Chương 11: Chỉ chạm một chút.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

Inou nằm nhoài trước tấm rèm cửa nặng trĩu, vô lực mà thừa nhận lực tác động từ phía sau.

Drake vẫn đang nói chuyện với Eileen ở tầng dưới, thế nhưng anh không thể nghe rõ nội dung của nó là gì. Anh đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê như bây giờ từ rất lâu, thần trí cũng trở nên có chút không rõ ràng, anh giống như một con búp bê giẻ rách mà hắn sẽ đem ra sử dụng bất cứ khi nào hắn nhớ tới, rồi sau đó lại vứt nó đi ở bất cứ nơi nào hắn ta muốn.

"Kẹp chặt." Korsi ra lệnh từ phía sau, mùi pheromone cực kỳ nồng nặc của hai người hòa quyện vào nhau trong căn phòng tối tăm, áp lực của Alpha áp đảo và tấn công anh gần như không thể nào chạy thoát. "Nghe lời, hay là tôi mở rèm ra cho Alpha em thích nhìn xem dáng vẻ của em bây giờ trông như thế nào nhé?"

Thần trí mơ hồ của anh hơi hơi tỉnh lại đôi chút, Inou phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ nghẹn ngào, lại bị Korsi tát cho một phát mạnh mẽ, ngược lại lại giúp cho tai anh có thể nghe rõ hơn. Anh nghe thấy những lời buộc tội gay gắt của Eileen và cả lời chia tay đầy thất vọng của Drake. Anh muốn hét lên nhưng không thể vì miệng đã bị bịt lại. Cảm xúc mãnh liệt khiến cơ thể anh run rẩy một hồi, điều này lại khiến Korsi càng cảm thấy hưng phấn hơn, thích thú mà tiếp tục dằn vặt anh.

Lúc mà anh nghe thấy tiếng động cơ ô tô gầm rú cũng là lúc anh biết rằng Eileen đã thành công đuổi Drake đi. Anh chắc chắn rắng hắn sẽ vô cùng thất vọng về anh và sẽ không bao giờ đến tìm anh nữa.

Lòng dũng cảm không biết từ đâu xuất hiện khiến anh cố gắng đập mạnh vào cửa sổ, cố gắng thu hút sự chú ý của Drake, nhưng Korsi đã tóm lấy thắt lưng anh và kéo anh lại, khiến anh nặng nề té ngã xuống đất.

Anh không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra tiếp theo nữa. Anh rơi vào trạng thái tinh thần hoảng hốt kể từ ngày hôm đó và không còn suy nghĩ muốn nhớ lại nữa.

Tiếng lốp xe mài trên cát dần dần nhỏ đi trong khoảng sân ngoại ô vắng vẻ này, không có ai đến cứu anh. Inou dường như đã mất đi hi vọng sống và anh cứ sống trong cảnh mù mịt hết ngày này qua ngày khác.

Khi Korsi không đến tìm anh, anh sẽ ngồi trước cửa sổ ngơ ngác nhìn hàng cây xanh trên con đường phía xa, vậy nhưng anh vĩnh viễn cũng không thể chờ được người trong mộng đến thêm một lần nào nữa.

Đau đớn và tuyệt vọng cuối cùng cũng bao trùm lấy anh giống hệt như một mạng nhện.

Cơn giận vô tận trỗi dậy trong anh từ đó cũng làm bật mở cơ chế bí ẩn vốn dĩ đã được giấu kín trong gien của anh. Hận thù khiến đôi mắt anh đỏ bừng, biến anh thành một con quái vật mà chính anh cũng không thể hiểu được, thế nhưng tinh thần anh lại cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Anh nghĩ mình đã trở nên bất thường từ lâu, nhưng anh lại thấy rất thích bản thân bất thường như thế này. Thậm chí, mỗi khi nhớ lại cảm giác mũi dao đâm vào máu thịt mình, anh sẽ thấy phấn khích đến mức mọi tế bào trong cơ thể đều run lên.

