Chương 1: Tôi ghét Omega.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Siegel đẩy cánh cửa kim loại, tiến vào nơi giam giữ những kẻ phạm tội, ngay lập tức mùi pheromone ngọt ngào của Omega trộn lẫn với mùi máu tươi liền phả vào mặt hắn, nồng nặc đến nỗi ngay cả một Beta như hắn cũng có thể ngửi thấy sự kinh khủng và đáng sợ trong nồng độ pheromone đang phảng phất kia.

Bên trong là một người đàn ông có dáng người gầy guộc với bờ vai rộng và một đôi chân dài, trông anh ta đẹp đến mức trông không giống như là một Omega, đang bị trói vào cây thánh giá bằng dây xích sắt. Người treo ở đó chỉ mặc duy nhất một chiếc áo tù màu xanh trắng ướt đẫm mồ hôi, dính vào da thịt và gần như là trong suốt. Một dòng chất lỏng không ngừng chảy xuống giữa hai chân trần của anh, tạo thành dòng suối nhỏ bên dưới chân thánh giá.

Mặc dù Sigel, người tự nhận rằng mình là người có ham muốn tình dục thấp, cũng không khỏi phải ngước mắt nhìn anh hai lần.

Omega bị treo trên kia dường như cảm nhận được có người đi vào, nhẹ nhàng khép mở mí mắt đang nhắm nghiền lên nhìn hắn, sau đó lại nhanh chóng đóng lại như thể bị lửa đốt.

Vào lúc này, Siegel mới chợt nhớ tới việc tắt đi thứ ánh sáng trắng chói lóa trong phòng giam đang làm phiền Omega kia. Thay vào đó, hắn đổi lại bằng một chiếc đèn sợi đốt thông thường.

Omega lúc này mới lại khe khẽ hé mắt, lộ ra một đôi con ngươi màu hổ phách, lông mi dài mảnh khảnh đang run rẩy nhè nhẹ. Hắn đoán chắc người kia rất không quen với ánh sáng bình thường.

Siegel đến gần hơn một chút, đúng với dự đoán, hắn nghe thấy tiếng rên rỉ trầm thấp bị đè nén lại từ đôi môi mím chặt của Omega.

Người bị treo đang ở trong tình trạng phát tình giả do thuốc kích dục và điều này đã kéo dài được ba ngày.

Thật đáng tiếc cho một Omega xinh đẹp như vậy. Siegel thầm cảm thấy tiếc nuối trong lòng thế nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ trấn định không biểu tình, đối với Omega vẫy vẫy tập văn kiện chính thức.

"Kết quả của hệ thống ghép đôi trong năm nay đã xuất hiện, mức độ tương xứng giữa cậu cùng một Alpha khác đã đạt hơn 90%. Theo quy định của Liên Bang, cậu có thể trở về và cùng người đó kết hôn. Đối phương đã đồng ý ký vào đơn xác nhận, nếu cậu cũng gật đầu thì có thể rời khỏi đây rồi."

Siegel bước tới và thì thầm.

"Đây là cơ hội cuối cùng của cậu. Nữ công tước Korsi đã mua chuộc Chế độ độc tài. Trong hai ngày nữa, cậu sẽ bị đưa đến Phế Tinh, một vùng đất hoang, sống cùng với hàng ngàn, thậm chí là hàng vạn Alpha khác để thực hiện vai trò là một công cụ sinh con cho bọn họ."

Đôi mắt quyến rũ của Omega khẽ chuyển động, đồng tử tan rã chầm chậm tập trung lại, nhìn thẳng vào Siegel. Siegel cho rằng anh không nghe rõ nên lặp lại lần nữa, nhưng Omega vẫn chỉ nhìn hắn đăm đăm.

