four

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ ủ rũ vì không ngủ đủ giấc của cậu bạn thân Doyoung, Ten với nụ cười luôn thường trực trên môi vui vẻ nói chuyện cả bữa sáng ấy khiến mấy đứa học sinh nhà Hufflepuff nhìn cả lũ bằng ánh mắt kì lạ. 

Doyoung gật gà gật gù trên ghế ngồi, nếu không nhờ Lucas phản ứng nhạy bén giữ lại thì đã úp khuôn mặt xinh đẹp vào bát súp trên bàn rồi. Từ sáng sớm Doyoung đã triệt để tránh mặt huynh trưởng Taeyong như một con thỏ đế nhát cáy, nhìn thấy Ten lại bất giác nhớ đến mấy dòng ' vô tình' đọc được mà lại suy nghĩ lơ mơ. 

Dù sao cũng quyết định không ho he một lời cho ai cả, chỉ có Kim Doyoung và Jung Jaehyun biết về sự việc hôm qua thôi.

Một Kim Doyoung không tập trung.

Đương nhiên Ten sẽ phát hiện ra điều đấy và kế hoạch nhờ Doyoung giúp một tay cũng bị lùi lại thời gian. Nhưng trước hết phải lấy lòng cậu ta đã. 

Ten là một đứa ranh mãnh. Doyoung biết vậy nhưng cũng rất bằng lòng những đối đãi cực tốt trong một buổi sáng này của cậu ( đôi bạn này như chó với mèo vậy). Không có những câu nói móc mỉa nhau như thường ngày của Doyoung hoặc Ten dành cho nhau là một điều vô cùng đặc biệt đối với nhóm bạn. Nhưng có lẽ bữa sáng vẫn là quan trọng hết thảy nên cả bọn chỉ tập trung ăn, thỉnh thoảng mới ngẩng đầu lên đáp lại vài câu ngắn ngủi. 

Johnny ( lần thứ hai trong một tuần) buộc phải kết thúc bữa sáng sớm hơn, để lại một tiếng chào rồi khẩn trương cầm cặp da phóng như bay về phía tháp thiên văn để kịp buổi học. Tiết thiên văn ngay đầu tiên trong một buổi sáng trời không mấy đẹp, Johnny nhăn mặt nghĩ đến, phải chi có chổi bay ở đây.

Ten chỉ đợi Doyoung ăn xong bữa sáng là kéo tay cậu bạn đứng dậy bỏ đi ngay, để lại Lucas và Kun với vẻ mặt ngơ ngác không hiểu thế nào. 

Doyoung cố gắng theo kịp bước chân người phía trước, bắt đầu cảm thấy hơi nhói ở phần eo, hơi khó chịu dùng lực kéo giật Ten lại. Ten bỗng dưng bị kéo đứng lại liền không vui quay lại nhìn Doyoung cũng đang không vui không kém.

" Gì đây?" Doyoung cất tiếng hỏi trước.

" Lên lớp chứ gì." Ten đáp lại cụt lủn.

Doyoung lắc đầu, đôi mắt nheo lại như nhìn thấu cả tâm can người bạn thân duy nhất: " Không phải, là tất cả, từ sáng đến giờ."

Ten mất đúng ba giây để ngộ ra ý hỏi trong câu nói của Doyoung, cậu nhún vai cười:

" Cũng không hẳn có chuyện gì." Khoác tay Doyoung, Ten giục: " Nhanh thôi, sắp đến giờ học rồi."

Thực ra có muộn hay không cũng chẳng quan trọng với lớp Lịch sử pháp thuật của giáo sư Binns. Ôi, ai cũng biết ông ấy luôn đến lớp bằng cách đi xuyên qua tấm bảng đen mà không biết về chuyện đó, cũng như ông ấy không biết bản thân mình đã trở thành một con ma mà cứ hằng ngày đều đặn lên lớp giảng dạy. Môn học này nhàm chán đến mức kể cả Doyoung hay bất cứ ai khác cũng nhiều buổi chẳng thèm nghe giảng mà bỏ bài tập môn khác ra làm. Vậy mà vị giáo sư cũng chẳng để ý ( hoặc ông cố tình vậy). 