Cơn ác mộng kéo dài dường như không bao giờ có thể kết thúc. Những sợi xích trong nhà tù kêu leng keng, những tiếng la hét chói tai của cai ngục và những tiếng kêu gào giận giữ của Eileen đều bị giảm xuống thành những tiếng tạp âm mơ hồ. Vào thời kỳ động dục, anh thậm chí không thể kiểm soát được nước tiểu của mình, dâm mỹ mà ghê tởm.

Mãi cho đến một ngày khi cánh cửa sắt nặng nề mở ra, một cai ngục Beta đã bước tới và hỏi anh có muốn kết hôn với một Alpha không.

Inou nhớ rằng mình đã nói đồng ý, sau đó lớp đất vàng sậm trong nhà tù bắt đầu tan rã và sụp đổ. Những con người và sự việc đã từng khiến anh đau đớn trong quá khứ vội lướt qua trước mắt anh như những thước phim nhanh, để lại một bóng người có dáng hình cao lớn đứng ở cuối luồng ánh sáng trắng chói lóa. Họ nhìn nhau từ xa, mặc dù Inou không nhìn rõ mặt người đó, nhưng anh cảm thấy được cảm xúc nhẹ nhõm an tâm mà chính anh cũng không thể giải thích được.

Inou chợt tỉnh lại và thấy mình đang nằm úp sấp trên một lồng ngực dày dặn, đôi bàn tay to lớn của người đó thì khe khẽ vuốt ve lưng mình, xoa dịu nhịp tim đang đập dữ dội của anh.

"Cũng may tôi đi lính hai năm, phổi có dung tích lớn." Martin lạnh lùng nói. "Nếu không tôi đã bị cậu đè đến ngạt thở chết, cậu lại phải vào tù."

Inou yếu ớt nở nụ cười, đưa tay ra ôm lấy cổ Martin. Trán anh đầy mồ hôi lạnh, gối nằm và áo sơ mi của Martin cũng ướt đẫm.

Anh vừa muốn nghỉ ngơi thêm một lúc thì đột nhiên nghe thấy tiếng của Martin.

"Tôi không quan tâm trước đây cậu đã trải qua những gì, nhưng chúng đã qua rồi. Cậu đã thoát khỏi cuộc sống kiểu đó, Inou, người sống thì phải nhìn về phía trước."

Nỗi buồn vô tận tràn ngập trong lòng anh khi nghe thấy lời hắn nói, như thể cuối cùng anh cũng có được một lồng ngực để tựa vào và trút bỏ nỗi đau cùng bất lực không thể tả xiết. Inou túm lấy cổ áo Martin, òa lên mà khóc lớn. Những giọt nước mắt nóng hổi từ trên mặt rơi xuống, hệt như rơi vào trái tim Martin, đau giống như dao.

Đó là lỗi của tôi. Martin nghĩ, đáng lẽ Inou đã có thể được cứu.

Thế nhưng cuộc đời lại không có nhiều chữ nếu như vậy. Nếu hắn thực sự có thể đoán trước được tương lai thì Ellie, Leia và tất cả những người khác sẽ không phải chết. Những quyết định mà mọi người đưa ra trong quá khứ đều là những số mệnh đã được an bài. Không ai có thể quay đầu nhìn lại và ai cũng chỉ có thể đem thân mình đầy những vết sẹo cũ tiến lên phía trước.

Inou không biết đến tột cùng mình đã khóc bao lâu, cũng không giải thích được vì sao mình lại khóc. Nỗi buồn dường như chỉ kéo dài trong chốc lát, và chỉ cần có người sẵn sàng đồng hành cùng anh thì nước mắt anh có thể tuôn rơi một cách thật tự nhiên.

Ai không phải là hoàng tử nhỏ cần được an ủi?

Và dù chỉ là một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi trong cuộc đời thế nhưng cũng có thể coi là có được một người sưởi ấm cho anh.

Anh khóc đến mức gần như ngất xỉu, còn áo của Martin thì cực kỳ ẩm ướt, dính bết hoàn toàn trên người của hắn. Hắn bất đắc dĩ nói.

"Nhớ giặt sạch quần áo."