Hay là anh ta bị dằn vặt bởi kỳ phát tình giả đến phát ngốc rồi? Siegel thầm nghĩ trong lòng, rồi từ bên trong hòm dụng cụ ý tế mà mình mang theo lấy ra một mũi tiêm có chứa chất ức chế cực mạnh, ghim vào tay Omega nọ. Một lúc lâu sau, mùi thơm ngọt ngào tràn ngập trong căn phòng mới dần dần ngừng lan tràn, Omega thở phào nhẹ nhõm một hơi, buông đôi môi đang bị cắn đến chảy máu ra, rồi tựa lưng vào cây thánh giá phía sau mệt mỏi thở dốc.

Siegel đành phải lặp lại điều đã nói về độ tương xứng trên 90% kia một lần nữa, nhưng Omega vẫn như cũ không có phản ứng. Hắn thở dài, lại lấy ra thêm một liều thuốc khác từ chỗ vừa lấy thuốc ức chế ra, chuẩn bị tư thế đâm vào.

Liều thuốc đầu tiên có tác dụng ức chế, nhưng liều thuốc thứ hai sẽ đem tác dụng của liều thuốc thứ nhất kiềm hãm lại, thậm chí là khiến chất ức chế vừa rồi bị trung hòa và hoàn toàn biến mất. Khoảnh khắc cây kim hung ác kia sắp chạm vào da thịt trên cánh tay mình, vị Omega kia mới lên tiếng.

"Tôi đi." Giọng nói anh khàn khàn và mệt mỏi. "Dù sao ở đâu cũng giống nhau mà thôi."

Theo đó, dưới sự giám sát của Siegel, Inou được đưa đến phòng tắm riêng của cai ngục để tắm rửa sạch sẽ. Siegel tốt bụng còn cho anh mượn bộ quần áo cũ của hắn, một chiếc áo phông màu xanh nhạt và một chiếc quần jean sẫm màu.

Bởi vì anh so với các Omega khác có dáng người cao hơn, mặc quần áo của Siegel vào lại ngoài ý muốn vừa vặn. Siegel còn mời người thợ cắt tóc chuyên phụ trách cắt cho các cai ngục, ông Tony, nhờ ông cắt tỉa mái tóc dài màu vàng nhạt gần đến vai của anh. Sau khi cắt xong, Omega trông cực kỳ sạch sẽ và gọn gàng, chỉ là trông anh vẫn rất tiều tụy, hốc mắt sâu hoẵm, trông dáng người khi đứng thẳng, thoạt nhìn cứ như sắp gãy đổ.

Siegel mới về làm việc nhà tù cách đây không lâu và cũng chỉ mới nghe được một chút ít về câu của Omega này.

Theo như tất cả những gì Siegel được biết, vị Omega này vì không thể chịu nổi chồng của mình nên đã giết chết người đó – tiểu Công tước Korsi, người con trai duy nhất của gia tộc Công tước Korsi, bằng một con dao và rồi anh phanh thây chặt xác hắn ta ra một cách tàn nhẫn.

Khi cảnh sát đá tung cửa biệt thự tiến vào hiện trường, mọi thứ đã quá muộn. Họ trông thấy Inou, nguòi vẫn đang ngồi trên vũng máu, miệng thì khe khẽ cười còn tay thì cầm lấy nhãn cầu của chồng mình, bên cạnh anh là một đống máu thịt vương vãi lẫn lộn.

Trong suốt hàng ngàn thiên niên kỷ phát triển vừa qua của Liên Bang, các gia đình quý tộc đều đang ẩn mình dần rồi biến mất. Tất cả công dân thuộc Liên Bang kể từ khi sinh ra đều sẽ phải chịu sự quản lý cũng như nhận được cho mình một cái tên riêng được đặt bởi đầu não của đất nước, và đương nhiên cái tên này sẽ không thể bị thay đổi trong suốt cả cuộc đời của họ.

Ngoại lệ duy nhất là gia tộc chúa tể, gia tộc cha truyền con nối như "Korsi". Trong hàng trăm năm qua, tất cả những người đứng đầu gia tộc và những người kế thừa gia tộc Korsi kế tiếp đều được đặt tên là Korsi. Hơn nữa, dù cho càng về sau này, gia tộc Korsi đã dần đánh mất đi hào quang trước đây của mình, vậy nhưng địa vị và quyền lực của họ như cũ vẫn còn hiện hữu.

