Rojikku o chekku suru (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kōchiku hé mắt quan sát, nàng thấy bọn chó săn đưa họ vào sau cánh gà của một sân khấu lớn, phía trước đang được kéo rèm cẩn thận đảm bảo những người ngồi phía trước không thể nhìn thấy. Từng người một bị bọn chó săn thô bạo ném vào những chiếc lồng thủy tinh trong suốt như những mặt hàng trưng bày. Kōchiku không ngờ bọn chúng lại dùng lực mạnh đến thế, nàng đau đớn cắn môi để không phát ra tiếng động, yên tĩnh lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Dù đang bị ngăn cách bằng chiếc rèm nhưng có lẽ nó vẫn quá mỏng để che giấu hết những âm thanh náo nhiệt ngoài kia. Đúng như 002 nói có vẻ đây là một sự kiện thu hút rất nhiều sự chú ý của thế giới ngầm. Kōchiku khẽ nhếch môi đối với nàng số lượng không quan trọng lắm nói đúng hơn thì càng đông càng vui. Bởi vì trong một tập thể rộng lớn, nổi sợ sẽ được khuếch đại nhanh hơn dù bạn có lý trí đến đâu thì cũng sẽ sụp đổ bởi môi trường xung quanh và những tình huống bất ngờ. Đặc biệt là nếu nó có liên quan đến tính mạng bản thân.

Kōchiku tính toán thời gian từ lúc được đưa đến đây, hình như đã được hơn 10 phút cũng đến lúc nên " tỉnh dậy ". Nghĩ rồi nàng chầm chậm mở mắt, tỏ ra chút hoảng hốt như thể bất ngờ không hiểu vì sao bản thân lại xuất hiện ở đây. Gã chủ trì nhìn nàng hơi ngạc nhiên không ngờ rằng nàng lại là người đầu tiên mở mắt nhưng rồi gã cũng nhanh chóng bình ổn lại cảm xúc. Nở một nụ cười rồi ra dấu im lặng với nàng. Qua khẩu hình miệng nàng thấy được gã muốn nói " Giờ vẫn chưa phải lúc ". Kōchiku cũng nở nụ cười giả tạo đáp lại, gật đầu như thỏa hiệp.



-----------------


002 nặng nề mở mí mắt, cô nàng khẽ chửi bậy một tiếng vì cơn đau điếng từ sau gáy truyền đến . Cô nàng cố gắng hết sức hồi tưởng về chuyện đã xảy ra, cô đã chống cự bọn chó săn một chút và sau đó sau đó ..... sau đó thì xuất hiện ở đây ! 002 ngước đầu lên thì gặp ngay ánh mắt nhìn mình chầm chầm của Kōchiku, hơi giật mình cô nàng bất giác lùi về sau, miệng lắp bắp.

002:" Cô làm gì mà nhìn tôi đắm đuối vậy. Cô làm tôi sợ đó."

Kōchiku:" Ồ vậy thì xin lỗi nhé. Tại tôi chán quá mà !"

002:" Cô dậy lâu rồi sao?"

Kōchiku:" Một chút khoảng 15, 20 phút gì đấy."

002:" Bọn chúng không đánh ngất cô sao ?"

Kōchiku nói dối:" Có chứ nhưng có vẻ nhìn tôi phối hợp nên chúng đã nhẹ tay."

002 là người cuối cùng tỉnh lại. Với tính cách bướng bỉnh của cô nàng, Kōchiku đoán có thể 002 đã tỏ ra không được thân thiện mấy hay nói đúng hơn là cô nàng đã đánh nhau với bọn chó săn nên mới bị chúng thẳng tay cho một cú bất tỉnh nhân sự đến giờ. Kōchiku nhìn đồng hồ trên tường, chắc rằng buổi đấu giá sắp sửa diễn ra.

Chỉ vài phút sau hội trưởng bỗng trở nên im lặng bất thường, lúc này nàng có thể nghe rõ ràng lời gã chủ trì nói.