"Sẽ." Inou hơi nhích người lên, tìm một chỗ khô ráo ấm áp để nằm. Giọng nói của anh sau khi khóc mềm mại như đường mật tan chảy. "Tôi có thể nằm thêm một lúc được không?"

"Được, cho cậu mười phút."

Bọn họ cứ như vậy yên tĩnh một lúc lâu, cho đến khi Inou khịt mũi và thận trọng hỏi.

"Tôi không nói mớ chứ?"

"Không, xuống đi." Martin lời ít ý nhiều. "Hết rồi."

Inou không tiếng động thở phào nhẹ nhõm, ngượng ngùng nói.

"Chắc là tôi đã quấy rầy ngài ngủ rồi, thật xin lỗi."

Ngoài trời mưa nặng hạt trút xuống tạo nên những tiếng tanh tách trên mái hiên cửa sổ bằng giấy nhựa. Những đám mây đen đang lờ mờ xuất hiện bên ngoài, Inou liếc nhìn thiết bị đầu cuối, bàng hoàng khi nhận ra bây giờ chỉ mới bốn giờ sáng.

Anh hơi lo lắng liếc mắt nhìn Martin, chợt nghĩ rằng hôm nay tâm trạng hắn có thể đang tốt vậy nên quyết đoán cởi bộ đồ ngủ, đá nó đi rồi chui vào chăn và tiếp tục ôm Martin ngủ tiếp.

Martin không kịp phòng bị, bị Inou trơn tuột khỏa thân ôm lấy. Hắn dùng tay đẩy Inou ra, bất lực nói.

"Về phòng ngủ đi."

Inou lập tức ôm hắn lại, nhỏ giọng nói.

"Không muốn, tôi sợ."

Martin im lặng hồi lâu, cuối cùng dường như cũng đầu hàng, giọng nói hư thoát.

"Vậy cậu xuống giường, đi đến tủ lấy cho tôi một chiếc áo sơ mi mới."

Inou thật sự khóc đến mệt mỏi, lẩm bẩm.

"Ngài cởi là được mà."

"Tôi không giống cậu." Martin chế giễu. "Tôi không ngủ khỏa thân."

"Ngài thử mà đi. Ngủ khỏa thân rất thoải mái, ngủ qua một lần là không muốn mặc đồ ngủ nữa."

Martin trán nổi gân xanh.

"Tôi không thử."

Hai người cãi nhau như học sinh tiểu học một lúc lâu, cuối cùng Martin đã giành chiến thắng bằng ý chí kiên cường của mình. Inou mang đến cho hắn một chiếc áo sơ mi mới, trong khi thay áo, anh lại vô tình chạm vào các thớ cơ trên bụng vẫn chưa hoàn toàn mất đi của hắn.

Inou nhất thời trở nên hưng phấn.

"Tôi có thể sờ sờ nó chút được không?"

"??? Không thể!"

"Chỉ chạm một chút."

"Không thể! Cậu có muốn ngủ hay không?"

Inou ủy khuất mím mím môi, vuốt phẳng nếp nhăn trên gấu áo hắn rồi kéo hắn cùng đi vào giấc ngủ. Tinh thần của anh sau khi trút hết ra bên ngoài đã trở nên rất mệt mỏi, vậy nên liền ôm lấy cánh tay Martin ngủ thiếp đi trong nháy mắt, trong khi đương sự thì mở to mắt chờ cho đến khi ánh sáng ban ngày tràn về. Hắn đã không nói sự thật với Inou, Inou đã gọi tên Drake suốt cả đêm hôm qua.

Hắn kinh ngạc nghĩ, mình thật sự sẽ phải ăn xe lăn sao?

Khi Inou tỉnh dậy, bên ngoài vẫn đang mưa to. Bầu trời tối đen, gió gào thét, khó có thể nhận biết đây có phải là ban ngày hay không.