Viên cảnh sát Beta tham gia bắt giữ Inou luôn thở dài khi nói về anh trong các bữa tiệc tối.

"Cậu không thể tưởng tượng được cảnh tượng đó đâu. Tôi đã về nhà và nôn mửa suốt ba ngày... Cảnh tượng đó thật sự rất tàn nhẫn!"

Liên Bang đã bắt đầu cuộc chiến tranh giữa các vì sao và với những người đến từ bên ngoài hành tinh kể từ hai trăm năm về trước. Mặc dù một trăm năm sau đó, Liên Bang đã giành được chiến thắng một cách khó khăn nhưng nhóm Alpha cũng đã phải chịu tổn thất nặng nề, dẫn đến tỷ lệ Alpha và Omega bị mất cân bằng nghiêm trọng.

Alpha, những người chiếm ưu thế siêu việt hoàn toàn về quân sự và chính trị, đã trở thành tầng lớp có đặc quyền tuyệt đối, họ đã ban hành Đạo luật phân bổ Omega mới nhằm mục đích tối ưu việc sinh sản, những Alpha hoặc Omega nào chưa kết hôn, lại đáp ứng đủ các điều kiện sinh sản, sẽ được kết hợp bởi hệ thống ghép đôi hàng năm để đảm bảo về mặt di truyền và kế thừa gien tốt.

Alpha có thể tùy ý đưa ra lựa chọn về đối tượng cho mình trong nhóm một loạt các Omega phù hợp. Thậm chí, họ còn được phép không chọn bất kỳ Omega nào trong vòng ba năm kể từ khi trưởng thành về mặt tình dục và đương nhiên đối với sự lựa chọn này của Alpha, bất kỳ Omega nào dám không tuân theo sẽ ngay lập tức bị đưa đến tòa án, nơi mà các nhóm Beta thường thì thầm gọi riêng là Tòa án Độc tài.

Tất nhiên, điều này không có nghĩa là Liên Bang hoàn toàn không tôn trọng mong muốn của Omega và Alpha. Bởi vì Alpha theo pháp luật được coi như trưởng thành sớm hơn ba năm so với Omega cùng tuổi. Một khi đã thành niên là họ đã có đủ điều kiện để gia nhập quân đội hoặc thực hiện một số công việc khó khăn hay bí mật của Liên Bang. Sau khi thực hiện những điều này, Alpha có thể tích lũy và thu về cho mình một số điểm chiến công cao thấp tùy mức độ.

Khi họ nắm trong tay được một số điểm chiến công nhất định, họ có thể báo cáo điều này với những nhà cầm quyền của Liên Bang để có thể xin được phép đính hôn với một Omega mà họ yêu, một đối tượng Omega mà họ ngưỡng mộ trong lòng, bất kể mức độ xứng đôi có cao hay không.

Ngay cả trong thời gian khôi phục lại đất nước sau chiến tranh, những người ở bên ngoài hành tinh vẫn mấp mé ở biên giới, thỉnh thoảng vẫn lên kế hoạch phản công.

Và dù cho cảnh báo về nguy cơ cao rằng họ phải gặp nhiều nguy hiểm tới tính mạng mới giành được một số lượng khủng điểm chiến công cho mình thế nhưng vẫn có những Alpha xung phong xông pha đến sát biên giới chiến trường vì lý do muốn được ở bên Omega mà mình thích.

Tất nhiên, cũng có rất nhiều Alpha chọn cách sống ẩn dật, chờ đợi Liên Bang đưa đến cho mình những người vợ mềm mại, ngon lành.

