Chương 12: Cậu quá bẩn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Tuệ Nghi

-

"Thiếu tướng, kết nối giữa các thần kinh vẫn chưa có dấu hiệu tự sửa chữa."

Martin xuất thần nhìn chằm chằm trần nhà, trong lòng tràn đầy mệt mỏi.

"Biên giới vẫn đang chờ tôi quay về, không thể trì hoãn thêm nữa, nhanh chóng tiến hành phẫu thuật đi."

Vị bác sĩ Beta trung niên nhìn vị Thiếu tướng Alpha chiến công hiển hách trước mặt, vì cống hiến hết mình cho việc bảo vệ biên giới Liên Bang mà sa sút đến mức này, chân thành mà tiếc nuối, nói.

"Ngài sẽ không thể tiếp tục ra chiến trường nếu như chúng ta thực hiện phẫu thuật, xin ngài hãy cân nhắc kỹ lần nữa."

"Tôi có thể ở trên thuyền chỉ huy chiến đấu." Martin nói. "Chuẩn bị phẫu thuật."

Bác sĩ không đồng ý ngay, ông do dự vài giây, quyết định thử phương pháp trong truyền thuyết.

"Ừm... Tôi nghe Phụ tá Nightingale nói Thiếu tướng đã tìm được Omega có độ xứng đôi hơn 90%?"

Martin khẽ nhíu mày, trong lòng dự định khi trở về sẽ trừ ba tháng lương của dạ oanh.

"Chuyện này sao? Có việc gì?"

Bác sĩ dời một cái ghế tới ngồi xuống trước mặt hắn, bộ dạng như muốn bắt đầu thuật lại thuở sơ khai của vũ trụ.

"Hàng ngàn năm trước, loài người đã biến dị và phân hóa thành Alpha và Omega. Hắn là ngài có biết đến đi? Khi bọn họ tìm thấy nửa kia và hai người có chỉ số hoàn toàn phù hợp với nhau, có giả thuyết cho rằng pheromone của họ không chỉ đóng vai trò tán tỉnh và đánh dấu. Thông qua sự kết hợp của hai loại pheromone này, các chức năng của cơ thể họ có thể hoạt động với công suất cao hơn bao giờ hết. Pheromone của Alpha có thể nuôi dưỡng cơ thể Omega, và đương nhiên pheromone Omega cũng có thể ổn định tâm trạng cũng như hệ thần kinh của Alpha. "

Vẻ mặt của Martin như thể hắn đã nghe thấy một trò đùa ngớ ngẩn nào đó.

"Vậy lý do các kết nối thần kinh của tôi không thể tự phục hồi là vì tôi đã không tạo ra đánh dấu hoàn toàn với Omega?"

"Xét đến tình hình xã hội hiện nay nhiều O thiếu A, người ta đã đồng thuận việc những Omega được đánh dấu bởi Alpha có mức độ phù hợp về mặt di truyền cao thường có thể lực tốt hơn so với những chủng Omega khác. Ngược lại, về mặt lý thuyết, điều này vẫn đúng, đặc biệt là khi mức độ phù hợp về gien đạt trên 90%. Tuy nhiên, do chính sách phân bổ Omega thời chiến, trong suốt hai trăm năm qua tất cả các Alpha đều đã hoàn thành việc đánh dấu cuối cùng với Omega đúng với thời hạn, vì vậy tình trạng thần kinh của Alpha cũng khó có thể theo dõi được nên không hề có một kết luận nghiên cứu mẫu nào. Mà ngài là Alpha duy nhất độc thân đến ba mươi tuổi trong hàng trăm năm qua... Hay là ngài thử một lần xem sao? Tướng quân Gray cũng dặn dò chúng ta nếu có thể thì không nên phẫu thuật. Đây cũng là vì lợi ích của chính ngài."

Martin trầm tư khác thường, cuối cùng cũng không lên tiếng từ chối ngay. Hắn cảm ơn bác sĩ rồi tự mình về nhà. Hắn vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ trước câu hỏi đột ngột của Inou ngày hôm đó nên hôm nay hắn chọn về sớm hơn thường lệ.