Bên cạnh anh, Martin vẫn đang ngủ say. Anh lặng lẽ đứng dậy, tắm rửa rồi vào bếp trộn bột và nhồi. Anh bận bịu suốt nửa ngày mới chiên được mấy miếng bánh vàng óng. Thời điểm khi mang chúng vào phòng, Martin cũng vừa mới tỉnh dậy, đang tựa người vào giường thẫn thờ không biết đang nghĩ gì.

Inou đi thẳng đến bên cạnh hắn, cầm một miếng bánh lên, thổi cho nguội rồi đưa tới bên miệng hắn.

"A——"

Martin há miệng, nhai nhai hai lần, lộ ra biểu tình ghét bỏ.

"Đường trắng và táo gai?"

"Đúng vậy."

"Ngọt."

"Vậy thì uống một ngụm sữa đậu nành đi." Inou ngoan ngoãn đặt cốc nước có cắm ống hút vào trong lòng hắn. "Giảm bớt mệt mỏi."

Martin cau mày kiên nhẫn ăn vài cái bánh, rồi đem cốc sữa đậu nành không đường một hơi uống hết. Inou lấy lại chiếc đĩa trống rồi xoay người xuống rửa bát, xong xuôi thì mang chiếc áo sơ mi hắn cởi hôm qua tới bồn rửa tay để vò, sau khi dùng máy sấy để sấy khô thì đem nó cất lại vào tủ.

Ngôi nhà hai tầng của Martin thoạt nhìn qua thì thấy vô cùng nghèo nàn, nghèo từ trong ra ngoài, thế nhưng nếu xét kỹ thì lại thấy phòng tắm trong phòng ngủ của hắn lại được trang bị vô cùng kĩ lưỡng.

Inou nhìn thấy một số thiết bị thông minh trông có vẻ đắt tiền và ước tính chức năng của chúng dựa trên vị trí được lắp đặt. Tất cả những thứ đó dường như đều có tác dụng hỗ trợ Martin sử dụng nhà vệ sinh một cách độc lập.

Inou buồn cười cảm thấy Martin có lẽ là một người hơi thú vị. Hắn dường như không phải là người có xuất thân từ một gia đình giàu có. Hắn thậm chí còn không thuê người chăm sóc hay nấu ăn. Hắn thà sống bằng việc uống những ống thuốc dinh dưỡng hàng ngày còn hơn là đưa tiền nhờ người khác mua giúp mình thứ này thứ đó. Hắn có lòng tự trọng rất cao.

Anh có chút tiếc nuối vì không thể khám phá những bí ẩn trên cơ thể của Martin, vì vậy sau khi giặt xong quần áo anh chỉ biết tiện tay đem mọi ngóc ngách trong căn nhà lau dọn sạch sẽ. Martin ngồi trên giường nghe tiếng ồn ào bên ngoài, khổ não nghĩ Inou đích thật biết cách quản lý việc nhà, không thể im lặng dùm hắn một lát sao?

Hôm nay bọn họ đều thức dậy rất muộn, chẳng bao lâu nữa là lại đến trưa.

Inou nhất quyết duy trì thói quen một ngày ba bữa, vì vậy anh nhanh chóng vào bếp đem thịt thăn bò xào với tiêu xanh và nấm, rồi kết hợp với món súp gà thơm phức mà anh đã chuẩn bị từ sáng, từng thìa từng thìa mà đút cho Martin ăn. Công bằng mà nói, đồ ăn anh nấu quả thực rất ngon miệng, thế nhưng Martin cảm thấy nếu cứ tiếp tục ăn như vậy thì sau này hắn sẽ không thể nào chấp nhận được mùi vị nhạt nhẽo của dịch dinh dưỡng nữa cả.

Cơm nước xong, hắn ngã xuống giường tiêu cơm, thuận miệng hỏi.

"Sao cậu biết nhiều vậy?"

"Bởi vì tôi thích nó." Inou nghe được lời này có chút buồn cười. "Tôi cảm thấy tôi sẽ rất vui nếu như có thể đút đồ ăn do chính tay mình làm cho người mà mình thích."

"Cho Alpha cậu thích?"

