Chương 2: Cậu muốn ly hôn không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Inou ngồi trên ghế sofa, nhìn Martin đi ra từ trong thang máy, thoải mái di chuyển đến quầy bar trong bếp mở, lấy ra một ống dinh dưỡng thuần thục rót vào miệng.

Lúc này Inou mới có cơ hội quan sát kỹ càng người kia.

Martin có một khuôn mặt cực kỳ bình thường, vô cùng phổ thông, không hề đặc sắc, lại xám xịt và buồn tẻ. Hắn ta là kiểu khuôn mặt mà dù có bị ném vào đám đông cũng không ai nhận ra được. Vóc người Martin thì ngược lại, trông khá là cao to, đôi chân dài của hắn thì co rúc ở trên ghế xe lăn, được che kín hoàn toàn bởi một mảnh vải nỉ ấm áp.

Hắn ta thoạt nhìn trông thô lỗ và kiêu ngạo, là kiểu người sẽ không làm cho Omega cảm thấy dễ chịu hay sinh ra chút lòng hảo cảm nào khi tiếp xúc. Chắc hẳn là hắn đã tiêm thuốc ức chế pheromone Alpha nên cậu không thể ngửi thấy bất kì mùi Alpha nào trên người hắn, điều này khiến cậu ngược lại khá thoải mái.

Inou chỉ tựa người vào sofa, lẳng lặng nhìn hắn uống hết ống thuốc rồi ném chai nhựa rỗng vào thùng rác cách đó không xa theo hình parabol hoàn hảo, rồi lại đẩy xe lăn về phía thang máy. Khi đi ngang qua Inou, hắn dừng lại, thờ ơ nói.

"Trong bếp có đồ ăn, không muốn uống đồ bổ sung dinh dưỡng thì tự mình nấu đi."

Inou thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên khỏi ghế sofa.

"Tôi đã nín thở, sao ngài biết tôi còn ở đây!"

"Bởi vì cậu có mùi của Omega." Martin nói. "Không phải pheromone, mà là mùi, của, Omega."

Inou bây giờ đã thực sự tin rằng hắn vô cùng ghét Omega, vì vậy anh tự giác trốn ra một góc xa của ghế sofa, đồng thời cũng đưa ra quyết định sau này sẽ tránh thật xa ra khỏi hắn. Martin cười cười một tiếng, tiếp tục đi về phía thang máy.

"Đồ ăn của tôi làm không tệ." Inou gọi hắn từ phía sau. "Ngài có muốn nếm thử một chút hay không?"

Martin coi như không nghe thấy gì, ngoảnh mặt đi và tiến vào thang máy.

Inou thở một hơi dài, đi vòng quanh nhà bếp, khám phá thấy nguyên liệu nấu ăn được cất bên trong tủ lạnh vậy mà lại được chuẩn bị vô cùng đầy đủ, các loại nồi niêu xoong chảo đều vẫn còn mới, mới đến mức dường như chưa từng có ai động tay vào.

Anh đã chán ngấy cơm chua canh đắng cùng mớ dịch dinh dưỡng được phát ở nhà tù. Vì vậy anh chủ trương ném một nắm ớt xanh và một ít thịt lợn xé vào nồi tùy ý xào, sau đó mở ra thêm hộp cơm tự sôi, ăn xong liền dọn dẹp, đặt lại đồ dùng trở về vị trí ban đầu.

Cả biệt thự im lặng không hề có một tiếng động nào, cửa phòng ngủ của Martin đóng chặt, không có động tĩnh gì. Inou nằm ngửa trên ghế sofa, xoa xoa bụng, cẩn thận cởi áo ra, để lộ vài vết thương sâu ở bụng dưới đã đóng vảy và biến thành những đường ngang màu đỏ sậm. Inou không thể nhớ ra chúng đã xuất hiện và lưu lại từ khi nào. Có lẽ chúng đã có khi anh bị nữ Công tước đến thăm rồi tra tấn trong tù vào tháng trước. Ai biết nữ Omega trông yếu đuối, nhu nhược đó lấy đâu ra sức lực lớn đến như vậy? Hồi tưởng lại đến đây, Inou không khỏi thở dài.

