Hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chợt chiếc bụng đói của Kōchiku reo lên, lúc này nàng mới nhớ ra mình vẫn chưa ăn gì, vì mãi chữa trị cho chàng trai kia nên nàng không để ý lắm nhưng bây giờ không thể nào vác chiếc bụng đói này về cung điện được nên nàng đã ghé qua chỗ 3 tinh linh. Vì đang là giờ trưa nên Chibin, Kazoku và Fonzan đang ngồi vừa ăn vừa trò chuyện.

Chibin tò mò lên tiếng:" Con người đó sao rồi?"

Fonzan lười biếng đáp lời:" Không biết"

Kazoku hào hứng vừa nhai cái bánh kẹp vừa nói:" Kì lạ lắm! Tôi đến đó để xác nhận tin đồn mà chẳng thấy con người nào, lúc đầu còn tưởng tin đồn chỉ là tin đồn ai ngờ lại tìm thấy máu dính trên thân cây cổ thụ mới biết hóa ra là có thật."

Chibin vừa nhét miếng bánh vào miệng nghe vậy lại lên tiếng:" Rồi sao nữa? Con người đó đâu?"

Kazoku nói:" Sau đó thì .........."

Fonzan:" Thì?" Fonzan - người đang chăm chú vào bữa trưa của mình cũng bị câu chuyện hấp dẫn làm cho tò mò hỏi.

Kazoku cười phá lên đáp:" Thì chỉ vậy thôi không hiểu sao thấy máu mà chẳng thấy người đâu! Mọi người cũng thấy kì lạ lắm đúng không?"

Chibin và Fonzan có vẻ hụt hẫn với câu trả lời của Kazoku nên lại tập trung vào miếng bánh của mình trong khi Kazoku tiếp tục huyên thuyên về các câu chuyện khác nhau.

Bất ngờ có người lên tiếng" Đang nói gì mà vui quá vậy". Cả ba đồng loạt hướng về phía giọng nói rồi nhìn thấy Kōchiku đang bước tới.

Chibin lên tiếng đầu tiên :" Công chúa sao người lại đến đây"

Nghe vậy Kōchiku đáp lại:" Đến tìm các ngươi ăn trưa. Sao thế ăn xong rồi à"

Fonzan:" Vẫn chưa người đến đây ngồi đi chúng thần vừa mới bắt đầu ăn thôi".

Kōchiku mỉm cười rồi nhanh chóng đi tới hòa cùng hội.3 tinh linh này là những người bạn duy nhất của nàng, họ cùng nhau lớn lên và thường xuyên cùng nhau vui chơi nhưng thời gian gần đây cha nàng lại bắt đầu khó chịu và bảo nàng tránh xa nhưng kẻ thấp kém hơn nàng nên tránh để cha làm khó các người bạn của mình Kōchiku đã tự tách khỏi họ. 


Kōchiku sẽ đến tâm sự với họ những lúc nàng cảm thấy cô đơn và buồn tủi trong cung điện. Đối với nàng khoảng khắc ở bên họ nàng mới cảm thấy hạnh phúc và được an ủi ấm áp đến lạ thường.

Mãi chìm đắm trong dòng suy nghĩ Kōchiku chẳng hề hay biết Kazoku đang gọi mình mãi đến khi cô nàng lay người Kōchiku nàng mới ý thức được.

Fonzan lo lắng lên tiếng:" Người làm sao đấy công chúa? Người không được khỏe hả hay có ai bắt nạt người?".

Nghe vậy Chibin và Kazoku cũng bắt đầu hỏi han nhiều đến nỗi khiến cho Kōchiku cảm thấy quay cuồng.

Nàng lập tức lên tiếng chấm dứt tình trạng này:" Ta không sao, không cần lo lắng cho ta đâu, ta hơi mệt một chút lát về sẽ nghỉ ngơi".