"Cũng không hẳn a. Em trai tôi cũng thích ăn đồ tôi nấu." Inou suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp. "Ban đầu cả hai chúng tôi đều thích ăn đồ ngọt, vậy nên tôi chỉ làm món tráng miệng. Sau này khi tôi thử làm một món thịt lợn xào, Alpha mà tôi yêu thích đã nói rằng anh ấy cũng thích ăn, vậy nên tôi cũng cố gắng học cách xào rau nữa, cũng không phải Alpha nào cũng thích ăn thịt có đúng không?" Inou có chút ngượng ngùng phàn nàn. "Quản gia nói đồ ăn tôi nấu không đạt chuẩn, còn bị mắng mấy lần."

Martin nhận xét không chút cảm xúc: "Hmm. Tôi không nghĩ cậu đa tình như vậy đấy."

"Không phải." Inou ngồi bên cạnh anh, thấp giọng biện hộ. "Tôi chỉ thích một người thôi."

Martin kinh ngạc, lập tức phản bác.

"Ngày đó cậu nói cậu thích Drake. Tôi đã nghĩ cậu là một Omega hai lòng."

Inou đưa tay ôm lấy đầu gối mình rồi tựa cằm vào, uể oải nói.

"Tôi không phải... Aiii, được rồi, tôi thừa nhận là tôi đã yêu người khác rồi, hiện tại tôi thích Drake nhất ."

Martin cuối cùng cảm thấy có chút hoang đường, suy sụp hỏi.

"Không đúng, đến tột cùng thì cậu thích hắn cái gì?"

"Không phải tôi đã nói sao, ngài ấy đẹp trai a."

Martin cuống lên.

"Ngôi sao Alpha nào trên TV mà không đẹp trai, đa tài đa nghệ hơn hắn? Da dẻ của bọn cũng đẹp, nụ cười tỏa nắng, dễ nhìn a."

"Không giống nhau a. Họ đâu có may mắn mặc được quân phục như Drake."

Martin gần như nôn ra máu.

"Vậy thì tan làm hắn cũng không thể tiếp tục mặc quân phục và sống với cậu được."

Inou thở dài.

"Cho dù ngài mặc quân phục cũng không thể coi là đẹp trai, cho nên ngài đừng cố tìm hiểu cuộc sống của một thiếu tướng đẹp trai."

"Tất cả Alpha trên thế giới đều giống nhau. Tôi ở đây giúp cậu tìm đường quay về thôi."

Inou nhìn hắn một lúc rồi mới chậm rãi hỏi.

"Sao tôi cứ cảm thấy anh có ác ý với Drake ấy nhỉ? Tôi còn nghĩ ngài đang ghen tị cơ."

Martin cau mày, mạnh miệng.

"Tôi đây là thấy Omega các cậu quá dung tục, chỉ nhìn vẻ bề ngoài."

Inou lẩm bẩm trong lòng, đời hắn đã gặp được bao nhiêu Omega chứ, nhưng ngoài miệng thì không nói lời nào.

Anh ra khỏi giường và lấy một tập thơ từ trong tủ sách của Martin ra, thấy anh không có ý định tiếp tục cuộc trò chuyện, Martin không ép buộc mà yêu cầu Inou mang tai nghe đến giường cho hắn. Hiệu ứng cách âm của chiếc tai nghe đó tốt đến mức anh không biết hắn đang lắng nghe cái gì.

Dù bên ngoài có sấm chớp, nhưng không khí trong căn phòng ngủ nhỏ vẫn yên tĩnh và hài hòa.

Inou không cần thời thời khắc khắc đều phải tìm người để nói chuyện, anh chỉ thích có người ở cùng, rồi cùng nhau làm bất cứ việc gì ở bên cạnh. Anh lặng lẽ dịch đến bên cạnh Martin, trên người Alpha xa lạ này có một loại khí chất vô cùng tự nhiên, mạnh mẽ mà lại đáng tin cậy, khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm mà không vì bất cứ lí do gì.

Mãi đến khi hai người gần như đã sắp dính cùng với nhau, Martin mới không nặng không nhẹ mà ho khan một tiếng.

"Gần quá rồi."