Cũng bởi chế độ độc tài cực kỳ thiên vị Alpha, và pheromone của Alpha đã hoàn thành đánh dấu hoàn toàn có tác dụng cực kỳ mạnh mẽ trong việc trấn áp Omega, thế nên đã lâu lắm rồi mới có sự việc lạ như kiểu "một Omega đã được đánh dấu hoàn toàn vừa mới giết chết một ai đó trên hành tinh xa xôi" này, và người mà Omega đó giết chính không ai khác lại chính là chồng của mình, tiểu Công tước của gia tộc lãnh chúa – Korsi.

Quả thực, điều này là một sự kiện lớn.

Không biết Omega này có những mối quan hệ gì khác sau lưng, nhưng anh ta không bị tòa án độc tài kết án tử hình mà chỉ bị kết án tù chung thân và thụ án ngay tại chỗ.

Omega vừa vào ngục đã "được" nữ công tước Korsi chiêu đãi đặc biệt, trong vòng ba năm qua, tất cả thủ đoạn hợp pháp và bất hợp pháp đều được dùng đến.

Cho dù có phải nghiến răng chịu đựng, anh cũng chưa từng mở miệng ra cầu xin lòng thương xót nào. Siegel nhìn anh với ánh mắt kính nể và thương cảm.

Có đôi lúc hắn cảm thấy anh mang trên mình dáng vẻ tang thương đến kỳ lạ, nhưng rồi khi nghĩ đến hình ảnh hôm đó Inou ôm nhãn cầu của tiểu Công tước và mỉm cười một cách ghê người kia, hắn lại thấy hơi lấn cấn trong người.

Hắn hơi lắc lắc đầu, thầm nghĩ muốn xua đuổi những tưởng tượng vô hạn đó ra khỏi đầu.

Cùng lúc đấy, Inou cũng đứng dậy khỏi ghế cắt tóc và ngoan ngoãn để Siegel còng tay mình. Anh hơi cúi đầu, giấu đi biểu cảm trên mặt để không ai có thể nhìn ra anh đang nghĩ gì.

Siegel lấy ra một chiếc túi vải cất trong ngực áo, nhét vào tay anh khi nhận thấy không có ai ở xung quanh rồi thì thầm.

"Tôi thấy anh đã mang theo nó trước khi bị giam giữ. Tôi vừa đến phòng giam để lấy lại cho anh."

Inou ngơ ngác một lúc mới sờ sờ hai mảnh vải mỏng của chiếc túi, cẩn thận vén áo lên và cất vào lồng ngực.

"Cảm ơn." Rồi anh lại nói với chất giọng trầm như cũ. "Xin lỗi vì đã làm phiền."

"Tôi làm theo thủ tục thôi."

Cho dù "chiến tích" của một tù nhân như Inou là rất ly kỳ đối với Siegel, nhưng cho dù có ly kỳ đến đâu đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là nhiệm vụ bình thường của Siegel, mỗi ngày chào đón và gửi đi nhiều tù nhân, chỉ thế mà thôi, cũng không phải Siegel chưa bao giờ thấy những câu chuyện thú vị và đặc sắc hơn của anh ấy.

Siegel không nói gì thêm nữa mà đẩy anh vào xe hộ tống, rồi cũng ngồi vào chờ trên xe cho đến khi gặp một cảnh sát Alpha khác đi tới.

Nhà tù vẫn còn cách thành phố khoảng bốn hoặc năm giờ đồng hồ. Hai cảnh sát đi đường bắt đầu cảm thấy không khí quá mức tẻ nhạt, chán nản nên bắt đầu trò chuyện giết thì giờ.

Sĩ quan Alpha không phải là cai ngục trong hệ thống nhà tù, mà là từ hệ thống an ninh công cộng thành thị. Anh ta nói chuyện vô cùng trắng trợn, không hề có ý tứ kiêng dè, nháy nháy mắt cười nói với Siegel và không ngừng nhìn Omega ngồi bên cạnh Siegel với ánh mắt hung ác.

"Này, cậu có biết gã Alpha mà cậu ta sẽ kết đôi trông có dáng dấp như thế nào không?"