Ten tranh thủ thời gian dài của một tiết học, hơi nghiêng người về phía bàn học bên cạnh, nơi Doyoung cùng một đứa học sinh Slytherin nào đấy mà cậu không quan tâm đang ngồi. Ten thì thầm:

" Này, chuyện là mình muốn nhờ cậu giúp."

" Có chuyện gì?" Doyoung cũng phải nghiêng người về phía kia để nghe rõ lời Ten nói.

" Có thể giúp mình pha chế tình dược không?"

Cánh tay Doyoung đang chống đỡ trọng lượng của cơ thể trượt một cái trên ghế. Rất may Ten đã nhanh chóng giữ cậu bạn lại. Cây bút lông rơi xuống bàn một tiếng cách, để lại vết mực loang trên giấy. Không phải nói cũng biết Doyoung ngạc nhiên đến mức nào. Cả hai cứ như vậy lặng thinh một vài giây, chỉ có tiếng giảng bài không quan tâm sự tình của giáo sư Binns vẫn đều đều vang lên...

Doyoung điều chỉnh lại cơ mặt, ho hắng một tiếng, nói nhỏ:

" Để lát nữa nói."

Tất nhiên, tình huống hai đứa nam sinh im lặng nhìn nhau không rời mắt đã đủ để thu hút những ánh nhìn từ tụi học sinh khác trong phòng. Chúng nhìn Ten và Doyoung bằng ánh mắt không giấu nổi tò mò nhưng sau tiếng đằng hắng của Doyoung thì cũng phải kiềm chế lại, quay trở về thế giới riêng của mình ( Tất nhiên, chúng vẫn chẳng tập trung vào bài giảng của giáo sư một chút nào.)

Ten phụng phịu, bắt đầu bày trò nghịch cho đỡ chán trong khi Doyoung vừa vẩy đũa phép làm sạch vết mực loang dần trên trang sách vừa ( một lần nữa) chìm trong suy nghĩ phức tạp. Cậu ta là một người vô cùng thông minh, hẳn rồi, nên ngay lập tức nhìn nhận ra vấn đề, nhưng lại không biết cái tình huống khó khăn đến mức vậy.

Taeyong thích Ten, Ten muốn hạ tình dược Taeyong.

Trong một khoảnh khắc, Doyoung vô cùng muốn hét thẳng vào bản mặt luôn câng câng của Ten câu: " Lee Taeyong thích cậu đấy!", nhưng lại lo lắng cho tâm lí dễ tổn thương, dễ sốc như thủy tinh của cậu lại nhịn xuống. Lạy Thánh Merlin! Doyoung đau đầu muốn chết với hai con người não đầy nếp nhăn nhưng bằng một cách quái quỷ nào đó lại vô cùng ngốc trong một vài trường hợp. 

Điển hình là chuyện này. Cái chuyện cần sử dụng nhiều nơ ron nhất ấy. ( Gọi theo cách của Muggle, theo Doyoung biết từ đám Haechan thì là vậy). Doyoung bóp trán, trông có vẻ như đang cần một cốc trà nóng để làm dịu tâm trí.

Nguyện vọng của Doyoung đã được đáp ứng vào bữa trưa hôm đó. Một cốc trà mật ong ( mà cậu ta chôm được) của Jung Jaehyun. Doyoung luôn tìm cách từ chối nói về việc đó, cậu ta cần thời gian để suy nghĩ.

Ten thừa hiểu tính cách cầu toàn, kỹ lưỡng của cậu bạn nhà Slytherin cũng không khỏi mặt sưng mày xỉa. Cậu gặng hỏi Doyoung không biết đã là lần thứ mấy trong buổi sáng hôm nay.

" Lần 26." Doyoung nhàn nhạt ăn một miếng bánh mì phết bơ trên đĩa. " Cậu hỏi cùng một câu đã 26 lần rồi đấy, Chittaphon."

Ten thiếu điều lật đổ cả cái bàn ăn nhưng cái bàn quá dài và cậu thì tỉ lệ ngược với nó, Doyoung lại giở cái thói lươn lẹo quen thuộc mỗi lần không muốn nhắc đến một chuyện nào đó. Nuốt cục tức trong cổ họng xuống, cậu tiếp tục nài nỉ:

" Doyoungie, làm ơn đi mà. Mình đã suy nghĩ kĩ lắm rồi, một đêm thức trắng của mình đấy."

