Dinh thự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kōchiku không hoàn toàn tin tưởng Gun, nàng vừa đi vừa suy nghĩ kế hoạch cho tương lai. Kōchiku vốn muốn sống yên bình tự do tự tại nên việc làm việc cho một tổ chức mafia chắc chắn sẽ ngáng đường giấc mơ của nàng. Trước mắt cứ bình tĩnh nghe theo yêu cầu của cấp trên để toàn mạng một thời gian chờ đến khi Kōchiku hoàn thành các bước chuẩn bị thật hoàn hảo lúc đó nàng sẽ bỏ trốn khỏi đây.

Kōchiku đang tập trung suy nghĩ nên nàng không để ý xung quanh, nàng tiến thêm vài bước thì đâm sầm vào thứ gì đó phía trước. Kōchiku ngước mặt lên thì bắt gặp ánh mắt của Gun.

Kōchiku:" Sao ngươi không đi tiếp?"

Gun:" Vì nhóc chậm quá. Nhóc là rùa à?"

Kōchiku có thân hình nhỏ nhắn chiều cao khá khiêm tốn, bình thường nàng đã chẳng thể nào đuổi kịp sải chân dài của tên đáng ghét kia huống chi bây giờ nàng còn đang bận miên man suy nghĩ. Kōchiku khẽ tặc lưỡi.

Kōchiku:" Ngươi nhiều lời quá đi tiếp đi!"

Gun :" Được thôi."

Dứt lời hắn nhấc bổng Kōchiku vác lên vai trong sự ngơ ngác của nàng. Kōchiku không kịp phản ứng lại với hành động bất ngờ này, nàng cố gắng vùng vẩy thoát ra.

Kōchiku tức giận lên tiếng:" Ngươi làm gì vậy hả? Thả ta xuống mau lên."

Gun:" Thì ta đã nói rồi còn gì. Tại nhóc chậm chạp quá."

Kōchiku:" Ta tự đi được ngươi không cần bận tâm tới ta !"

Gun:" Đợi nhóc ra tới nơi thì chắc ta ngủ gật luôn rồi. Mà ta cũng không rảnh để chờ đợi nhóc. Ta bận lắm."

Kōchiku:" Ta không quan tâm mau thả ta xuống."

Gun:" Đừng có nháo nữa nhóc con. Nhóc đúng là khó tính thật."

Mặc cho Kōchiku khán cự đủ kiểu Gun vẫn vờ như giả điếc. Kōchiku cau mày nàng thấy máu mình đang sôi sùng sục, nàng chưa bao giờ gặp loại người thô lỗ kiểu này đã vậy hắn còn bỏ ngoài tai những lời cằn nhằn của nàng.

Gân xanh bắt đầu nổi trên trán, nàng không muốn nhịn cái tên đáng ghét này nữa, tại sao tên này cứ hết lần này đến lần khác chọc giận nàng chứ. Nhất định sau khi ra khỏi đây Kōchiku sẽ tránh hắn càng xa càng tốt, tốt nhất cả đời này không gặp mặt hắn nữa.

Kōchiku:" Ta sẽ giết ngươi !"

" ......."

"Hahaha"

" Vậy đây là cách nhóc nói lời cảm ơn với ta sao, nhóc con vô tâm." Vừa nói hắn vừa thả Kōchiku xuống.

Kōchiku trừng mắt với hắn, hận không thể ăn tươi nuốt sống Gun tại đây. Rõ ràng là nàng đang tỏ ra đằng đằng sát khí vậy mà trong mắt Gun chỉ giống như một chú mèo nhỏ cộc cằn đang xù lông mà thôi. Chẳng có tí uy hiếp nào với hắn ngược lại hắn còn cảm thấy hành động này của nàng khá đáng yêu.

Bỏ qua tên đáng ghét trước mặt, Kōchiku tập trung quan sát xung quanh. Nàng sững người, căn phòng này rất lớn cách bài trí vô cùng sang trọng. Nội thật bên trong nhìn thoáng qua cũng biết là hàng đắt tiền, cách sắp xếp đồ đạc trông phòng rất quy củ nhìn chung vô cùng hài hòa với căn phòng, không bị rối mắt.

Qủa thật phải công nhận là rất đẹp nếu so với cung điện trong kí ức của nàng thì không hề lép vế tí nào thậm chí màu sắc của căn phòng còn tạo ra một cảm giác ấm áp khác hẳn với cung điện tráng lệ mà lạnh lẽo kia. Cơn giận của Kōchiku bị xua tan đi phần nào vì vẻ đẹp của nơi này, nàng là kiểu người bị thu hút mạnh mẽ bởi những thứ đẹp đẽ.

Gun:" Có vẻ là nhóc rất hài lòng với nơi này, bây giờ ta bận rồi những người này sẽ chăm sóc nhóc."

Mãi mê chìm đắm trong vẻ đẹp của kiến trúc nên Kōchiku không để ý tới những người hầu đã xếp hàng ngay ngắn bên cạnh nàng. Tâm trạng nàng càng phấn chấn hơn khi nghe thấy tên mình ghét sắp rời đi. Kōchiku mừng như mở cờ trong bụng, nàng muốn nhảy cẩng lên nhưng vẫn vờ vẫy tay lấy lệ chào tạm biệt Gun.

Chờ cho Gun đi khuất, nàng mới yên tâm nhìn qua những người hầu. Kōchiku nghiêng đầu không biết chăm sóc mà hắn nói nghĩa là gì nhưng chắc là sẽ không ném nàng đến nơi nào giống căn hầm lúc nãy đâu nhỉ? Thấy nàng đang chăm chú nhìn những người hầu bắt đầu phản ứng.

