Chap 20: Tiếp tục chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì tình hình cấp bách, ngày hôm đó mọi người trong bang phái của nó phải làm việc hết năng suất. Nó và nhỏ đang canh giữ ở phòng lab nên cô quyết định tách ra hoạt động riêng cho hiệu quả. Trên đường đi, cô gặp Síck-lịt đang vội vã dẫn theo 1 đám người ra ngoài, trong đó có nhiều người thuộc tổ bay riêng của tập đoàn bọn nó. Cô thắc mắc hỏi.

Síck-lịt, anh đi đâu vậy?


Tôi nghe nói chi nhánh nước ngoài của bang chúng ta đang gặp vấn đề. Cô Khuê hạ lệnh cho tôi bay ngay sang Pháp để bảo đảm an toàn cho họ.


Síck-lịt thành thật trả lời. Cô nghe vậy thì cảm thấy hơi khó hiểu, vấn đề đó lớn tới cỡ nào mà trong lúc nước sôi lửa bỏng thế này, nó lại điều tay sai chủ chốt của mình ra nước ngoài? Tuy nhiên cô tin tưởng vào mọi quyết định của nó nên không suy nghĩ sâu hơn mà để Síck-lịt đưa người đi.

Đêm đó cô vẫn chưa về nhà, mặc dù cả ngày hôm nay lục soát phòng Hiển nhưng penthouse của bọn nó quá rộng, nếu như có thêm người thì chắc chắn sẽ xong việc nhanh hơn. Cô lật tung cả căn phòng này lên nhưng vẫn không có đầu mối gì. Dành cả ngày để lục soát phòng của Hiển một mình khiến cô vừa kiệt sức vừa cảm thấy bất lực, cô định bỏ cuộc đi ngủ nhưng hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra khiến cho cô không thể nào ngủ được. Trằn trọc mãi nên cô quyết định đứng dậy đi lấy nước, lấy nước xong cô không quên cầm theo mấy quyển Doraemon trên giá sách vào phòng để đọc. Thế nhưng khác với những gì cô mong đợi, quyển Doraemon nào cũng bị khoét bên trong, vừa đủ để đựng một tập giấy mỏng được đóng gáy thành một quyển sổ. Cô liền quay lại giá sách, đem hết 45 tập truyện Doraemon vào xem xét, đúng như cô nghĩ, tất cả 45 quyển đều bị khoét bên trong. "Đúng là không thể đánh giá sách qua bìa", cô nghĩ thầm. Đêm hôm đó, thay vì đọc truyện Doraemon, cô đọc 45 quyển sổ nhỏ kia. Phát hiện mới làm cô ngẩn người, nhìn ra cửa sổ đầy lo lắng.

...

Trưa hôm sau, bọn hắn đáp máy bay xuống thủ đô sân bay quốc tế Cairo, vừa làm xong thủ tục nhập cảnh, bọn hắn đã vội vàng gọi một chiếc taxi đi thẳng ra tổ hợp Kim Tự Tháp Giza.

Ủa dù gì thì đây cũng là một trong 7 kì quan thế giới mà, sao lại vắng thế này?


Cậu trầm trồ ngước lên nhìn Kim Tự Tháp của Pharaoh Khafre, tò mò hỏi.

Do tình hình chính trị ở đây đang bất ổn nên lượng du khách cũng giảm bớt. Thật đáng tiếc, kỳ quan kiến trúc này được xây dựng để được thán phục, nhưng lại không có ai ở đây để trông thấy.