Siegel đối với những câu chuyện phiếm nhỏ nhặt nhưng lại tăng thêm gia vị cho cuộc sống nhàm chán của mình như vậy vẫn luôn rất quan tâm. Anh nhanh chóng ngồi thẳng dậy và bày ra tư thế rửa tai lắng nghe. Sĩ quan cảnh sát Alpha cười cười, nói tiếp.

"Tôi thấy Omega này thoạt nhìn có vẻ không tệ. Tôi còn tưởng Alpha của anh ta cũng sẽ là nhân vật cấp cao. Ai ngờ đâu khi tôi đem gửi kết quả thông báo đến nhà... Khà khà." Rồi lại nói tiếp. "Là một gã vừa mù vừa phế. Tính tình cực kì không tốt."

Vị cảnh sát Alpha lại bổ sung thêm.

"Tôi xem... Cảm thấy cái chân thứ ba của gã phỏng chừng cũng không tốt lắm đâu!"

Siegel không khỏi liếc nhìn thân ảnh Omega bên cạnh. Inou vẫn cúi đầu, nhưng cơ thể hơi run rẩy lộ ra vẻ hoảng sợ. Thật đáng thương, Siegel nghĩ thầm.

Tính cách kiêu ngạo bẩm sinh của Alpha đã khiến viên cảnh sát coi thường các Alpha khác, ông ta thao thao bất tuyệt liên tục hạ thấp vị Alpha kia.

Là một Beta, Siegel không hiểu có gì đáng tự hào khi đem mình ra so sánh với một Alpha khuyết tật. Ngoài ra, hắn còn nghe nói rằng Alpha này là vì tai nạn xe cộ mới dẫn đến bại liệt, và càng nghe hắn lại cảm thấy Alpha thực sự là một giống loài vô lý.

Nghe một lúc, hắn không thể tiếp tục chủ đề này nên đành chuyển sang mấy chủ đề khác, tỷ như giá nhà đất trong thành phố để khiến viên cảnh sát Alpha kia mất tập trung.

Inou cũng thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng các cơ bắp căng cứng trên vai và lưng, tựa người vào chiếc tựa lưng bằng da dày dặn của xe hộ tống. Trên đường đi, họ có ghé tạm tại một quán cơm nhỏ để ăn. Viên cảnh sát Alpha xuống xe để mua đồ ăn. Siegel nhân cơ hội an ủi Inou.

"Không hẳn là mọi chuyện sẽ tệ đến thế đâu."

Inou nép vào góc xe, lưng cong cong tỏ rõ sự từ chối giao tiếp. Siegel thở dài và đành phớt lờ anh. Hắn vùi đầu vào ăn hộp cơm trưa được người cảnh sát Alpha đưa cho, sau đó lại cấp cho Inou một mũi thuốc bổ sung dinh dưỡng khác.

Hắn không dám cấp cho Omega một thứ gì đó để ăn từ một cửa hàng nhỏ bên ngoài. Thoạt nhìn, trạng thái của Inou trông đã rất tệ rồi, nếu sau khi ăn anh ta lại xảy ra chuyện gì thì mọi chuyện đều sẽ tính lên trên đầu hắn mất.

Ăn xong, cả nhóm lại nhanh chóng lên đường, lái xe xuyên qua dinh thự Công tước cao ngất ngưởng, chẳng mấy chốc đã tiến vào khu tái định cư của chính phủ cách trung tâm thành phố không xa, thường được gọi là khu ổ chuột của Alpha.

Hầu hết những Alpha sống ở đây đều nhận được một nguồn trợ cấp khổng lồ từ chính phủ. Mặc dù không bằng những Alpha ưu tú khác, nhưng họ vẫn giàu có hơn nhiều so với những Beta và Omega có địa vị thấp khác. Họ vẫn có thể sống một cuộc sống tự do và thoải mái, cả ngày không cần phải làm việc gì. Trách nhiệm duy nhất của họ là sống với những Omega được giao cho, và thực hiện công việc tạo ra con người.

Nghĩ đến đây, Siegel hơi nghi ngờ liếc nhìn Inou một cái.