Thực sự, Doyoung cũng không hiểu tại sao mình lại quá quan tâm đến chuyện của người khác như vậy, thật không giống với phong thái bình thản, an tĩnh thường ngày. Jaehyun đã từng bảo rằng, không phải chuyện của mình thì anh đừng bận tâm làm gì. Một triết lí khá đúng đắn đến từ một học sinh Slytherin gương mẫu luôn đáng tin cậy và có sức ảnh hưởng. 

" Ít nhất cũng để mình ăn xong bữa đã." Cũng vô ích thôi, Doyoung luôn đồng ý trước bất kì lời đề nghị giúp đỡ nào từ Ten.

Ten thầm cười đắc thắng, lắc lắc cái đầu nhỏ làm mấy lọn tóc đung đưa, bắt đầu dùng bữa trưa ( đã nguội ngắt) của mình.

2.

Doyoung mắt không rời trang sách hướng dẫn pha chế mà cậu ta kiếm được sau hơn một tiếng đi khắp thư viện trường. Ten đứng bên cạnh ngó nhó cái vạc đen vẫn còn trống rỗng mà đống nguyên liệu trên bàn.

Thật may mắn cho cả hai người khi có thể thu thập đủ số nguyên liệu cần sử dụng, mặc dù có hơi muối mặt khi phải cầu xin mấy nhóc hội Mộng Mơ trứng hỏa xà và bột đá mặt trăng. Dù sao thì, tất cả thứ đó lật la liệt khắp mặt bàn cũng thấy Ten có chút bối rối.

Cậu huých khuỷu tay Doyoung vẫn chăm chú đọc hướng dẫn pha chế, giục:

" Này, mau bắt đầu đi chứ."

Doyoung cau mày quay đầu sang nhìn Ten, đáp:

" Thật chẳng hiểu nổi cậu làm sao qua được môn độc dược nữa. Muốn thành công thì phải đọc kĩ hướng dẫn chứ." Xong chỉ tay vào dòng chữ trên cuốn sách: " Đây này, phải là cậu làm thì mới có tác dụng khiến huynh trưởng say cậu như điếu đổ."

Ten nghe xong đảo mắt ngao ngán, có lẽ cậu hơi hối hận về quyết định của mình rồi.

Doyoung cực kì làm theo hướng dẫn, lấy một quả trứng hỏa xà nhét vào tay cậu, nói như ra lệnh:

" Làm đi. Đầu tiên, thả một quả trứng hỏa xà vào vạc."

Dù không muốn lắm nhưng nghĩ đến ánh mắt cùng cử chỉ dịu dàng mà Taeyong sẽ dành cho mình, Ten vẫn miễn cưỡng làm theo. 

" Tiếp theo, thêm vào vạc một nắm gai hoa hồng." Doyoung ngẩng mặt lên khỏi trang sách, nói thêm: " Nhớ cẩn thận kẻo bị cứa vào tay nhé."

" Đổ tinh dầu bạc hà đã được tinh chế vào vạc..."

Cứ thế, giọng Doyoung cứ đều đều vang lên và Ten thì thoăn thoắt làm theo. Thỉnh thoảng một trong hai dừng lại để kiểm tra hiện tượng phản ứng có giống như trong sách ghi hay không. Khi nhìn thấy làn khói hình xoắn ốc bốc lên từ cái vạc, cả hai đều nở nụ cười mãn nguyện. Tình dược cũng đâu pha chế dễ dàng gì.

Vẫn cái mùi hương bạc hà thanh mát ấy sộc thẳng vào mũi, Ten bất giác đỏ mặt lên, có lẽ là do tác dụng của thứ tình dược mạnh mẽ kia tác động vào não khiến trong đầu cậu bây giờ không còn gì ngoài khuôn mặt cực kì đẹp trai của Lee Taeyong.

Doyoung dường như đọc được suy nghĩ của cậu, vỗ bộp bộp lên lưng Ten mấy cái hòng giúp cậu bạn tỉnh lại:

" Chittaphon, còn bước cuối cùng quan trọng nhất là chưa thực hiện được đấy, mau tỉnh táo lên."