Trong lòng hắn có một loại dự cảm kỳ lạ, hắn không hề nghi ngờ với tính cách của vị tổ tiên này, có khi anh thật sự có thể tìm được một vị Alpha nào đo lôi về nhà làm tình trong quãng thời gian hắn đi vắng.

Hắn không tiếng động mà mở ra cánh cửa dẫn vào biệt thự, vừa bước vào trong đã nghe thấy vài tiếng rên rỉ như mèo kêu trong mơ hồ. Lòng Martin đột nhiên dâng lên một tia tức giận khó hiểu, hắn chạy đến phía thang máy dẫn lên tầng hai, đẩy cửa phòng Inou ra.

Mùi hương pheromone ngọt ngào của Omega mãnh liệt xông về phía hắn mà dâng trào, tiếng rên của Inou cũng đột ngột im bặt, chỉ để lại tiếng vang ong ong của chiếc gậy rung, bầu không khí có vẻ trở nên đặc biệt khó xử và lúng túng.

Martin cảm thấy trong vừa lòng lóe lên một tia cảm giác may mắn, may rằng đó chỉ là gậy rung, thế nhưng nhanh chóng lại cảm thấy mình thật ngu ngốc, liền đem lửa giận trút lên Inou.

"Cậu đang làm gì?!"

Inou đang quỳ gối nằm trên giường, một cây gậy massage màu da đang bị anh nhét sâu vào bên trong hậu huyệt, để lộ một nửa phần gốc tròn và dày của nó. Tâm tình tốt đẹp của anh trong phút chốc bị Martin cắt ngang, sắc mặt ửng hồng còn chưa phai nhạt, âm thanh truyền đến cũng nhu nhuyễn nhẹ nhàng mà khẩn thiết.

"Không phải năm giờ ngài mới về sao? Bây giờ chỉ mới ba giờ..."

Dưới tình thế cấp bách còn chưa kịp tắt máy rung, không biết nó đã chạm vào điểm nhạy cảm nào trên người Inou khiến anh vo tình phát ra một tiếng rên rỉ ngọt nị, khiến Martin tức giận hoàn toàn.

"Cho nên cậu lợi dụng lúc tôi vắng mặt để làm chuyện này à? "

Inou ấn ngừng gậy rung, bướng bỉnh nói.

"Tôi muốn, không được sao? Ngài cũng không muốn chạm vào tôi."

Martin quả thực gần như bốc hỏa.

"Cậu cơ khát đến thế à? Không có người đụ cậu liền không thể sống được? Cậu có lễ giáo của Omega không?"

Nhìn vẻ mặt tức giận của hắn, Inou trái lại bắt đầu cười cười, khóe môi nhếch lên xinh đẹp, vậy nhưng biểu tình trên khuôn mặt thì bình tĩnh đến cực điểm. Anh nhẹ nhàng nói.

"Cái gì là lễ giáo của Omega? Tôi ngoan ngoãn, hiểu chuyện và vâng lời Alpha của mình trong mọi việc, nhưng Alpha của tôi và gia đình người ấy chưa bao giờ thích hay tôn trọng tôi. Nếu bây giờ tôi nghe lời ngài, ngài có thích tôi không?"

Martin bị anh nghẹn ngào nói không nên lời, hai người im lặng đối mặt nhìn nhau hồi lâu.

"Ngài còn không đi à? Vậy thì tôi sẽ tiếp tục. Tôi không phiền nếu ngài muốn ở lại đây và lắng nghe đâu."

"Tôi phiền." Martin trịnh trọng nói. "Pheromone của cậu khiến tôi thấy khó chịu."

Dục vọng không được thỏa mãn đang gào thét trong cơ thể anh, cơn tức giận không thể giải thích cũng vậy, thế nên Inou sốt ruột nói.