Ngôi nhà mới của anh được trang trí khá là nghèo nàn, anh đoán chừng có lẽ một phần là do chủ nhân căn nhà không nhìn thấy gì, thế nên khắp nơi đâu đâu cũng lộ ra dấu hiệu nguyên vật liệu bị cắt xén cách rõ ràng. Tổng thể căn nhà được trang trí theo trường phái lạnh lẽo, chủ yếu là đen trắng, đồ đạc phần lớn cũng đều là gam màu lạnh, không hề có sự ấm áp của nơi được gọi là "nhà".

Anh lấy chiếc điều khiển từ xa màu đen của ti vi, nổi bật trên chiếc ghế sofa màu trắng trơn, nghiên cứu một lúc rồi bật ti vi và điều chỉnh âm lượng ở mức thấp. Trong khi chờ đợi quảng cáo, Inou nghĩ về Alpha mới của mình. Mặc dù Martin có vẻ khó hòa hợp nhưng thực ra anh cảm thấy không hắn ta không đáng sợ đến thế. Có lẽ vì hắn bị tàn tật và mù lòa nên theo bản năng anh cũng cho rằng người đó ít có tính uy hiếp đối với mình.

Sau khi đoạn quảng cáo dài mười giây kết thúc, tiếng ti vi vang lên với âm lượng lớn gần như khiến Inou ù cả tai.

Inou nhanh chóng nhấn nút tắt tiếng trước khi Martin có thể trở nên tức giận và đi trở ra. Sau một lúc suy nghĩ, anh vặn âm lượng ti vi xuống mức thấp nhất, di chuyển một chiếc ghế nhỏ lại gần và ngồi trước ti vi để xem.

Anh không thích sự im lặng, dù là dinh của ngài Công tước, phòng giam hay biệt thự nhỏ cũ kỹ này. Sự im lặng này khiến anh cảm thấy nghẹt thở. Inou thực sự là một người hoạt bát và yêu thích sự náo nhiệt, nhưng anh lại cần trở thành một Omega cư xử tốt, nho nhã và lễ độ, anh phải tuân thủ mọi lễ nghi của một quý tộc theo cách thật hoàn hảo. Sau khi kiềm chế bản thân trong quãng thời gian quá lâu, anh nghĩ, gần như anh đã quên mất chính mình thực sự trông như thế nào.

Âm lượng của ti vi rất nhỏ, anh phải đến rất gần dán tai vào mới có thể nghe rõ. Anh chuyển sang đài tin tức, nơi người dẫn chương trình Omega tóc ngắn đang phát sóng kết quả đợt tìm kiếm cứu nạn mới nhất về Thiếu tướng Liên Bang Drake.

Drake được biết đến là người tình trong mơ của tất cả các Omega của Liên Bang.

Hắn nổi tiếng khắp Liên Bang vì vẻ ngoài đẹp trai suất khí, đồng thời cũng giữ vững phong độ không bị lung lay trước vẻ đẹp của bất kỳ Omega nào.

Trước đó, hắn nổi tiếng là "Chiến Thần thế hệ mới" của Liên Bang, phong cách chiến đấu của hắn nổi danh là phong cách chiến đấu ổn định, vững vàng, tàn nhẫn và luôn nhằm vào tính mạng của kẻ địch. Chính phong cách chiến đấu cấp tiến này đã giúp hắn trở nên bất khả chiến bại trong mọi cuộc truy đuổi tàn quân của người ngoài hành tinh, khỏi phải nói quân hàm và điểm chiến công của hắn tăng lên như măng sau mưa như thế nào.

Ngay lúc mọi người đang suy đoán hắn sẽ kết hôn với Omega tầm cỡ như nào thì người đàn ông này đã làm một chuyện chấn động - hắn dùng toàn bộ điểm chiến công của mình để loại bỏ hết các thông tin về gien di truyền của mình ra khỏi hệ thống so sánh, tìm kiếm độ xứng đôi để từ đó về sau hắn có thể quang minh chính đại mà trở thành một kẻ độc thân.

Inou không khỏi thở dài, bọn họ đều giống nhau chán ghét Omega, Drake chán ghét theo cách rất có cá tính, còn Martin lại chán ghét với dáng vẻ của một Alpha cáu kỉnh khó chịu. Làm sao mà sự chênh lệch giữa Alpha và Alpha lại có thể lớn như vậy?

