Rojikku o chekku suru (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

002 bị ánh đèn hắc vào mặt và những tiếng ồn ào huyên náo làm cho có chút sợ hãi. Cô nàng nhắm chặt mắt cầu mong cuộc sống sau này sẽ không quá khó khăn.

" Xinh đẹp quá"

" Nếu mua về mà vô dụng thì làm công cụ làm ấm giường cũng được ấy"

" 320 triệu"

" 400 triệu "

" 450 triệu "

" Lại nữa nhà Yasoroku cũng muốn người này sao ?"

" Thôi bỏ đi không thể tranh với họ được "

Lúc này một giọng nói chậm rãi cất lên:" 500 triệu "

" Hả tên ngốc nào lại muốn dành đồ với nhà Yasoroku? Ngại mình sống đủ lâu rồi?"

" Là.....là nhà Hachinana. Họ cũng đến đây hả ?"

" Thú vị rồi đây"

" 520 triệu "

" 570 triệu "

" 600 triệu"

" 610 triệu "

" Nhà Hachinana lần này có vẻ rất quyết tâm "

" Cũng phải thôi lần trước họ đã để vụt mất vài người tiềm năng vào tay Yasoroku"

" Đúng là như vậy thật. Dù gì họ cũng chẳng ưa nhau"

" 630 triệu "

" 700 triệu "

Yasoroku : " Thưa ngài có nên tiếp tục đấu giá không "

" Không bỏ đi nếu nhà Hachinana đã muốn đến vậy thì cứ bố thí cho họ " Vừa nói hắn ta vừa phì phò điếu thuốc cầm trên tay.

Gã chủ trì: "700 triệu lần thứ nhất......700 triệu lần thứ hai.......700 triệu lần thứ 3....Xin chúc mừng quý khách số 901 dành được mặt hàng số 002."

" Mặt hàng sau đây là một mặt hàng được các nhà khoa học của phòng thí nghiệm Hachijūshi đáng giá rất cao. Dị nhân sở hữu năng lực mạnh mẽ - linh ngôn. Mức giá khởi điểm 500 triệu."

001 rất tự tin vào năng lực của bản thân. Trước đó anh ta đã tìm hiểu được một số thông tin của các tổ chức máu mặt trong thế giới ngầm. Mafia được điều hành và thay nhau cầm quyền bởi 3 tổ chức khét tiếng trong thế giới ngầm gọi là Sanbon'nohashira. Sanbon'nohashira bao gồm Yasoroku, Hachinana và Kazutsugu. Nếu được một trong ba tổ chức này thu nạp thì không cần phải lo lắng quá nhiều cho cuộc sống tương lai.

" Linh ngôn? Có phải là năng lực hiếm có đúng không."

" Tôi chưa thấy năng lực này bao giờ."

" 530 triệu "

" 600 triệu"

" 640 triệu"

" 700 triệu"

" Người của nhà Kazutsugu không tới hả."

" Hình như là thế tôi không nhìn thấy họ."

" Haiz vậy là không ai đấu lại nhà Hachinana và Yasoroku rồi !"

" 750 triệu"

" 770 triệu"

Yasoroku:" Này mấy con chó nhà Hachinana, các cậu không thấy mệt à. Dừng lại được rồi, không phải chúng tôi đã nhường các cậu món hàng trước rồi sao. Các cậu phải biết ơn đi chứ."

Hachinana:" Ồ ra vậy sao. Cảm ơn anh. Tôi đã rất biết ơn nhưng tôi sẽ biết ơn hơn nếu anh từ bỏ ngay bây giờ ."

Yasoroku:" Các cậu không thể tỏ ra thành kính hơn nữa hả. Nhường chúng tôi món này đi."

Hachinana:" Xin lỗi nhưng tôi không thể."

Yasoroku:" Nói chuyện với các người thật vô nghĩa."

Lúc này con số đã gần cán mốc 1 tỷ.

" 900 triệu "

" 940 triệu "

" 950 triệu "

" 970 triệu "

Yasoroku:" Này này đình chiến nhé tôi nhường lại cho các cậu khu đất ở thượng đông. Đừng tăng giá nữa chúng tôi sắp hết tiền rồi. Boss của chúng tôi sẽ nổi giận đó."

