Tiffany bối rối không biết nên trả lời ra sao, đúng là cô đã sai khi coi thường tình cảm của cậu, cô đã nghĩ đó chỉ là thứ tình cảm con nít nên chưa từng đặt mình vào vị trí cậu để hiểu, nhưng hai người chỉ mới gặp nhau chưa đầy 2 tuần, thực sự có loại tình yêu này sao?

Tiếng gõ cửa bỗng nhiên vang lên phá tan không gian im lặng trong căn phòng. Taeyeon và Tiffany vì thế mà đồng thời nhìn ra cửa rồi quay lại nhìn nhau, biết Taeyeon không đi được nên Tiffany lên tiếng

- Để chị!

Taeyeon gật đầu đồng ý.

Cánh cửa mở ra, ở bên ngoài là một chàng trai trẻ với bộ tóc nấm trông rất ngố, anh ta đeo một chiếc guitar trên vai, vừa nhìn thấy Tiffany thì liền cúi người

- Kim Taeyeon-ssi?

- Ah không - Tiffany lắc lắc đầu rồi chỉ tay vào trong phòng - Cô ấy đang ở bên trong.

Taeyeon cười hớn hở đón lấy chiếc guitar từ chàng trai kia, vui vẻ ngắm nhìn nó cho đến khi anh tạm biệt hai người và rời đi.

Tiffany chào anh ta rồi đóng cửa lại, quay ra đằng sau thì thấy vẻ mặt hớn hở của Taeyeon dành cho chiếc guitar, nhịn không được liền véo má cậu một cái

- Đừng cười như thế, trông dâm lắm.

Taeyeon hừ lạnh, liếc người kia một cái rồi không thèm đếm xỉa đến. Thái độ này tất nhiên khiến Tiffany một chút cũng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net