"Đáng lẽ ngài không nên trực tiếp tiến vào. Tôi đã thuốc khử mùi pheromone . Sau khi xong việc tôi sẽ xịt trong ngoài khắp nơi một lần. Ngài có đi được hay là chưa?!"

Martin nghe xong liền xoay người rời đi, cửa phòng Inou đóng sầm lại, sau đó cũng không biết có phải anh đang ẩn mình trong chăn hay không mà tiếng động gì cũng không phát ra nữa.

Hắn trở về phòng mình, mùi pheromone Omega của Inou vẫn cứ vương vấn trên chóp mũi của hắn, một mùi thơm quá đỗi chín mọng và ngọt ngào, nó đọng lại khiến pheromone Alpha trong cơ thể hắn xao động, dường như nó sẵn sàng để có thể được kích hoạt bất cứ lúc nào.

Thật nực cười, thật hoang đường khi hắn rõ ràng thích Leia, nhưng gien của hắn và Inou lại cao đến mức có thể đột phá sự kiểm soát của lý trí, kích hoạt sự cộng hưởng của pheromone và khơi dậy ham muốn sinh lý của hắn.

Hắn xuống lầu rót cho mình một ly nước, trong phòng không có tiếng Inou hoạt bát cười như mọi khi, im lặng đến đáng sợ. Lời nói của bác sĩ cứ vang vọng trong tâm trí hắn khiến hắn cảm thấy thật bồn chồn.

Có lúc hắn cảm thấy thay vì Inou tự mình phát tao như vậy thì sao anh ta không trực tiếp nói với hắn, vậy cũng không sao. Lúc khác, hắn cảm thấy đây là anh vợ của mình, chưa kể Inou không nên trở thành nạn nhân của sự đối xử như vậy, không thể là vật thí nghiệm cho lần chữa trị này của hắn.

Việc thực hiện phẫu thuật tiêu trừ kí hiệu sau khi đánh dấu hoàn toàn sẽ gây ra tổn thương to lớn về thể chất lần tinh thần cho Omega. Inou đã từng trải qua một cuộc phẫu thuật tiêu trừ kí hiệu trước khi bị giam cầm vào nhà tù và vì vậy hắn cũng đã tự hứa trong lòng rằng sẽ cố gắng chăm sóc cho Inou thật tốt, không thể để anh phải chịu đựng điều đó thêm một lần nào nữa.

Ngoài ra, trong lòng hắn còn có một cảm xúc ẩn giấu sâu xa hơn đang âm thầm lớn lên từng ngày, Martin không dám nghĩ tới, liền chạy về phòng ngủ như chạy trốn, dùng lòng bàn tay chống đỡ thân thể leo lên giường.

Tâm trí hắn rối bời, kể từ khi vào quân đội, hắn luôn là người thủ lĩnh bình tĩnh và tự chủ nhất. Hắn hiếm khi bối rối như bây giờ. Sự bồn chồn trong cơ thể hắn càng trở nên tích cực hơn dưới sự kích thích của các tế bào pheromone. Hắn đi vào phòng tắm, tạt nước lạnh vào mặt để buộc mình bình tĩnh lại, sau đó lại trở ra mệt mỏi nằm xuống giường rồi chìm vào giấc ngủ từ lúc nào mà không hề hay biết.

Những mảnh ghép của tuổi trẻ cứ dập dìu trôi qua như một cuốn băng phim cũ trong giấc mộng của Martin, khung cảnh cứ như vậy mãi một lúc cũng chịu lắng xuống, đọng lại trên chiếc giường trắng, nơi anh và một Omega đang diễn ra một mối tình say đắm và cuồng nhiệt. Sau đó, chiếc máy chiếu cứ liên tục phóng to, từ mắt cá chân trắng nõn lướt dần trở lên, lướt qua chiếc bụng phẳng lì và đôi nhũ hoa màu hồng nhạt, tiếp tục lướt qua chiếc cổ thon thả như thiên nga và cuối cùng dừng lại ở vẻ đẹp tuyệt trần của Omega với con ngươi màu hổ phách đang gợn sóng, đôi mắt ấy vẫn phong tình, quyến rũ và dụ người như ngày nào.