Inou lúng túng ngừng lại, trong lúc nhất thời anh chỉ có thể nghe thấy tiếng lật trang sách sột soạt. Đã lâu rồi anh không có yên lặng đọc sách, anh không thể tập trung được. Đôi mắt anh cứ vô thức nhìn vào khuôn mặt của Martin. Rõ ràng đó là một khuôn mặt rất bình thường, nhưng lại luôn mang đến cho người ta cảm giác áp bức, không giận mà uy.

"Nhìn tôi làm gì?" Martin nói đùa. "Tôi biết tôi đẹp trai, vậy nên không cần phải nhìn chằm chằm tôi như thế."

Inou trong lòng thấp giọng phỉ nhổ, liếc mắt.

"Được rồi, ngoài Drake ra ngài đẹp trai nhất."

Martin cười khẩy một tiếng, đang định tiếp tục nghe tuyển tập đối thoại trong tai nghe thì lại nghe thấy giọng nói nghiêm túc của Inou cất lên.

"Mắt của ngài còn chữa được không?"

Hắn trả lời chắc nịch.

"Có thể."

"Thật sự có thể?"

"Có thể." Martin dừng một chút. "Tôi sẽ không cậu bán cho nhà Korsi."

Inou cười vui vẻ.

"Vậy ngài nhanh nhanh lên đi. Diện mạo tôi dễ nhìn lắm, ngài không nhìn sớm là tiếc lắm đó."

Trong đời Martin chưa bao giờ nhìn thấy một Omega mặt dày như vậy.

"... Tự tin như vậy?"

"Vâng. Mặc dù vẫn còn chút khúc mắc về việc ngài có thật sự đẹp trai hay không, nhưng tôi thì thực sự rất đẹp a."

Martin cười nhạo một tiếng rồi lấy tay bấm vào nút phát trên tai nghe. Bọn họ cứ thế mà sống chung yên bình cho đến tối, Inou đi xuống lầu và mang theo thứ gì đó quay lại phòng. Anh đứng ở cửa, hỏi.

"Sáng tuần sau anh có đến bệnh viện không?"

"Nếu trời không mưa."

"Ồ. Nhớ chú ý an toàn."

Martin vô thức cảm thấy trong lòng mình có gì đó không ổn nên cũng không mở miệng nói gì. Inou chạy vào bếp làm bữa tối. Đó là hai nắm cơm rong biển hình tam giác chứa đầy ức gà chiên vàng với muối biển và bơ. Cơm dẻo và kết dính đến mức Martin có thể ăn bằng tay mà không cần phải lo lắng nó bị rơi xuống.

Buổi tối, Inou cũng không còn kiếm cớ nữa, anh ngoan ngoãn mà trơ tráo đi theo vào phòng Martin, đến giờ ngủ, hắn cuối cùng nhịn không được đuổi người.

"Trở về phòng ngủ."

"Dự báo thời tiết nói ban đêm sẽ có giông bão." Inou thành thật. "Tôi sợ."

Martin mặt không biểu tình bật dự báo thời tiết trong tai nghe lên, tin tức cho biết hôm qua vừa trải qua với một cơn mưa lớn cả ngày lẫn đêm, vậy nên hôm nay ngoài trời sẽ có nhiều mây, vừa vặn lại mát mẻ.

Đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp của Inou trợn ngược lên, lập tức biện giải.

"Tôi nằm mơ thấy sấm sét, tôi sợ."

Martin lười để ý đến hành vi bất hảo của anh, Inou bất lực cắn cắn môi nhìn hắn một lúc rồi thấp giọng nói.

"Kia... Vậy ngài ngủ ngon."

Giọng điệu của anh quá mức chán nản khiến cho một người kiên quyết như Martin cũng tự nhiên cảm thấy Inou hơi đáng thương. Hắn tự nhủ với lòng rằng không nên tin lời kẻ dối trá nhỏ bé dựa vào nhan sắc này lần nào nữa, cuối cùng đành thở dài nhẹ nhõm khi Inou chấp nhận rời khỏi phòng.

Hoàn chương 11


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#abo