Tuy nhiên, việc độc thân không đủ để bù đắp cho sự thèm muốn nhỏ dãi, dãi chảy dài ba thước của nhiều Omega đối với Drake. Hàng năm, Quân đoàn Silver Cross do Thiếu tướng Drake chỉ huy trở về thủ đô để báo cáo nhiệm vụ. Bên dưới đoàn người chào đón ngài luôn có cờ đỏ vẫy ngập trời, tiếng cồng chiêng, tiếng trống, và một đám đông khổng lồ không ai có thể ngăn cản được. Họ thi nhau, ai ai cũng đều ném tới những bông hoa tươi đẹp dành cho vị Thiếu tướng Liên Bang này. Cuối cùng, bộ quân sự bị bức ép tới mức đường cùng, đành phải cho phép hắn đóng quân ở biên giới hành tinh Star quanh năm.

Hắn đã không xuất hiện trước công chúng trong suốt một thời gian dài, cho đến khi có tin tức hai năm trước Thiếu tướng Drake cùng chiếc máy bay chiến đấu của anh đã bị rơi vỡ tan tành trong quá trình cùng với tàn quân ngoài hành tinh chiến đấu hung hãn bên trong khoang điều khiển. Chiếc phi cơ rơi xuống bể nát, sống chết của vị Thiếu tướng này cũng không rõ.

Hôm nay, sau hai năm kể từ ngày đó, thỉnh thoảng hắn vẫn xuất hiện trên bản tin buổi tối vào khung giờ vàng của Liên Bang, đoạn video về vụ tai nạn được phát đi phát lại, giữa vụ nổ và ngọn lửa mờ ảo đến mức cái gì cũng không thấy rõ, thông tin của vị Thiếu tướng này vẫn lấy đi không ít nước mắt và sự lo lắng của một số những Omega thiếu niên ngây thơ mỗi khi xem.

Không ngoại trừ Inou. Anh lặng lẽ lau những giọt nước trên khóe mắt, vô tình quay đầu lại, lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Martin.

Xe lăn của Martin sừng sững ở hành lang tầng hai, hướng thẳng về phía Inou.

Inou biết rằng những người bị mất thị lực thì các giác quan khác sẽ trở nên được nâng cao, đặc biệt là Alpha, người có giác quan rất nhạy bén về mọi mặt. Anh hơi cao giọng và hướng lên trên.

"Tôi làm phiền đến ngài sao?"

"Đúng vậy." Martin nghiêm nghị. "Cậu cũng xem Drake?"

Inou hơi không hiểu ra sao.

"Tôi xem ngài Drake không phải là bình thường sao? Trong Liên Bang, tất cả Omega đều yêu thích ngài Drake."

Martin nghiến răng nghiến lợi.

"Cậu đã kết hôn, cuộc hôn nhân thứ hai, cậu có biết điều đó không?"

"Tôi biết." Ino có vẻ bối rối. "Ngài bảo tôi cút đi trong khi bây giờ ngài lại đang cường điều với tôi rằng tôi đang ở trong một cuộc hôn nhân thứ hai. Ngài có thể tự kiểm điểm lại xem xem, mình có vấn đề gì hay không?"

Mặt Martin tối sầm, hết đen lại đỏ, một lúc lâu sau hắn mới rít qua kẽ răng.

"Cậu muốn ly hôn không?"

Inou nhìn Martin, rồi lại nhìn vị Thiếu tướng Drake đẹp trai, lãnh khốc, cuồng nhiệt, bá đạo và độc đoán trên ti vi. Anh cảm thấy thực sự không có phép so sánh nào có thể xảy ra giữa Martin què quặt, mù lòa, tính tình xấu và không có lòng nhân ái với một Alpha Thiếu tướng gần như hoàn hảo, vậy nên anh quyết định tôn trọng phẩm giá không thể giải thích được và lố bịch của Alpha trước mặt.

Anh đi cầu thang bộ lên tầng hai, ngồi xổm trước xe lăn của Martin, chân thành mà nói.

"Tôi xin lỗi."

Martin đem mặt quay về phía anh, nâng lên một bên chân mày ra hiệu cho Inou tiếp tục.