Là Inou.

Martin tỉnh dậy gần như ngay lập tức và phát hiện lưng mình thấm đầy mồ hôi lạnh, quần lót thế mà lại trơn ướt một mảnh. Căn phòng càng lúc càng tràn ngập trong nồng độ pheromone Alpha của hắn, nó nhiều đến độ đáng kinh ngạc, lượng pheromone cuồn cuộn không ngừng tuôn trào thoát ra khỏi cơ thể.

Pheromone của hắn đang dần mất kiểm soát và trở nên điên cuồng hơn bao giờ hết

Martin bực bội mà lấy tay đập lên cạnh giường, vết bỏng trên tay còn chưa khỏi hẳn, cơn đau do va chạm gây ra cuối cùng cũng khiến hắn hơi hơi tỉnh táo lại. Ngay sau đó, hắn nghe thấy tiếng gõ cửa ầm ầm từ bên ngoài.

"Tôi vào được không?"

Martin bị sốc, tâm lý hắn hốt hoảng. Hắn tuyệt đối không thể cho phép Inou bước vào. Pheromone Alpha mạnh như vậy sẽ khiến Inou rơi vào tình trạng động dục giả ngay lập tức. Thuốc ức chế mà hắn đưa cho Inou tiêm cũng sẽ không có tác dụng gì khi chạm trán với pheromone có độ tương thích cao, sau đó sinh hoạt giữa hai người sẽ vĩnh viễn không thể vãn hồi lại như cũ.

"Cút." Nỗi sợ hãi trong lòng khiến hắn nghiêm mặt hét lên từ bên trong. "Tôi không muốn thấy cậu."

"Tôi chỉ muốn xem xem ngài có ổn không thôi..."

"Chuyện này cậu không cần lo lắng." Hắn lạnh lùng nói. "Cậu quá bẩn."

Tiếng gõ cửa nhất thời dừng lại, tiếng bước chân của Inou cũng dần dần đi xa. Martin thở phào nhẹ nhõm, lấy ra một ống thuốc ức chế cất trên tủ đầu giường tiêm vào cánh tay của mình, sau đó mở cửa sổ và đợi đến khi mùi pheromone trong phòng hoàn toàn tan đi mới mở cửa xuống lầu.

Trong tủ chứa đầy dịch dinh dưỡng của hắn, như thể đã lâu rồi hắn không còn uống chúng nữa, Martin thậm chí còn quên mất chúng có còn hạn sử dụng hay không. Hắn theo thói quen cũ cầm lấy một chai trong tay rồi ngửa mặt uống cạn. Hương vị nhạt nhẽo như nước sôi trong nồi.

Thiết bị đầu cuối cá nhân vang lên, báo hắn biết bây giờ đã là sáu giờ rưỡi tối, hắn vậy mà lại không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào trong bếp, nếu là ngày bình thường, chắc hẳn trong nhà đã đang tràn ngập mùi thơm vào hơi ấm của đồ ăn.

Bên tai vang lên tiếng bước chân chậm rãi và khẽ khàng, hắn nghe thấy tiếng anh đi đến bên tủ, lấy một ống rồi cũng rời đi. Chỉ là hơi thở rời rạc cùng tiếng khịt mũi của anh bất ngờ phát ra, cho Martin biết được manh mối.

"Này."

Bước chân kia chỉ hơi dừng lại một chút, rồi lập tức rời đi. Sau đó Inou cũng không còn như trước, bắt đầu phớt lờ Martin. Martin thì như ý, cuối cùng cũng có được sự bình yên đúng với mong muốn khi mới bắt đầu kết hôn, nhưng lại chợt nhận ra nó không hạnh phúc như hắn đã tưởng tượng.

Cuộc sống dường như thiếu đi một điều gì đó và dần trở nên nhàm chán hơn. Sự im lặng mà hắn quen thuộc trước đây giờ phút này lại trở nên hoàn toàn vắng vẻ và không thể nào chịu nổi.