Phải rồi, vấn đề nan giải ngay lúc nào là làm cách nào để đưa đến tay Lee Taeyong.

3.

Theo như lời bậc thầy tình yêu Nakamoto Yuta ( tất nhiên hai đứa giấu nhẹm chuyện tình dược mà chỉ hỏi cách tặng quà) thì bất cứ ai cũng xao xuyến trước đồ ăn, cách nhanh nhất để đến với trái tim người đàn ông là thông qua dạ dày của họ. Chỉ nhìn cách hàng ngày anh ta đều có một túi bánh hay kẹo ngọt  đi dụ dỗ bạn học WinWin ngây thơ trong sáng như một thiên thần, kết quả giờ đây anh đã có thể đường đường chính chính, ngang nhiên nắm tay ôm ấp bạn ấy rồi.

Tận mắt chứng kiến ví dụ chân thực không ở đâu xa ấy, Ten nhất trí đi theo lời khuyên của Yuta. Không phải Ten chưa bao giờ làm bánh quy hay gì, thậm chí cậu còn tự lập từ nhỏ vì bố mẹ quá bận công việc. Một phần chẳng biết Taeyong thích vị gì, một phần vì theo thói quen mà cậu làm tận hai lại bánh, tình dược cũng chỉ bỏ vào cái bánh vị dâu tây duy nhất. Cậu nghĩ, cái bánh dâu màu hồng ngọt ngào nổi bật như vậy, đưa đến trước mặt ai cũng sẽ chọn nó thôi.

Ngày tháng mười một ở Hogwarts lạnh lẽo vô cùng với lớp tuyết trắng xóa cứ ngày một dày lên trên khoảng sân trường, trên cả mái những tòa tháp cổ điển, hồ nước gần như đã đóng băng thành một lớp mỏng có thể thấy rõ. Tuyết vẫn rơi, rơi trên mái đầu của những cô cậu học sinh đang hối hả chạy lại trên sân để tránh tuyết hay vui đùa cùng nhau.

Hôm nay là ngày mà học sinh năm sáu đến Hogsmeade, từng tốp nam sinh nữ sinh nối đuôi nhau rời khỏi khuôn viên trường, rạo rực bàn tán về quán bar hay một cửa hàng nào đó mới mở cửa. 

Taeyong sau khi trở về từ cửa hàng chổi bay, bước vào trường liền thở hắt ra một cái, mùa Quidditch sắp đến nên anh phải tất bật chuẩn bị luyện tập và cả lịch trình tập cho cả đội Slytherin với tư cách là một người đội trưởng kiêm tầm thủ. Điều anh cần nhất bây giờ là thứ gì đó bỏ vào bụng và nụ cười xinh đẹp của Ten. Taeyong có hơi u mê quá không?

Mà anh cũng chẳng quan tâm lắm đâu. Taeyong suy nghĩ lạc quan, có thì cũng sẽ đổ cho Ten cái tội ăn đáng yêu qua ngày mà sống thôi.

Có vẻ nhân phẩm của Taeyong rất tốt, cầu được ước thấy. Kìa, bóng dáng người anh thương vừa lọt vào tầm mắt.

Lạy Thánh Merlin! Ten đẹp quá! Dáng dấp nhỏ bé khoác lên mình chiếc áo choàng mùa đông dày cộp, trông cậu hoàn toàn giống bé mèo nhà Taeyong khi anh vẫn thường bọc nó trong lớp chăn bông ngày đông lạnh giá. Mái tóc mềm mượt của Ten nhảy múa theo chiều gió thổi, làn da trắng hồng hào mọi ngày có hơi đỏ lên vì lạnh.

Thấy Taeyong đang nhìn mình, Ten giật mình hơi bối rối nhưng đã hạ quyết tâm rồi thì cậu phải làm bằng được, nếu không thì cậu đã chẳng xứng đáng với danh hiệu học sinh nhà Gryffindor. Hơn nữa, Kim Doyoung còn đang lấp ở một chỗ nào đó quan sát, cậu không thể để mất mặt được. Ten tiến lại gần Taeyong, đứng cách anh một khoảng khá xa, bắt đầu ấp úng, vành tai cũng đỏ cả lên:

" Uhm, tiền bối Lee... Em có chuyện muốn nói với anh, không biết anh có thời gian không?"