"Mặc dù không biết ngài có thật sự có vấn đề hay không, nhưng tôi nghĩ mình cũng không nên nói với ngài như vậy."

Martin hít một hơi thật sâu, gay gắt đáp trả.

"Tôi cũng không nên nói cậu là miếng giẻ rách, mặc dù điều đó quả thực là sự thật."

Inou cho rằng hắn là kẻ tâm thần do bị khuyết tật nên nhẹ giọng nói với hắn.

"Nếu ngài thích sự im lặng, sau này tôi sẽ không gây ra tiếng động nào nữa, thực xin lỗi."

Martin thận trọng gật đầu.

"Khi về phòng tôi sẽ mua cho cậu một cặp tai nghe. Trong phòng ngủ của cậu có một máy tính quang, cũng có Internet rồi, cứ kết nối vào đó, không cần xuống đây xem ti vi."

Inou vui vẻ nhảy cẫng lên, ở trên mặt hắn hôn lên một cái, cái chạm nhẹ nhàng đến không ngờ. Vẻ mặt Martin thay đổi đáng kể, hắn kinh hãi lùi lại về sau và gầm lên.

"Tránh xa tôi ra!"

Ino không để ý lắm, kiên nhẫn dỗ dành.

"Không ly hôn có được hay không? Tôi biết ngài không thích tôi, nhưng tôi vẫn còn những tâm nguyện chưa thực hiện xong... Chờ tôi làm xong, tôi sẽ tự mình viết đơn ly hôn rồi đến Phế Tinh để chấp hành án tù của mình, không quấy rầy đến ngài nữa, coi như tôi xin ngài thương hại, thu lưu tôi một thời gian thôi, có được hay không?

Martin nghe qua, trên mặt không có biểu tình gì, sau một lát, hắn mới khinh thường nói.

"Cậu thì còn có thể có cái nguyện vọng gì?"

"Có một người tôi rất muốn gặp." Ino nhẹ nhàng nói, "Chỉ cần được nhìn người ấy lại một lần thôi là cũng đã đủ lắm rồi."

Martin cười lạnh một tiếng, xoay người đẩy bánh xe quay trở lại phòng ngủ.

"Tôi cũng có một người mình rất muốn gặp." Trước khi rời đi, hắn nói. "Người không còn có thể được gặp lại nữa."

Quãng thời gian sau đó, Inou và Martin cũng bắt đầu sống chung hòa bình được vài ngày. Họ không làm phiền lẫn nhau và cũng tương đối hài lòng với trạng thái sống hiện tại.

Bảy giờ sáng, Martin đi ra từ thang máy, hắn cảm thấy phòng khách trống rỗng, có vẻ như không có người, hắn đoán chắc Inou còn đang ngủ trong phòng. Hắn đẩy cánh cửa gần như phủ đầy bụi, chiếc xe lăn thông minh tự động điều hướng và đưa anh về phía Bệnh viện Nhân Ái cách đó vài kilomet.

Nền văn minh của xã hội đương đại vẫn rất quan tâm và chú trọng đến người khuyết tật. Trên đường đi luôn có những lối đi dành riêng cho xe lăn, và người đi bộ cũng sẽ có ý thức nhường đường cho Martin đến bệnh viện mà không gặp phải bất kỳ trở ngại nào. Hắn đi thang máy, không bị bất kì chướng ngại hay rào cản nào cho đến khi hắn tới khoa phục hồi chức năng trên tầng bảy và gõ vào cánh cửa kính mờ của phòng khám trong cùng.

Một Omega trông rất dễ thương trong bộ đồng phục y tá bước ra mở cửa cho anh, tiếp nhận chiếc xe lăn và giúp đẩy anh đi vào. Trong phòng còn có hai Alpha khác mặc thường phục, trên mặt họ đều bày ra dáng vẻ sợ hãi và bất an.

Martin hơi dừng lại vài giây.

"Các cậu đã làm trò gì?!"Sau đó lại giận dữ mở miệng mắng tiếp "Tôi nhờ các cậu bảo vệ cậu ta đừng chết, các cậu lại bảo vệ bằng cách mang cậu ta về nhà tôi?! Làm như thế thì có ích lợi gì?"