Vị Omega này đã kết hôn với tiểu Công tước được năm năm, cũng chưa từng nghe nói tới việc đã có con. Alpha được ôm trong tay một Omega xinh đẹp như vậy thì yêu thương cưng chiều còn không kịp, chẳng lẽ vị tiểu Công tước này mắc phải cái thói quen tật xấu nào đó mới dẫn đến việc bị chính Omega của mình ra tay giết hại sao?

Siegel thở dài trong lòng, hắn hơi cảm thán, đúng là suy nghĩ của tầng lớp quý tộc Alpha quả thực không phải là điều mà người bình thường như mình có thể hiểu được.

Xe hộ tống nhanh chóng đi đến điểm đích là một căn biệt thự hai tầng trông rất cổ kính. Trước cửa biệt thự chẳng có gì cả, ngoại trừ một tấm biển số nhà, trên bề mặt gần như một nửa là vết sơn bắn tung tóe.

Số 6067. Đại lộ Xianlin, Martin.

Siegel đỡ lấy Inou và xuống xe. Sĩ quan Alpha còn lại thì thành thục mà gõ gõ vào cánh cửa biệt thự, gõ cửa chừng năm phút thì khi cánh cửa tự động mới mở ra, để lộ khuôn mặt vô cùng thiếu kiên nhẫn của Alpha đang ngồi trên xe lăn cùng với một đôi mắt đen vô hồn trống rỗng.

Đúng như lời viên cảnh sát nói, Alpha kia bị mù và tàn tật.

Hai cảnh sát cùng dẫn Inou vào trong và ngồi lên trên ghế sofa ở một bên phòng khách. Siegel lấy ra một sấp văn kiện từ trong cặp và hỏi một cách máy móc.

"Anh đã đọc thư thông báo chưa?"

Giọng điệu của Martin tràn đầy sự thiếu kiên nhẫn và hơi cáu kỉnh. Cũng không biết dây thanh quản của hắn có vấn đề gì, nhưng giọng nói cứ khàn khàn tiếng được tiếng mất.

"Đọc rồi, làm nhanh rồi đưa cậu ta đi đi."

Siegel liếc nhìn sĩ quan Alpha bên cạnh, ngạc nhiên hỏi.

"Cậu ta còn có nơi nào khác để ở à?"

Martin trông còn ngạc nhiên hơn cả.

"Không phải cậu ta sẽ quay lại ngục giam ngồi tù sao?"

Vẻ mặt Siegel trở nên ngượng ngùng.

"Có vẻ như ngài đây vẫn chưa đọc hết bức thư thông báo thì phải... Cậu ấy nhất định phải sống với ngài để thực hiện nghĩa vụ sinh sản của mình. Chúng tôi sẽ đến và kiểm tra theo kỳ hạn ."

"Tôi ghét Omega." Martin kiên quyết nói. "Đưa cậu ta cút đi."

Inou siết chặt bàn tay mình, năm móng tay bấm vào da thịt, cơn đau khiến trước mắt anh trở nên mơ màng, choáng váng.

"Việc đó..."Siegel hơi do dự một chút, sau đó tiến tới gần Alpha thấp giọng nói. "Việc đó... Ngài biết đấy, toà án vừa mới thay đổi phán quyết cho cậu ấy. Nếu như ngài nói không cần cậu ấy, cậu ấy ngay lập tức sẽ bị đưa đến Phế tinh làm một cơ thể mẹ để sinh con..."

Martin lạnh lùng ngắt lời anh.

"Không liên quan đến tôi."

Sĩ quan cảnh sát Alpha kia bỗng cười quái dị một tiếng, thức tỉnh cho Siegel thấy mình đã đứng ra làm quá nhiều điều cho Omega bé nhỏ này, thế nên hắn chỉ đành biết thở dài và dìu Inou đứng dậy khỏi ghế sofa.

"Chúng ta đi thôi."