Hắn luôn có ảo giác rằng thà rằng có người bên cạnh cười nói với mình còn hơn. Trong lòng hắn ngứa ngáy như có đàn kiến ​​bò qua, cứ mỗi lần vô tình hay cố ý đi ngang qua phòng khách đều nghe thấy tiếng bước chân ngày càng quen thuộc, nhưng tiếng chào hỏi nồng nhiệt của Inou lại không bao giờ vang lên bên cạnh hắn một lần nữa.

Ngay cả thời gian trôi qua mỗi ngày cũng trở nên dài hơn bao giờ hết, tiếng tích tắc nhẹ do kim giây trên đồng hồ treo tường tạo ra cũng khiến hắn thấy bồn chồn và khó chịu.

Khuôn mặt mỹ lệ và quý phái của Inou luôn hiện lên trong từng giấc mơ, kèm theo đó là những cảm xúc cô đơn khó tả đang dần lên men trong tâm trí của hắn.

Inou chỉ uống dung dịch dinh dưỡng có một ngày duy nhất thì bản thân đã không chịu được nữa nên quay vào bếp rồi tự nấu ăn. Vì là gian bếp mở nên dù máy hút mùi đang được bật ở mức công suất tối đa nhưng cũng không thể chặn hoàn toàn hơi dầu, vậy nên không thể tránh khỏi việc gian phòng khách mỗi khi đến giờ ăn lại tràn ngập mùi thơm mê người.

Chỉ là anh sẽ không gọi Martin đến rồi cùng nhau ăn cơm nữa. Anh nấu cơm cho một người, rửa bát của một người và sống một cuộc sống tự do của riêng mình.

Ngoài ra, bởi có quy định nghiêm ngặt dành cho người chấp hành án ở bên ngoài nhà tù nên anh cũng không được phép ra khỏi cửa nếu như không có Martin đồng hành, cứ như vậy, anh liền rơi vào trạng thái quạnh quẽ, cô đơn đến tệ hại, đến mức anh vội vàng cam tâm tình nguyện làm thêm giờ vào ban đêm để có thể được trò chuyện với cô bé học trò Julia đáng yêu của mình nhiều hơn.

Cuối cùng vào một ngày nọ, khi anh vào bếp, Martin mới lớn giọng gọi.
"Inou."

Inou lạnh lùng đáp.

"Sao thế?"

"Xin lỗi."

"Không sao đâu, lời ngài nói là sự thật."

"Không, tôi không có ý đó." Giọng điệu của Martin nghe rất chân thành. "Cậu chính là cậu. Tôi không nên đánh giá cậu theo bất kỳ tiêu chuẩn nào của tôi. Tôi xin lỗi vì những gì mình đã nói."

Inou thầm nghĩ Martin cuối cùng mới nói được một câu tiếng người, ngữ khí cũng dịu lại một chút.

"Tôi tha thứ cho ngài. Ngài cong việc gì không?"

"...Còn gì đó để ăn không? Tôi đói quá."

Inou cười thầm một tiếng, sau đó trong bếp lại vang tiếng ồ ồ của máy hút mùi như thường lệ, hoà lẫn tiếng muôi xúc va vào chiếc nồi sắt kêu leng keng ầm ĩ lại vui tai đến lạ lùng.

Theo đó, nước bọt của Martin tự động ứa ra từ gốc lưỡi hắn như một loại phản xạ tự nhiên nào đó, hắn vô cùng háo hức chờ đợi cho đến khi mọi âm thanh phát ra từ nhà bếp dừng hẳn lại, chờ cho đến khi hai củ cà rốt được hấp chín mềm trong nồi và tỏa ra mùi thơm của một loại thức ăn tốt cho sức khỏe.

Inou ngồi ở bên cạnh hắn nhai thịt sườn, thấy hắn nuốt không nổi, bình tĩnh nói.

"Nếu không muốn ăn thì ngài cứ uống dịch dinh dưỡng đi."