"Cái đó..." Omega vội vàng tiến lên phía trước xoa dọc theo sống lưng giúp hắn thuận khí , bản thân cũng không dám thở mạnh "Đó không phải là bởi vì ngài cùng người ta có độ xứng đôi quá cao sao? Mức độ xứng đôi lên đến trên 90%, ngài nói xem nếu muốn hủy bỏ kết quả này, ngài nhất định sẽ bị đăng lên đầu trang báo, chưa kể lại còn phải báo cáo lên bộ phận đầu não của Liên Bang để bị thẩm tra và xem xét, không có cách nào thoát khỏi điều đó đâu, lão đại."

"Vậy thì ly hôn." Martin quả quyết nói. "Đem thời kỳ thụ án giảm bớt, phái mấy người Alpha đến Phế Tinh để che chở cậu ta ba năm năm, cho đến khi hình phạt được giảm tới mức được thả ra."

"Cái này..." Omega bắt đầu cười khổ. "Giam giữ không kỳ hạn đã là thấp nhất rồi, tội mà anh ta phạm phải thật sự quá lớn..."

Martin cau mày.

"Không phải chỉ giết một tên Alpha thôi sao? Luật hình sự của Đế quốc quy định mức án tối đa là hai mươi năm. Đi vào tìm chút quan hệ để giảm án, có thể nhận mức án bảy, tám năm rồi đi ra không được sao."

Omega tỏ vẻ măt bất đắc dĩ.

"Lão đại, cái ngài đang nói đến là khi giết một người bình thường. Anh ta thì khác. Anh ta là kẻ hành sát, giết chết Alpha một cách tàn nhẫn, và đáng lẽ bản án mà anh ta nhận được phải là tử hình chứ không phải mức án chung thân vô thời hạn thưa ngài!"

Căn phòng nháy mắt rơi vào sự im lặng chết chóc. Martin ấn vào hai bên thái dương đang ẩn ẩn đau, trầm giọng hỏi.

"Trước khi hành động tại sao không nói với tôi?"

"Lúc tôi nói, ngài đang đứng trước cửa sổ cầm tấm ảnh của "chị dâu" lên nhìn..."

Xét vẻ mặt Martin càng ngày càng tệ, Omega liền nhanh chóng nói.

"Hay là tôi lấy hồ sơ ra và ngài đọc lại lần nữa nhé?"

Thấy Martin khẽ gật đầu, Omega vội vàng bỏ chạy. Hai Alpha mặc thường phục còn lại thì bước đến gần và thấp giọng thảo luận những vấn đề khác với Martin.

Hai tiếng sau, Martin từ trong máy kiểm tra tiến ra bên ngoài, trầm mặc nhìn về hướng đối diện. Vị bác sĩ với khuôn mặt hiền lành dần dần cau mày khi lật qua các trang báo cáo được in ra từ máy in.

"Mắt tôi vẫn chưa thấy ánh sáng." Hắn chậm rãi nói.

"Thiếu tướng, ngài nhất định phải chuẩn bị cho một cuộc kháng chiến lâu dài."

Khóe miệng Martin hơi trầm xuống, nhưng hắn chỉ bình tĩnh gật gật đầu.

"Vất vả cho ông rồi."

Vị bác sĩ già thở dài, đẩy chiếc xe lăn của hắn sang phòng hồi sức bên cạnh. Một bác sĩ trung niên khác đã chuẩn bị sẵn sàng, tiếp nhận chiếc xe rồi giúp hắn ngồi một cách thoải mái hơn trên chiếc đệm nhung mềm mại đã được xốc lại,. Ông ta dùng sức ấn ấn vào các cơ bắp thịt dưới chân hắn. "Vẫn không có cảm giác nào sao?"

Martin lắc đầu.

Giọng bác sĩ có vẻ hơi tiếc nuối.

"Sau khi các dây thần kinh bị đứt, nó sẽ tự phục hồi dưới sự nuôi dưỡng của pheromone. Trong trường hợp của ngài, chúng tôi khuyên ngài nên quan sát thêm một thời gian, nếu vẫn không có phản ứng thì chúng ta phải làm một vài kết nối nhân tạo. Chỉ là nếu như tiến hành phẫu thuật... Liên kết giữa các giây thần kinh sẽ không thể hoàn hảo như trước đây, tôi e rằng ngài sẽ không thể ra chiến trường được nữa."