Ánh mắt Ten nhìn anh lấp lánh tia mong chờ, tất nhiên, Taeyong chẳng thể từ chối trước dáng vẻ dễ thương này của cậu. Anh gật nhẹ đầu thay cho câu trả lời.

Ten lôi từ trong túi áo choàng ra một bịch bánh quy được gói ghém, đính nơ màu xanh ngọc thật cẩn thận, đưa nó đến trước mặt Taeyong, mặt cúi gằm xuống, lí nhí:

" Em có làm một chút bánh quy... Mong anh sẽ nhận." Rồi lại cảm thấy mình nói thiếu gì đó, cậu bổ sung: " Anh.. anh đừng hiểu lầm... em không có ý gì đâu ạ. Chắc anh cũng biết Kim Doyoung là bạn thân em, cảm ơn anh đã giúp đỡ nó... Đây là quà cảm ơn ạ!"

Taeyong nếu không bước lên một chút thì đã không thể nhìn được vệt đỏ đang lan dần xuống cổ Ten, tay cầm bịch bánh run lên thấy rõ. Anh cố để không bật cười, một cái lí do đầy sơ hở, anh với Kim Doyoung không ưa gì nhau cho lắm, nói chung là chẳng giúp đỡ cái gì bao giờ. Nhưng mà Ten đáng yêu như vậy, nên anh bỏ qua tất, không bắt bẻ gì mà còn ngầm chấp nhận cái cớ đó.

Anh đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy bịch bánh quy từ Ten, cố tình nắm lấy những ngón tay thon dài lạnh cóng của cậu vài giây, cất giọng dịu dàng:

" Cảm ơn em nhé, Ten."

Lúc bấy giờ, Ten mới dám ngẩng mặt lên nhìn biểu hiện của Taeyong. Cười, anh đang nhìn cậu mỉm cười đấy. Mặt Ten đã đỏ, giờ còn tăng thêm mấy tầng hồng, đầu như muốn bốc khói cả lên. Taeyong hơi nghiêng đầu nhìn cậu đầy ôn nhu, Ten có thể thấy rõ hình bóng mình phản chiếu qua đôi mắt đẹp tuyệt vời của anh. 

Cứ mải ngắm người kia như vậy, Ten không để ý Taeyong đã tháo chiếc nơ ra từ bao giờ. Anh lập tức ngửi thấy mùi oải hương thoang thoảng và cả mùi kem ngọt ngào, lại thấy duy chỉ có một chiếc bánh dâu tây nổi bật trong số bánh quy socola còn lại. 

Taeyong thầm bật cười trong lòng, Ten đúng là đồ ngốc. Không cần bỏ tình dược anh cũng đã đổ cậu rồi.

Dù thế nào đi nữa, Taeyong vẫn cầm chiếc bánh đó lên ăn một miếng, để toại nguyện bé mèo của anh. Chẳng có gì khác biệt lắm so với bình thường, ngoại trừ tình cảm của Taeyong dành cho Ten mãnh liệt hơn nhiều. 

Ten căng thẳng theo dõi từng hành động của anh, mím môi thành một đường mỏng, mắt không chớp. Cậu suýt chút nữa thì hét lên khi anh chọn đúng chiếc bánh dâu tây ấy mà ăn. Chẳng ai ngờ việc lại suôn sẻ đến vậy cả. 

Bất chợt, bàn tay lạnh gần như đã mất cảm giác của Ten được một bàn tay ấm áp hơn, to lớn hơn bao bọc lấy. Năm ngón tay đan lại với nhau.

" Tennie, anh hôn em được không?"

Thấy Ten chỉ đỏ mặt mà không nói câu nào. Taeyong ngầm cho rằng cậu không phản đối, nhếch môi,tay nâng một bên má cậu lên, dịu dàng hôn lên môi hồng mềm mại.


Từ một chỗ khuất nào đó, Doyoung mở to mắt, miệng há hốc chứng kiến hai con người kia hôn môi.

Tốc độ còn nhanh hơn cách cậu ta hoàn thành một bài tập biến hình.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net