Gã chủ trì:" Kính thưa quý ông và quý bà thân mến, trước tiên hãy để tôi gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến quý vị đã bỏ chút thời gian quý báu đến đây và bây giờ không làm mất thêm thời gian nữa, tôi tuyên bố [ Rojikku o chekku suru ] lần thứ 3 chính thức bắt đầu."

Gã chủ trì:" Vì lần này mặt hàng bán ra có hạn nên mong quý khách suy nghĩ thấu đáo để không mất của hời."

" Món hàng đầu tiên là dị nhân có thể điều khiển sinh vật"

Vừa dứt câu Kōchiku đã nhìn thấy chiếc lồng của 024 được di chuyển ra giữa sân khấu kéo lên trên cao. Nhìn vẻ mặt của anh ta có chút khó chịu khi bị nhiều cặp mắt phía dưới nhìn lia lịa.


Gã chủ trì:" Mức giá khởi điểm là 200 triệu".

Phía dưới đồng loạt hô giá:" 250 triệu" ..... "400 triệu"...."410 triệu"......"450 triệu"...."500 triệu".Con số nhanh chóng được đẩy lên cao ấn tượng.


" Hơi cao rồi nhỉ, tôi nghĩ năng lực này không mạnh lắm."

" Gây nhiễu loạn có vẻ thích hợp hơn ám sát."

" Chà tôi nghĩ mình nên dừng lại."

" Dù gì đây cũng mới là khởi đầu."

Gã chủ trì cười thích thú hô to:" 500 triệu lần thứ nhất,........... 500 triệu lần thứ 2, ...........500 triệu lần thứ 3 ... Xin chúc mừng quý khách số 678 dành được mặt hàng số 024."

" Mặt hàng tiếp theo là dị nhân mã hóa ngôn ngữ. Mức giá khởi điểm là 100 triệu."

003 cũng được kéo lên ngay sau đó. Khác với 024 anh ta chỉ nở một cười thân thiện với khán giả.

Phía dưới xuất hiện một giọng nói to rõ ràng cùng với những tiếng xì xầm to nhỏ:" Tôi ra giá 300 triệu đồng".


" Đó không phải gia tộc Yasoroku sao?".

" Tranh với họ thì phiền phức lắm".

" Còn nhiều mặt hàng sau mà". Nghĩ vậy hội trưởng trở nên im thin thít.

Gã chủ trì :" 300 triệu lần thứ nhất......300 triệu lần thứ hai.......300 triệu lần thứ 3....Xin chúc mừng quý khách số 110 dành được mặt hàng số 003."

" Mặt hàng kế tiếp là dị nhân mã hóa kí tự. Gía khởi điểm 150 triệu"

Giống với 2 người trước đó, 014 cũng nhanh chóng xuất hiện trước tầm mắt của mọi người.

" Ồ đây là năng lực phổ biến nhỉ."

" Phải thằng nhóc đó đã là người thứ 7 sở hữu nó rồi."

" Lần trước tôi nhớ Hachinana cũng đã dành được một người như vậy."

Hội trưởng lại một lần nữa sôi nổi:" 170 triệu"...."200 triệu"......"240 triệu"........"280 triệu"

Gã chủ trì:" 280 triệu lần thứ nhất......280 triệu lần thứ hai.......280 triệu lần thứ 3....Xin chúc mừng quý khách số 789 dành được mặt hàng số 014"


......................



Gã chủ trì ngưng lại một chút không tiếp tục đọc mặt hàng tiếp theo khiến khán phòng có chút nôn nóng.

Gã chủ trì:" Vậy là chúng ta đã đi qua được một nửa số mặt hàng hôm nay. Những mặt hàng còn lại đều là hàng quý giá chất lượng cao. Qúy khách nào chưa có ý định đấu giá thì có thể bắt đầu ngay bây giờ."

" Dị nhân tiếp theo là mĩ nhân sở hữu năng lực tàng hình độc đáo. Mức giá khởi điểm 300 triệu."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net