Trò vui bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kōchiku đã vạch ra xong kế hoạch tỉ mỉ của mình. Nàng hài lòng nhìn đồng hồ. Mới có 3 giờ chiều, thời gian vẫn còn tận 3 tiếng trước khi cuộc đấu giá diễn ra. Không còn việc gì để làm, nàng bước đến bên cạnh 002 rồi ngồi xuống, dự định hỏi thêm thông tin về những người dị biệt còn lại.

Kōchiku :" Ngoài gã đầu óc không bình thường lúc trưa chúng ta gặp, cô còn biết những ai ở nơi này không"

002 vừa nhai đồ ăn vặt vừa lười biếng lên tiếng :" Ý cô là 001 á hả. Tôi chưa từng nghe ai gọi anh ta như vậy luôn á! Những người còn lại cũng không tính là quen biết nhưng mà thi thoảng 024, 003 và 014 vẫn nói chuyện phiếm với tôi. Họ hay kể cho tôi mấy câu chuyện đang hot hit ở phòng thí nghiệm."

Kōchiku:" Cô biết năng lực của họ là gì không "

002 suy nghĩ một lát rồi đáp:" Tôi là tàng hình, 024 là điều khiển sinh vật, 003 là mã hóa ngôn ngữ, 014 là mã hóa kí tự còn 001 hình như là..... Cái gì ý nhỉ? linh vật á không phải linh lực cũng không phải luôn, hừm....."

Kōchiku:" Là linh ngôn có phải không"

002:" Á á đúng đúng chính là nó! Làm sao cô biết được thế!"

Kōchiku:" Đoán thôi "

002 nhét thêm bánh vào miệng vừa nhóp nhép vừa hỏi :" Mà sao cô lại muốn biết. Hôm nay nổi máu hướng ngoại muốn kết nạp bè phái à! Làm gì vui vui đừng quên tôi đấy nhớ!"

Kōchiku:"?"

Kōchiku:" Không cần quan tâm đâu lo ăn bánh của cô đi"

002:" Hứ không thèm nói chuyện với cô nữa"

Kōchiku không định tiết lộ kế hoạch của mình với bất kỳ ai nhưng ngẫm lại thời gian qua 002 cũng xem là chiếu cố mình không ít nên nàng để lại cho cô ta một lời khuyên.

Kōchiku:" 002 cô biết không. Ngụy trang là một hình thức sinh tồn vô cùng cần thiết đấy. Không phải cứ phải nhất thiết đâm đầu vào nguy hiểm rồi mất mạng."

Nói xong nàng quay đi hướng về phòng mình để lại 002 với giương mặt ngơ ngác không hiểu nàng đang muốn ám chỉ điều gì.

002:" Này này khoan đi đã. Cô nói gì thế, tôi không hiểu! Này quay lại giải thích rồi hẳn đi chứ!"

002:" Này cô nghe tôi nói mà đúng không ? "


...................








Ngước nhìn đồng hồ lần cuối trước khi chợp mắt một chút, Kōchiku thả lỏng người chui vào trong chiếc chăn ấm, nàng đã đại khái nắm được đặc điểm năng lực của từng người. Có vẻ tên thần kinh kia là nguy hiểm nhất, tự nhủ nên cố gắng tránh đụng mặt hắn để khỏi rước thêm phiền phức vào thân, nàng dần dần chìm vào giấc ngủ.

Kōchiku bị đánh thức bởi tiếng thông báo inh ỏi của phòng thí nghiệm, nàng vừa bước chân khỏi giường thì nghe thấy có tiếng gõ cửa. Bọn chó săn đến rồi sao? Thầm nghĩ Kōchiku vội đến trước cửa, nàng từ từ hé cửa nhìn ra bên ngoài. Lúc này nàng nghe thấy một cuộc cãi vả xảy ra trước cửa phòng.

002:" Đáng lẽ em đã có thể đến đây sớm hơn ! Tất cả là tại anh chậm chạp".

Người bí ẩn:" Em trách anh cái gì chứ ! Rõ ràng là do em đã xem sai giờ."

002:" Do đồng hồ bị hỏng mà ! Tại em chắc. Chứ không phải do anh lạc đường nên bọn em phải đi tìm hả?"

Người bí ẩn:" Không phải do anh lạc đường mà. Anh chỉ nhớ nhầm đường thôi!"