Một người hầu trong số đó trịnh trọng lên tiếng:"Chúng tôi được cử đến đây để phục vụ tiểu thư, nếu người có thắc mắc hay yêu cầu gì xin vui lòng nói với chúng tôi."

" Bây giờ tiểu thư muốn đi tham quan dinh thự hay về phòng nghỉ ngơi ạ."

Kōchiku suy nghĩ một lát, nàng cũng phải cẩn thận ngó nghiêng từng ngóc ngách của dinh thư này để chuẩn bị cho kế hoạch nàng tự nhủ đây chỉ vì công việc chứ không phải vì nàng ham chơi muốn thưởng thức vẻ đẹp hiếm có này. Gật đầu với lí do không thể nào hợp lý hơn Kōchiku lên tiếng.

Kōchiku:" Ta muốn tham quan dinh thự."

Người hầu:" Mời người đi lối này."

Kōchiku rảo bước theo người hầu ra ngoài, họ dẫn nàng đi hết nơi này đến nơi khác. Kōchiku không khỏi ngạc nhiên dinh thự này lớn hơn nàng nghĩ khá nhiều. Một khu vườn tràn nhập các loài hoa khoe sắc, một sân golf, hồ bơi,.... dường như ở đây cái gì cũng có. Càng đi nàng càng không thể cưỡng lại sức hút của nơi này.

Kōchiku:" Dinh thự này căn cứ của tổ chức Kazutsugu nhỉ ?" Nàng đoán đến 70%, 80% nơi này rất quan trọng nên mới được xây dựng hoành tráng như vậy. Chắc chỉ có tổ chức khét tiếng mới dám vung tiền thế này thôi.

Người hầu:" Không phải ạ, nơi này là dinh thự riêng của chủ nhân."

Kōchiku sững sờ:" Chủ nhân ngươi nói có phải Gun không ?"

Người hầu:" Vâng đúng là vậy thưa tiểu thư."

Kōchiku nhướng mày nghĩ thầm tên Gun kia quả thật lắm tiền, hình như hắn ta là thành viên cốt cán của Kazutsugu. Kōchiku được biết rằng Sanbon'nohashira có quy mô rất lớn nhưng nàng vẫn chưa hoàn toàn hình dung ra được toàn bộ quyền lực của họ. Tuy nhiên hôm nay được diện kiến nơi này làm nàng phần nào giải quyết được thắc mắc trước đó.

Kōchiku bỗng cảm thấy đói bụng, ngẫm lại thì gần một ngày rồi nàng vẫn chưa ăn gì có lẽ cảm xúc mãnh liệt với kiến trúc của dinh thư đã che mờ cơn đói của nàng. Vả lại việc đi đi lại lại nãy giờ cũng khiến nàng khá mệt mỏi cộng thêm việc mặt trời cũng sắp lặn rồi, Kōchiku dự định sẽ đi ăn xong về phòng nghỉ ngơi.

Kōchiku:" Ta đói rồi."

Người hầu:" Tôi sẽ báo với phòng bếp chuẩn bị bữa ăn cho tiểu thư ạ, xin vui lòng đi theo tôi."

Kōchiku gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nàng nhanh chóng bước theo người hầu đến phòng ăn.

............................

Trước khi dâng trà bánh khai vị người hầu nọ đã cẩn thận hỏi xem Kōchiku có dị ứng hay không ăn được thứ gì không. Bản thân Kōchiku không phải người kén ăn nhưng cơ thể này thì không biết có giống vậy hay không nên nàng đã nói với người hầu tránh những thứ dễ gây dị ứng như các loài hạt.

Không cần phải chờ đợi quá lâu đồ ăn đã được đem lên, Kōchiku ăn khá chậm một phần vì lễ nghi được dạy ở kiếp trước một phần vì mãi suy nghĩ đến tương lai. Nàng không biết người dị năng sẽ được sử dụng như thế nào. Nếu bị bắt phải chiến đấu thì nàng sẽ rất thảm năng lực của Kōchiku chỉ thích hợp trong trường hợp hỗn chiến nếu phải solo một một với kẻ thù thì phần trăm nàng thất bại sẽ rất cao.

Một lát sau cuối cùng Kōchiku cũng ăn uống xong xuôi nàng đứng dậy hỏi người hầu bên cạnh vị trí phòng mình. Cô người hầu dẫn nàng đến một dãy hành lang rồi bảo Kōchiku chờ cô ấy đi lấy đồ. Chưa đầy 5 phút sau nàng thấy cô người hầu quay lại trên tay còn đang cầm một túi giấy. Cô ấy đưa túi đồ cho Kōchiku và giới thiệu mình sẽ là người hầu riêng của nàng trong thời gian ở đây. Tên cô là Selina.

Kōchiku:" Selina vậy phòng của ta ở đâu?"

Selina:" Ở cuối hành lang thưa tiểu thư, người có muốn tôi đi theo chỉ đường không ạ?"

Kōchiku:" Không cần đâu cô cứ làm việc của mình."

Nói xong Kōchiku cất bước đi về phía cuối dãy hành lang. Lúc đầu nàng nghĩ sẽ dễ dàng tìm được phòng mình nhưng lúc đến nơi mới phát hiện ở đây có tận 2 căn phòng. Đắng đo quan sát một tí Kōchiku quyết định chọn bừa một căn phòng, nàng nghĩ chắc cái nào cũng giống nhau thôi. Nàng cảm tưởng hai mí mắt nặng trĩu cố gắng nhìn xem bên trong túi giấy kia là gì sau khi xác nhận bên trong chỉ toàn là những vật dụng cá nhân nàng mới an tâm để sang một bên, leo lên giường nghỉ ngơi một giấc.

Rất lâu sau đó, cánh cửa đột nhiên mở ra, một người mang vẻ mệt mỏi bước vào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net