Anh trả lời. Trong lúc hai người bạn đang say sưa ngắm nhìn các Kim Tự Tháp, hắn lôi trong vali một con drone, set up một lúc rồi thả cho nó bay lên trời. Mặc dù việc sử dụng drone ở Ai Cập là hợp pháp nhưng phải có giấy phép từ Cơ Quan Hàng Không Dân Dụng mới được vận hành thiết bị này. Biết trước thế nên từ lúc trên máy bay hắn đã nhờ người ở một nhánh của bang The Hot Kings làm sẵn thủ tục giấy tờ. Đáng ra hắn muốn sử dụng drone từ trước nhưng mãi đến bây giờ bọn đàn em mới báo tin hoàn thành thủ tục nên hắn mới có thể vận hành, thêm lí do mà hắn càng không thích hệ thống hành chính quan liêu. Hắn điều khiển cho drone bay vòng quanh tổ hợp hệ thống kì quan này, nếu người thường mà muốn đi quanh hết cái tổ hợp kiến trúc này thì chắc phải mất cả ngày là còn ít. May cho bọn hắn là hôm này không có nhiều người thì có thể sử dụng drone để bao quát diện tích. Thế nhưng dù cho hắn cho drone bay đi bay nhiều vòng quanh tổ hợp Kim Tự Tháp thì vẫn không thấy có người nào khả nghi.

Hắn không có ở đây.


Hắn quay sang nói với anh và cậu.

Nếu thế chắc do chúng ta đến không đúng lúc, có khi hắn chưa đến?


Anh bần thần lên tiếng

Không, chắc chắn là đây không phải là chỗ hẹn gặp.


Hắn khẳng định chắc nịch.

Sao ông nghĩ thế?


Cậu tò mò hỏi.

Tại còn một chỗ khác mà các ông không để ý, chỗ này cũng nổi tiếng mà còn khớp với miêu tả của bài thơ hơn.


Hắn nói, mắt nhìn xa xăm.

Chỗ nào đấy, nói ra đi!


Cậu mất bình tĩnh đứng bên cạnh giục.

Kim Tự Tháp ở bảo tàng Louvre.


Hắn định tỏ vẻ bí ẩn như trong phim nhưng do cậu cứ giục nên đành phải nói thẳng ra.

Ừ nhỉ, Kim Tự Tháp ở bảo tàng Louvre mà một kim tự tháp bằng kính lớn, xung quanh nó là ba kim tự tháp nhỏ hơn. Vậy thì "ba, bốn kim tự tháp" trong câu thơ chắc chắn là nói về nó rồi.


Anh nghe hắn nói xong thì vỡ lẽ, hồ hởi lên tiếng.

Nếu thế thì còn chần chờ gì nữa, chúng ta còn có hẹn với tên trùm!


Cậu nghe vậy thì vội vàng chạy trước để bắt taxi ra sân bay. Anh và hắn thấy thế cũng chạy theo sau cậu.

...

Trong lúc đó ở nhà giam bọn nó...

Dậy đi Chi Mai


Nó hích vai nhỏ vẫn đang gà gật ngủ. Nhỏ nghe vậy thì dụi mắt dậy, ngáp ngắn ngáp dài

Sao thế, tên Bá Hiển vẫn chưa dậy mà.


Trong lúc hắn đang ngủ, chúng ta nên đem hắn ra nha sĩ.


Nó bàn kế với nhỏ.

Không cần đem đi đâu cả, chỉ cần đưa hắn ta sang phòng bên cạnh, phòng đấy có đầy đủ dụng cụ y tế cho răng hàm mặt. Sức cậu thì đem tên này qua đó thì dễ dàng thôi, trong lúc đấy thì tớ sẽ gọi cho nha sĩ tốt nhất đến đây sớm nhất có thể.


Nhỏ nhanh nhẹn nói. Nó nghe thế thì một tay bốc Hiển khỏi mặt đất, tên này vẫn đang ngủ say nên không biết gì.

Một lúc sau, một ông nha sĩ lật đật đi vào phòng rồi khám và chữa răng cho Hiển. Hiển trong lúc đó vẫn ngủ say sưa, không hề biết rằng đang có người chọc ngoáy vào mồm mình. Ông nha sĩ sau một hồi lục đục thì đã thay cho Hiển một bộ răng mới, nhưng đương nhiên là Hiển vẫn đang say giấc nồng. Sau khi đã trả công và cảm ơn ông nha sĩ xong xuôi, nó quay lại với nhỏ.