Lúc này Chibin và Kazoku mới có ý định bỏ cuộc không tiếp tục đặt câu hỏi, họ biết công chúa có rất nhiều công việc vả lại nàng còn là người thừa kế.Lúc này cả ba chân thành nói:" Đừng làm việc quá sức người nên chăm sóc bản thân nhiều hơn. Công chúa"

Kōchiku cảm đông nàng cảm ơn ba người họ và hứa sẽ chăm sóc bản thân tốt nên họ không cần phải lo lắng cho nàng rồi cả bốn cùng nhau ăn uống trò chuyện hết giờ trưa. Sau khi tất cả đã xong xuôi nàng chào tạm biệt họ rồi trở về cung điện. Vừa về cung điện chưa được bao lâu nàng đã nghe thấy cha cho lệnh nàng đến gặp mặt ông ấy, nàng không hiểu ông ta đang có một đích gì nhưng cũng đành ngoan ngoãn đi đến phòng yết kiến.

Vừa thấy Kōchiku ông ta liền bảo:" Con gái mau lại đây ta muốn biết tương lai của vương quốc này" vừa nói ông ta vừa chỉ vào quả cầu ma pháp.

Kōchiku đến gần và thấy đó là một vương quốc rất xinh đẹp, nàng cố gắng tập trung sử dụng năng lực, bỗng sắc mặt của nàng thay đổi, không còn là nụ cười gượng mà chuyển sang vẻ hoảng hốt. 

Tương lai mà nàng nhìn thấy đen tối và mù mịt, nơi bị khói lửa của chiến tranh tàn phá đến nỗi không còn một chút dáng vẻ vốn có, nơi chỉ có sự sợ hãi, nỗi căm hặn đến thấu xương của người dân.

Kōchiku trầm mặt, gằng giọng với vị vua độc tài trên ngai vàng kia: " Đây không phải là vương quốc Tochi sao ? Quan hệ giữa hai đất nước vẫn rất tốt mà thưa cha."

" Ngang sương xâm lược họ chẳng phải hơi quá đáng sao ạ ?"

Quốc vương:" Ngậm miệng ! Ai cho ngươi quyền phản đối ta ? Ở Raito mệnh lệnh của ta là tuyệt đối ! "

Kōchiku:" Cha ! Nếu cứ phát động vũ trang liên tục thì sớm muộn gì thế giới cũng sẽ lên án Raito thôi !"

Quốc vương:" Từ khi nào một con đàn bà như ngươi có quyền can thiệp vào chính trị ? Ngươi nên cảm thấy may mắn vì cái năng lực quý giá đó đi. Giờ thì nói ta nghe tương lai mà ngươi nhìn thấy nhanh lên."

Kōchiku cắn chặt môi:" Mọi chuyện rồi sẽ theo đúng ý cha." Nói xong nàng vụt biến mất khỏi căn phòng.

Kōchiku vừa khóc vừa chạy vào rừng, nàng hoảng sợ khi thấy khung cảnh man rợ ấy nàng chạy mãi chạy mãi đến khi có lại ý thức thì đã xuất hiện trước cửa ngôi nhà kia, chàng trai cũng đang nhìn nàng chầm chầm lúc này nàng mới phát hiện ra bản thân vẫn còn đang khóc sướt mướt, nàng xấu hổ quay đầu lại định rời đi thì nghe thấy câu hỏi" Cô lại làm sao đấy? Lần trước nổi giận còn lần này khóc sướt mướt, cô định cho tôi xem hết cảm xúc của cô luôn đấy à."

Nghe vậy nàng cảm thấy 2 má mình nóng lên, đưa tay gạt nước mắt nói" Thì liên quan gì đến anh"

Chàng trai lại bảo:" Cô khóc như vậy trước mặt tôi là ai nhìn vào cũng bảo là tại tôi thôi thế còn chưa đủ liên quan nữa à"
Chàng trai:" Vào nhà đi, đứng đó lạnh lắm nếu để tôi khỏi liên quan đến vụ này chỉ có nước cô vào nhà nín hẳn vẻ mặt tươi cười bước ra thôi" vừa nói anh ta vừa cười nhếch mép.