Martin ngậm củ cà rốt trong miệng, cười khổ.

"Là tôi có lỗi trước, cậu muốn trút giận bao nhiêu cũng được. Chúng ta có thể hòa giải được không?"

Thực ra những gì hắn nói ra cũng khiến chính bản thân có chút buồn cười. Hắn không biết kể từ khi nào mà mối quan hệ giữa mình và Inou đã trở nên tốt đến vậy. Chính Inou là người đã xông vào cuộc sống của hắn một cách mạnh mẽ và đầy gian xảo, khiến khoảng thời gian trong một ngày của hắn bị đảo lộn hoàn toàn rồi cứ thế lại rời đi. Vậy cho nên điều này đã làm hắn thấy rất khó chịu.

Kế đó, Inou hừ nhẹ, nghe có vẻ hài lòng, nhặt một miếng thịt đã rút hết xương nhét vào miệng Martin. Sườn được hầm rất mềm, nước sốt chua ngọt gần như tan chảy trong miệng, Martin xúc động trước hương vị có thể gọi là hạnh phúc, đến nỗi hắn cứ lật đi lật lại một miếng sườn trọng miệng và mãi không chịu nuốt nó xuống.

"Cà rốt là món ăn chính." Inou mỉm cười. "Tôi không hề có ý làm khó ngài. Ăn nhiều cà rốt sẽ tốt cho mắt."

Martin nhai nhau miếng sườn và gật đầu với vẻ trẻ con, khiến Inou thấy muốn bật cười. Anh ăn xong trước, sau đó dùng đũa gắp những miếng sườn còn lại ra, vừa từng chút từng chút một đút cho Martin ăn, vừa nói.

"Thật ra thân thể tôi đã từng bị tiêm vào rất nhiều thuốc kích dục, tiêm đến hỏng luôn rồi, thực sự lúc nào cũng rất muốn."

Anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng những lời đó như một chiếc dùi nặng trịch đâm vào trái tim Martin, khiến hắn đau đớn vô cùng. Hắn nhanh chóng giải thích.

"Lỗi của tôi."

"Tôi không trách ngài." Inou nhẹ nhàng phân bua. "Tôi biết tôi rất phiền phức." Martin đang định nói thì lại nghe anh nói."Nhưng tôi rất thích bản thân mình. Tôi đã hòa giải với chính mình từ lâu rồi."

Martin nhất thời cũng cảm thấy ghe  tị với thái độ tự do thoải mái của anh, lẩm bẩm.

"Tôi cảm thấy cậu căn bản không cần Alpha..."

"Tôi cần." Inou trịnh trọng nói. "Tôi cảm thấy nếu Alpha làm tốt thì cảm giác sẽ sướng hơn gậy rung đó."

Cả hai cùng cười, bầu không khí lại trở nên hài hòa. Inou lại đút cho hắn miếng sườn cuối cùng, thở dài.

"Có phải tôi quá dễ dãi không?"

"..."

Đôi mắt đào quyến rũ của anh hơi nheo lại, đôi mắt đỏ hoe chứa đầy ý cười.

"Bởi vì tôi sợ nếu tôi không dễ dỗ, ngài sẽ không còn đủ kiên nhẫn để dỗ tôi nữa."

Những gì anh đang nói thực sự nghe rất đau lòng, Martin thở dài như đầu hàng và nói.

"Tôi sẽ không bao giờ nói những điều như vậy với cậu nữa, tôi hứa." Hắn nói thêm. "Và tôi thực sự không hề ghét cậu, tôi chỉ tương đối chống cự lại việc phải tiếp xúc với Omega chứ không phải chống cự cậu. Cậu rất đáng yêu."

Martin vừa dứt lời, một cơ thể ấm áp đã lọt thỏm vào vòng tay hắn, tỏa ra mùi thơm ngát của hoa hồng. Inou cười duyên dáng, nói

"Vậy tôi tuyên bố chúng ta đã làm hoà nha!"