002:" Như nhau cả thôi"

Người bí ẩn:" Hai người thôi đi. Cãi nhau trên đường đi còn chưa đủ sao? Nếu còn không gọi 006 thì chúng ta trễ mất."

Kōchiku nghe thấy họ đến đây để gọi mình thì cũng mau chóng đi ra, nàng không muốn nghe cuộc tranh cãi này nữa.

002 vừa thấy nàng thì hớn hở chào hỏi:" Xin chào đằng ấy. Chúng tôi đến đón cô đi chung."

Kōchiku:" Đây là ai thế 002 ?"

002 nghe thấy câu hỏi mới sựt nhớ ra hai người bên cạnh nên vội vàng giới thiệu:" Đây là 003 và 014, họ muốn đi chung nên tôi đã dẫn họ theo."

003:" Tốt không thiếu ai nữa rồi. Mau đi thôi chúng ta trễ giờ rồi."

Không tiếp tục trễ nải, cả bốn bắt đầu đi đến phòng tập trung. Kōchiku cảm thấy vô cùng mệt mỏi, lỗ tai nàng bị tra tấn hết dọc đường đi. 002 và 014 đã thao thao bất tuyệt về rất nhiều chuyện trên trời dưới đất, họ nói không ngừng nghỉ, hai người họ cứ như sinh ra là dành cho nhau. 003 và Kōchiku đã vài lần lên tiếng kết thúc câu chuyện nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó nó vẫn diễn ra xuyên suốt đường đi.

Kōchiku thầm cảm ơn trời vì đã đến phòng tập trung sớm hơn nàng nghĩ nếu không chắc nàng sẽ không chịu nổi mất. Trong phòng quả nhiên chỉ có 2 người nếu không tính nhóm Kōchiku vừa đến. 024 vui mừng vì nhận ra người quen.

024:" Trễ thế làm tôi tưởng mọi người không đến được chứ!"

002:" Không phải vẫn chưa tới giờ sao? Khôn vội không vội."

024:" Cô bé đáng yêu đứng sau cô là 006 ư"

002:" Đúng vậy! Nhưng mà đừng nhìn mặt mà bắt hình dong nha. Không dịu dàng và mong manh như bề ngoài đâu."

Kōchiku:"......" Làm ơn có thể đừng nói xấu tôi trước mặt tôi được không.

Bỗng lúc này đèn phòng đồng loạt tắt , một giọng nói không biết từ đâu vang lên:" Có vẻ như mọi người đã đến đông đủ, chúng ta cũng nên bắt đầu chuẩn bị bây giờ luôn nhỉ. Tôi sẽ nói rõ quy tắc, mỗi người sẽ được dẫn vào một căn phòng khác nhau và các bạn sẽ chờ đợi cho đến khi chúng tôi ra hiệu. Trước khi đi vui lòng hãy đeo chiếc vòng này vào. Chúc các bạn may mắn đạt được ý nguyện."

Lời nói vừa dứt đèn phòng đã sáng trở lại, bọn chó săn cũng từ từ bước vào phòng. Kōchiku nhẹ nhàng đeo chiếc vòng vào tay phải trước khi đi còn không quên gửi lời chúc đến 002. Thật lòng nàng mong cô ta sẽ chú ý tới lời khuyên của nàng mà sống sót trong kế hoạch lần này.

Kōchiku được đưa tới một căn phòng tối om, bổn bể là tường. Đợi bọn chó săn đi khỏi phòng, nàng mới sử dụng năng lực để thăm dò tuy rằng không thể nhìn thấy chính xác tương lai của bản thân nhưng nàng vẫn có thể căn cứ vào những hình ảnh của các sự vật trong tương lai hoặc tình trạng của chúng để phán đoán tình huống sẽ xảy ra.

Chỉ vài phút sau, một số lượng lớn chó săn được cử vào phòng, nhiệm vụ của chúng là đánh ngất nàng mang đến hội trường buổi đấu giá. Đoán trước được hành động này, Kōchiku giả vờ sợ hãi cầu xin chúng đừng tới gần mình rồi cuối cùng nhân cơ hội lúc bọn chúng còn đang lơ là phòng bị nàng ngã xuống đất nằm im bất động như thể đã ngất xỉu. Bọn chó săn không suy nghĩ quá nhiều trực tiếp vác nàng lên vai lên đường đến hội trường.

Kōchiku nở một nụ cười ma mị, trò vui bây giờ mới chính thức bắt đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net