Hachinana :" Thôi anh cứ giữ lại cái khu chó ăn đất gà ăn sỏi đó đi. Chúng tôi không cần. "

" 1 tỷ"

" 1 tỷ mốt "

Gã chủ trì :" 1 tỷ mốt lần thứ nhất......1 tỷ mốt lần thứ hai.......1 tỷ mốt lần thứ 3....Xin chúc mừng quý khách số 901 dành được mặt hàng số 001."

Hachinana có vẻ đã thỏa mãn mục đích, bọn chúng nhanh chóng nhận lấy món hàng rồi quay đầu bước ra cửa toan sẽ rời đi.

Yasoroku rất phấn khích, kẻ thù duy nhất của bọn chúng ở đây cuối cùng cũng đã rời đi giờ đây không còn ai có thể dành dựt với chúng.Nhưng dù vậy Yasoroku cũng không quên buôn lời sặc mùi cà khịa.

Yasoroku:" Các cậu đi sao? Tôi sẽ buồn lắm đấy! Mà cũng đừng có quên biết ơn tôi nhiều nhiều chút nhé!"

Hachinana:"......"

Gã chủ trì:" Món hàng cuối cùng ngày hôm nay cũng chính là món hàng mà chúng tôi tâm đắc nhất, dị nhân sở hữu năng lực trăm năm có một- dự đoán tương lai. Gía khởi điểm 600 triệu."

Kōchiku bị trưng bày trước con mắt chiêm ngưỡng của hàng nghìn con mắt. Nàng giả vờ sợ sệt, bịt lỗ tai lại rồi ngồi sụp cuối người xuống.

" Thật diễm lệ còn xinh đẹp hơn người trước đó."

" Đoán trước tương lai, năng lực đó cũng có thể tồn tại sao?"

" Sao người đẹp lại trốn, mau ngước mặt lên đi."

" Ban tổ chức còn không nhanh làm gì đi, để vậy mà coi được."

Gã chủ trì quát to bảo Kōchiku mau chóng ngồi thẳng lên nhưng nàng vẫn không có bất kì động tĩnh gì. Hết cách gã đành phải hạ chiếc lồng xuống bước đến gần dự định lôi nàng dậy. Bất thình lình một bàn tay đã bắt lấy tay gã. Kōchiku cười lạnh ghé sát tai gã nói.

Kōchiku:" Ông biết tôi có năng lực dự đoán tương lai chứ. Có lẽ các nhà khoa học đã không nói với ông việc tôi còn có thể thay đổi chúng."

Gã chủ trì thoáng giật mình nhưng rồi hắn cũng nhanh chóng bình ổn cảm xúc lên tiếng : " Cô nghĩ nói vậy lừa được ta sao. Cô quá ngây thơ rồi."

Kōchiku:" Không tin hả. Ta cho ông thấy một chút nhé."

Kōchiku liền chỉ tay về phía đèn trần cao giọng nói:" 30 giây sao nó sẽ rơi xuống theo ý muốn của ta."

Qủa nhiên vừa dứt lời đèn trần đã rơi xuống tạo ra một chấn động lớn.

Gã chủ trì mặt mày xanh mét, gã vốn là người ham sống sợ chết, cất giọng sợ hãi hỏi :" Cô muốn gì?"

Kōchiku:" Đơn giản thôi, tôi muốn được ra ngoài."

Gã chủ trì :" Được ta sẽ cho người mở khóa cô đừng manh động."

Kōchiku vừa bước ra khỏi lồng, nàng bất ngờ giật lấy micro của tên chủ trì, mắt rơm rớm nước mắt, giọng run rẩy lên tiếng.

Kōchiku:" Mọi người mau rời khỏi đây đi. Tôi nhìn thấy trong tương lai ở đây sẽ xảy ra một vụ ám sát với các bạn."