Một bàn tay khẽ chạm vào đỉnh đầu anh, mang theo tia bất lực mà xoa xoa mái tóc màu vàng óng mượt mà. Inou đứng dậy dọn bàn ăn khi cảm thấy mình đã ôm đủ, và sau bữa tối, anh ngồi lại trên ghế sofa với Martin cùng với một chai bia lạnh đang cầm trên tay.

Cạch một tiếng, Inou thuần thục dùng mép bàn cà phê bằng đá cẩm thạch cạy mở nắp chai, đặt thẳng vào trong tay Martin.

"Uống cùng tôi vài ngụm."

Tửu lượng uống của Alpha trời sinh đã là khá tốt, thể tích của loại đồ uống có cồn này sẽ không khiến Martin mắc phải sai lầm không thể sửa chữa khi say, thế nhưng hắn lại hơi lo lắng cho Inou.

"Cậu có biết uống không?"

"Có thể mà." Inou cũng tự mở cho mình một chai, ngẩng đầu rồi uống một ngụm trước. "Đêm trước ngày cưới, tôi lẻn trèo lên tường uống một mình, uống hết một chai cũng không say."

Tim Martin đập thình thịch.

"Ngoài ra cậu còn uống qua cái gì khác?"

"Không còn nữa." Inou cảm thấy hơi bối rối. "Như vậy đã chứng minh được tôi uống được rồi."

"..."

Martin do dự một lúc, cuối cùng cũng thoả hiệp giơ lên chai thủy tinh trong tay, tiếng có tiếng không cạch một cái chạm vào chai của anh, một hơi uống hết nửa chai bia vẫn còn đang sủi bọt.

Trong quân đội bị cấm uống rượu bia, có nhiều chuyện hắn vẫn luôn cất giữ trong lòng, vậy nên thật ra đã từ lâu rồi hắn không được thoải mái mà uống giống nhưng bây giờ vậy.

"Sẽ ngon hơn nếu cậu có một đĩa đậu phộng rang, rồi rắc chút muối lên trên."

"Vậy thì tôi phải cho giúp anh ăn từng hạt từng hạt một." Inou nói. "Ngài nghĩ rất hay a."

Martin cười cười hai tiếng, không do dự nữa mà cùng Inou cậu một ngụm tôi một ngụm uống sạch sành sanh.

Bản tin buổi tối vẫn đang chiếu trên tivi. Vị tư lệnh quân đội sắp sửa nghỉ hưu, một số tư lệnh quân sự đương nhiệm sắp phải đối mặt với cuộc bầu cử nội bộ, vì vậy một trong số đó vừa bị vạch tội gian lận mua chuộc phiếu bầu, trực tiếp bị bắt giải tới Tòa án độc tài để điều tra. Bản tin vừa rồi đang làm lớn chuyện và vạch trần mọi thứ đã xảy ra. Ngoài ra, dự luật bình đẳng giới mới đang được thảo luận sôi nổi trong quốc hội. Sau khi được thông qua, Omega cũng có thể đạt được quyền lựa chọn bạn đời ở một mức độ nhất định, cũng là bằng cách kiếm điểm khen thưởng, tương đường với điểm chiến công của các Alpha. Thời gian cuối cùng của bản tin vẫn là việc thiếu tướng Drake mất tích như thường lệ, vẫn chưa có tin tức gì về vị Thiếu tướng Liên bang được tìm thấy, vì vậy nhà nước sẽ tiếp tục phát động đợt tìm kiếm cứu nạn lần thứ năm, mở rộng phạm vi tìm kiếm cứu nạn, nỗ lực đưa Thiếu tướng còn sống trở về với vòng tay của công chúng, với đông đảo các Omega càng sớm càng tốt.

Inou lẩm bẩm một mình.

"...Người ấy thực sự không thể chết được."

Martin dùng đôi tai nhạy bén của mình nghe rõ: "..."

Hắn đột nhiên hỏi.

"Lúc trước cậu nói có người mình muốn gặp, thật sự là Drake

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#abo