Chapter 10-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhất Bác ngồi trên khán đài một hồi lâu sau mới rời đi.
Vừa ra khỏi thính phòng liền gọi cho Hạo Hiên.
-"Anh chuẩn bị về nhà, nhắn địa chỉ đi."
Vương Hạo Hiên ấy chưa định hình được chuyện gì thì đã nghe thấy tiếng "bíp".
Gãi gãi đầu
-"Cái mẹ gì đây, lúc đi lúc về."
Nhắn địa chỉ cho Nhất Bác rồi mới lật đật đi dọn nhà.
Nhất Bác khi đi về thì đi cùng một nhóm người, đều là đi motor.
Vừa đi, Nhất Bác lại mơ hồ nhìn thấy hình ảnh của Tiêu Chiến lại đạp ga nhanh hơn, thoáng cái lại về đến dinh thự.
Không còn là căn nhà hiện đại trở về 3 năm trước mà là một dinh thự, đầu hoa lá cỏ. Nói ra thì nhìn cái đã biết nhà tài phiệt.
Ở đâu đó phát ra tiếng nói.
-"Mẹ kiếp thật, chưa kịp phá hết cái nhà này anh đã về rồi."
Là tiếng của Hạo Hiên từ trên ban công xuống . Sau đấy cũng chẳng còn nghe thấy nó lảm nhảm. Nhất Bác đập vào mắt mình là căn nhà bầy bừa.
Cụ thể hơn là áo một nơi, quần một nơi. Nhất Bác chủ động đi thu gom về mang lên phòng Hạo Hiên.
Đặt quần áo trên giường vô thức nhìn qua màn hình máy tính trước mặt. Là sân khấu biểu diễn của Tiêu Chiến.
-"Sao thấy thế nào, thích à ?" Hạo Hiên ngồi trên ghế xoay về phía Nhất Bác.
Nhất Bác chau mày đi về gập màn hình máy tính lại.
-"Muộn rồi, lo mà đi ngủ."

-- -- --
Ở cầu đường đâu đấy, là 1 mỹ nam đang vịn tay lên lan can ngắm sông, ngắm trời.
Người đấy đầu đội mũ, mặt khẩu trang vẫn đang lay lay mi mắt như chờ người.
Quả nhiên là một vị bạch y từ đằng xa tiến lại gần.
Thay vì hướng mặt ra ao sông, thì vị bạch y này lại ngược lai, hướng mặt ra đường phố, nghe tiếng xe cộ đi lại.
-"Lâu rồi không gặp ?" Tiêu Chiến từ đang ngắm trời bỗng quay sang nhìn vào mắt Nhất Bác.
Nhất Bác cười không:
-"Đúng là rất lâu, đã được 3 năm rồi nhỉ ? Anh cũng trở thành đại minh tinh rồi còn gì ?"
-"Em cũng như vậy mà ? Tay đua ở Anh mà tên tuổi còn lấn sang Bắc Kinh đây. Khó tin."
Vương Nhất Bác xoay người lại, mặt đối mặt với người kia.
-"Giá mà về quá khứ, hiểu thế nào là trân trọng thì chắc cũng không được hôm nay. Rồi dần dần nhận ra, bản thân càng lớn sẽ càng hiểu chuyện."
-"Này, xem này. Em xem phim nhiều thật."
Vương Nhất Bác buông tay ra khỏ vịn lan can, đưa cho Tiêu Chiến một tờ giấy notes bé.
-"Đây là địa chỉ nhà em. Sau này, nếu rảnh, có thể đến làm khách."
-"Ừm"
Thực hư thế nào, bỗng có tia nắng chiếu bóng 2 người. Là có người rời đi, nhưng chắc chắn là sẽ không bỏ đi.

-end 10-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net