Kōchiku không muốn về nhà tạm thời chưa có nơi để đi chỉ có thể theo anh ta vào trong cũng tiện thể coi vết thương của anh. Ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, nàng lên tiếng bảo anh ta ngồi xuống để mình xem vết thương. Giữa màn đêm tĩnh mịch nàng nghe thấy rõ ràng giọng nói trầm ấm của chàng trai cất lên :" Cô tên gì?".

Không ngờ được câu hỏi của anh ta một lúc sau nàng mới trả lời :"Kōchiku".

Nàng nhớ ra hình như mình vẫn chưa biết tên anh, trước đây nàng toàn gọi anh là chàng trai hoặc anh ta nhưng nàng nghĩ sớm muộn gì cũng không gặp lại nên cũng không đinh hỏi.

Thấy nàng im thin thít chàng trai lại lên tiếng:" Này Kōchiku, cô không hỏi tên tôi sao, cô chẳng thú vị gì cả" "Mà thôi đã hỏi tên cô rồi nên nhân đây để tôi tự giới thiệu tên tôi là Sekigun".

Không ngờ anh còn có thể vô sĩ đến mức này Kōchiku há hốc kinh ngạc. Sekigun lại nói:" Mà này Kōchiku sao cô lại buồn vậy , đừng nói là thất tình nha ?".

Kōchiku không có ý định trả lời anh chàng, cô chỉ chăm chăm nhìn vào một góc của ngôi nhà, trông không có ý định muốn tiếp lời anh chàng bên cạnh một chút nào cả . Thấy Kōchiku không 

định trả lời, Sekigun thở dài nhìn cô:" Cô lạnh lùng quá vậy không kể tôi nghe thật à. Nếu cô định bỏ nhà đi thì e là không nên nha nhìn cô thấp bé nhẹ cân như vậy mà, ra thế giới bên ngoài có thể làm được gì chứ!".

Thấy lời khuyên của mình không có tác dụng còn làm Kōchiku buồn thêm, sợ cô khóc Sekigun chỉ có thể kể cô nghe những câu chuyện hết sức ngớ ngẩn để chọc cô cười. Lòng Kōchiku nặng trĩu vì những chuyện của cha cô nhưng sau khi nghe những câu chuyện hài hết sức ngớ ngẫn của Sekigun cuối cùng cô cũng có thể tạm thời quên đi hiện tại tàn khốc mà mỉm cười thật tươi. Sekigun bất ngờ với nụ cười rạng rỡ của Kōchiku, cậu ta quay mặt đi hai má ửng đỏ, phải nói cậu chưa từng gặp cô gái nào xinh đẹp như thế này.

Kōchiku bắt đầu kể về câu chuyện của bản thân về chuyện người cha tệ bạc cũng như số phận của mình tất nhiên là cô không nói về năng lực của mình vì đó là điều cấm kỵ mà chỉ những người gần gũi nhất mới biết. 

Nói xong nàng cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, nàng không hi vọng Sekigun sẽ quá ấn tượng với câu chuyện nàng mong cậu cứ coi đây là một giấc mơ và không cần phải nhớ đến nhưng bất chợt nàng nghe thấy một giọng nói rõ ràng liền mạch, những câu nói mà nàng cảm thấy sẽ không bảo giờ quên được " Cô đâu cần phải làm thế. Ai đã quy định số mệnh của cô vậy? Cô còn có thể gọi người đó là cha sao, hắn coi cô chẳng khác gì công cụ. Nếu mà là cô tôi thà vùng lên còn hơn trở thành một con rối."

Kōchiku nhìn anh không nói ngoài trừ những người bạn lúc nhỏ ra chưa có ai từng quan tâm cô như thế kể cả vú nuôi sống với cô từ nhỏ cũng chỉ tuân lệnh cha cô mà yêu thương cô huống chi còn là một người mới gặp.Kōchiku cảm thấy trái tim mình ấm áp từ sâu trong đáy lòng dâng lên cảm xúc hạnh phúc. Cô không biết trong đêm đó anh đã trở thành một người quan trọng hơn cô tưởng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net