Martin mím môi không nói gì, hồi lâu sau hắn mới thấp giọng nói.

"Tôi muốn đợi thêm một chút."

Bác sĩ gật đầu rồi đem hắn đến một chiếc giường điều dưỡng để tiếp tục thực hiện quy trình xoa bóp duy trì đôi chân, tránh bị héo rút cơ vì lâu ngày không sử dụng đến. Martin nhìn chằm chằm lên trần nhà với đôi mắt trống rỗng, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Cũng không biết qua bao lâu, cửa lại có tiếng gõ đều đặn, bác sĩ đi tới mở, cái đầu nhỏ của Omega cũng nhòm vào, rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Cậu ôm một chồng hồ sơ in bằng chữ nổi, nhét tất cả vào tay Martin.

Martin thuần thục chạm vào từng điểm lồi bên trên, càng xem thì vẻ mặt lại càng trở nên nghiêm nghị.

Hành hạ đến chết, bị phân xác, không xin lỗi cũng không ăn năn trước tòa, và bị nghi ngờ sẽ tái phạm tội... Nhưng kết cục cậu ta lại chỉ bị kết án chung thân, đây chắc là phước báu mà bản thân cậu ta đã tích lũy được trong tám trăm kiếp qua, khiến quan tòa vào lúc phán án bị váng đầu.

Hắn lật sang trang tiếp theo, đó là cuộc thẩm vấn ở tòa.

"Tại sao bị cáo lại động thủ?"

"Tôi sẽ chết nếu không đoạt được con dao."

"Bị cáo buộc tội ngài Korsi hành hung mình. Đoạt lại dao có thể coi là tự vệ, là hành vi hợp pháp được pháp luật bảo vệ. Vậy tại sao bị cáo lại giết Korsi và chặt xác ngài ấy sau khi lấy được con dao?"

"Chà." Martin gần như có thể tưởng tượng ra cái nhướng mày và giọng điệu thản nhiên, hờ hững của Omega nọ. "Bởi vì hắn xứng đáng."

Martin ba một tiếng đóng tập tài liệu lại, ném cho Nightingale bên cạnh.

"Mang nó đi."

Vẻ mặt Nightingale hơi kinh hãi.

"Ngài xem..."

"Đợi một quãng thời gian nữa, tìm lý do đem cậu ta đi đi." Martin đau đầu nhắm mắt lại. "Tùy tiện tìm một hành tinh xa cho cậu ta sống."

Omega thận trọng nói.

"Hai người có gien rất hợp nhau, sao không thử một lần? Lão đại, chị dâu đã mất tám năm rồi..."

Vừa nói ra những lời này, cậu chàng liền nhận ra có điều gì đó không ổn. Quả nhiên, sắc mặt Martin trở nên vô cùng tái nhợt.

"Vậy ý cậu là muốn tôi lấy vợ kế?"

Nightingale đã đi theo hắn được năm năm, biết điều gì nên nói và điều gì không nên nói, cậu lập tức xin lỗi với vẻ mặt buồn bã, sau đó lấy hồ sơ ra đem đi tiêu hủy. Sau khi đi ra ngoài, cậy dựa vào bức tường trắng muốt của hành lang bệnh viện, trên mặt đầy nước mắt.

Hỡi ơi người tình trong mộng của tất cả các Omega trong Liên Bang?

Khi mới bắt đầu, cậu cũng đến đây với rất nhiều giấc mơ và lý tưởng trong lòng, cậu đã vượt lên thêm năm cấp bậc, giết sáu vị tướng lĩnh to và cũng đã giết tất cả các Beta khác mới có thể thăng cấp trở thành phụ tá của ngài Thiếu tướng. Nhưng bây giờ, giấc mơ của cậu ta đã tan vỡ thành từng mảnh, cậu chỉ muốn từ chức ngay lập tức, rồi về nhà sống một cuộc sống tốt đẹp với Alpha của mình.

Hoàn chương 2

Chú thích nhẹ một chút. Nightingale là chim dạ oanh, nhưng thôi để tiếng anh nghe cho soang.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#abo