Giọng nói cô thành khẩn không giống như nói dối khiến mọi người trong khán phòng bắt đầu nghi ngờ lẫn nhau. Lúc này một mũi tên không biết từ đâu tới đã đâm xuyên qua tim của một vị khán giả. Ân oán cá nhân cộng thêm nỗi sợ với cái chết khiến mọi người bắt đầu chém giết những người xuất hiện trong tầm mắt.

Kōchiku cười phá lên, nàng hài lòng với cảnh tượng đẫm máu trước mắt. Niềm tin là thứ dễ lung lây và thay đổi nhất. Ai mà không sợ chết chứ? Đột nhiên một phát đạn bay đến trúng vào người Kōchiku khiến nàng ngã xuống. Nàng nheo mắt nhìn về phía người bắn. Thì ra là người của nhà Yasoroku.

Yasoroku đã dự định sẽ độc chiếm Kōchiku làm con bài tẩy để đối đấu với Hachinana và Kazutsugu nhưng bọn chúng đã không ngờ rằng mọi chuyện bỗng nhiên chuyển biến theo chiều hướng xấu. Yasoroku xác định Kōchiku quá nguy hiểm và không thể để nàng sống sót. Vì vậy hắn đã bắn một phát súng ân huệ tiễn đưa nàng về chín suối. Thờ dài tiếc nuối vì phải lãng phí một công cụ hữu dụng Yasoroku từ từ biến mất khỏi hội trường hỗn loạn.

" Chúng ta không ngăn chặn sự hỗn loạn này sao ?"

" Đừng có ngu ngốc như thế, chúng ta mà còn nán lại thế nào cũng không còn cái mạng mà về báo cáo boss."

" Đừng lo hội đồng Sanbon'nohashira sẽ lo dọn dẹp sạch sẽ những hậu quả."



....................................






Hơn 2 tiếng đồng hồ sau, quan cảnh vô cùng kinh khủng từ một hội trường xa hoa giờ chỉ còn lại một đống đổ nát. Một người đàn ông đang đứng giữa khán phòng, tay phải hắn ta cầm một cao đỏ thẵm do nhuốm máu, tay trái lại cầm một cây súng lục, hắn ta cẩn thận quan sát xung quanh thấy không còn ai có dầu hiệu của sự sống hắn mới cười lớn vang vọng khắp căn phòng đắc chí vì đã chiến thắng.

" Đùng " tiếng súng vang lên cứ như xé toạc nụ cười của gã ta. Gã ta ôm ngực ngã xuống hộc máu. Trong cơn hấp hối gã đã nhìn thấy một cô bé xinh xắn trên miệng còn đang kèm theo nụ cười hiền hòa ánh mắt dịu dàng nhìn gã. Gã chợt nghĩ lẽ nào đây là thiên thần sao ? Không không đúng trên tay cô bé có một khẩu súng. Cô bé này hình như là món hàng cuối cùng của ngày hôm nay, gã bỗng hiểu hết mọi chuyện đã xảy ra. Đúng là một con ác quỷ đội lốt thiên thần, nó đã điều khiển tất cả mọi người trong khán phòng này như những con rối. Thật đáng sợ!

Kōchiku mệt mỏi, nàng đã giả chết vùi mình trong đống thi thể kinh tởm kia suốt hơn 2 tiếng đồng hồ nghĩ lại chúng khiến nàng cảm thấy cơn buồn nôn đang dâng lên tới tận cổ. Nhưng cũng may là kế hoạch của Kōchiku diễn ra vô cùng mỉ mãn. Biến số duy nhất có lẽ là phát súng kia,  hên là nàng đã nhanh chóng bẻ cong quỷ đạo của nó chứ không thì giờ này có mà nằm vùi trong đám xác mãi mãi. Đầu nàng truyền đến nhưng cơn đau điếng, có lẽ là do hôm nay đã hơi lạm dụng năng lực.


Kōchiku bước ra khỏi hội trưởng toan sẽ tìm nơi nào nghỉ ngơi tạm rồi tính tiếp những chuyện sau đó. Nào ngờ khi vừa bước ra khỏi cửa nàng đã nghe thấy giọng nói thích thú của ai đó khiến Kōchiku căng thẳng tột độ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net