Không nghĩ tới, bỗng nhiên Inou lại tránh thoát khỏi tay bọn họ, trực tiếp nhào thẳng đến trước mặt Martin!

Anh quỳ rạp nằm xuống trên đùi Martin, giọng nói nghe thật yếu ớt, dịu dàng và ngọt ngào, toát ra sức quyến rũ vốn có của một Omega.

"Thưa ngài, điều gì tôi cũng có thể làm, van cầu ngài, xin ngài hãy giữ tôi lại!"

Đáp lại anh chính là cái phất tay mạnh mẽ từ hắn trực tiếp đem anh hất ra. Sức mạnh của một Alpha như hắn thì phi thường lớn, vì vậy đã trực tiếp đem anh đẩy ngã xuống trên nền đất.

"Tôi ghét Omega." Hắn lạnh lùng nói. "Cút đi."

Siegel cũng không dám để Inou ở lại cho anh làm loạn lên nữa nên đã nhanh chóng tiếp lấy và bế thốc anh lên. Inou hiểu ý cũng không dám nói gì thêm, anh chỉ biết mím chặt môi, để mặc cho nước mắt chảy dài trên mặt như những sợi chỉ đứt đoạn. Khi chạm vào nền nhà bằng gỗ cũ, chúng vỡ ra thành bọt nước trong suốt óng ánh, rồi phát ra âm thanh vỡ tan.

Một khuôn mặt bỗng nhiên xuất hiện trước mắt Martin. Thời còn niên thiếu, có một Omega cũng giống như vậy, luôn rơi những giọt nước mắt không đáng giá, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lại rất quật cường. Hình ảnh người đó mang theo đôi mắt màu hổ phách tràn đầy lệ quang, thế mà lại mang một vẻ đẹp kinh tâm đoạt phách đến không ngờ.

Hắn nhớ, thoạt nhìn trông Omega kia có vẻ như là buồn bã, thương tâm, vậy nhưng vào thời điểm hắn đưa tay ra, Omega đó đã nhảy từ bức tường cao gần hai mét xuống, mang theo chai bia đã uống dở, loạng choạng mà tan vào màn đêm tối tăm của con hẻm nhỏ, để lại cho hắn một bóng lưng gầy trong khung cảnh tiêu điều, hoang vắng.

Hắn trộm thở dài trong lòng, nói với Siegel, người đang sững sờ tại chỗ.

"Đưa văn kiện cho tôi."

Mặc dù Siegel không hiểu tại sao hắn lại thay đổi ý định nhanh như vậy, nhưng vẫn rất mừng cho Inou. Siegel vội vội vàng vàng lấy tập văn kiện ra, nắm lấy ngón tay Martin và hướng dẫn hắn ấn dấu vân tay vào nơi cần ấn.

"Mọi thủ tục đã hoàn thành rồi. Chúc mừng hai người."

Sau khi mọi chuyện đã xong xuôi, Siegel nhét một chiếc điều khiển từ xa to cỡ nửa lòng bàn tay vào lòng bàn tay Martin và nói với giọng điệu vô cảm.

"Vì Omega của ngài đã từng có tiền án phạm tội và vì dựa trên tình trạng thể chất hiện tại của ngài, nhà tù đã trang bị cho Omega của ngài một chiếc vòng tay theo dõi. Điều khiển từ xa của nó là thứ mà tôi đã đưa cho ngài. Nó có các chức năng như tiêm thuốc mê và báo động nhanh chóng. Chúc hai người một cuộc sống hạnh phúc, chúng tôi phải đi đây."

Martin khịt khịt mũi hừ một tiếng, làm ra biểu tình tỏ vẻ muốn họ rời khỏi nơi này một cách nhanh chóng. Siegel đeo vòng tay cho Inou, sau đó tháo còng tay, rồi rời đi như một cơn gió.

Trong căn phòng trống trải thoáng chốc chỉ còn lại hai người, bầu không khí nhất thời cũng trở nên yên tĩnh cùng tiếng hít thở nhè nhẹ của Inou. Một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#abo