Đến lúc gọi hắn dậy rồi đấy.


Nó nói với nhỏ.

Tớ chờ đợi giờ phút này mãi.


Nhỏ mỉm cười rồi kéo Hiển từ phòng khám răng quay lại phòng kính. Nó cầm theo một xô nước đá, sau khi để Hiển vào trong phòng, nó đổ ụp xô nước vào mặt Hiển. Hiển ngồi bật dậy ho sù sụ vì sặc nước. Lần này nhỏ và nó không đứng ngoài phòng kính nhìn vào nữa mà đứng ngay trước mặt Hiển.

Chà chà bộ răng mới làm kia trắng đến chói cả mắt!


Nhỏ bình phẩm khi Hiển mở mồm ra ho. Nghe vậy Hiển mới lấy lưỡi liếm lên răng như để kiểm tra.

Bây giờ anh mở mồm được rồi, nói cho chúng tôi biết ai là người chủ mưu đầu độc Thiên Vương, Khánh và Huy Minh, là anh hay ai sai anh làm thế?


Nó vào thẳng vấn đề cần tra khảo với Hiển. Hiển nghe thế vẫn không nói gì.

Tôi hỏi lại lần nữa, ai là người chủ mưu?


Nó tiếp tục gặng hỏi

Anh mà không nói thì chúng tôi sẽ nhổ từng cái răng mới được trồng ra đấy!


Nhỏ đứng bên cạnh chen vào đe doạ. Hiển nghe thế mặt hơi biến sắc, mồm hắn càng ngậm chặt hơn.

Ngậm chả được ích gì đâu, nếu mà sau này có tra tấn thì chúng tôi sẽ phải vạch mồm anh ra thôi.


Nó thêm vào.

Dừng lại, không có ích gì đâu!!


Đúng lúc đó, cô xông vào, tay cầm một tập giấy mà cô lấy được từ phòng Hiển. Cô gọi nhỏ và nó ra nói chuyện riêng.

Tên này không hề có mục đích sống nên khó mà đe doạ được hắn. Đây là những trang nhật kí của tên này, có vẻ như liệu trình điều trị tâm lí của Tú Linh lại có ích đổi với bọn mình, mặc dù không ngờ là lại thế này.


Cô nói với vẻ tiếc nuối, rồi cô lại tiếp tục.

Tớ dành cả đêm để đọc nhật kí của Hiển, nói chung là cũng không có nhiều thứ quan trọng, mỗi ngày hắn tìm được thêm thứ để nguyền rủa, mấy trang đầu là về Tú Linh vì nhỏ bắt hắn viết nhật kí, phần lớn các trang còn lại thì nguyền rủa Colgate vì vị bạc hà cay, nhưng dạo gần đây kẻ mà hắn chửi nhiều nhất thì lại là Síck-lịt Trần.


Hắn nhìn có vẻ vô cảm thế mà thực ra có nhiều cảm xúc đè nén nhỉ? Sao hắn lại muốn nguyền rủa Síck-lịt?


Nhỏ nhận xét sau khi nghe xong. Nhưng trước khi cả ba có cơ hội giải đáp thắc mắc thì có tiếng báo động vang lên ở trại giam. Cả ba chạy đi kiểm tra thì phát hiện ra Cow Dick Anh đang trong tình trạng nguy kịch.

Hắn làm sao vậy?


Nhỏ sửng sốt lên tiếng đầu tiên khi nhìn thấy tên tù nhân đang liên tục co giật. Rất nhanh mặc đồ bảo hộ vào, nhỏ tiến lại gần kiểm tra tình trạng Dick Anh. Cuộc cấp cứu tốn rất nhiều thời gian khiến cho tất cả đứng ngồi không yên vì sợ đánh mất một đầu mối. Tuy nhiên với kinh nghiệm lão luyện của mình, nhỏ cuối cùng cũng tìm ra được nguyên nhân và sai đàn em đi lấy thuốc giải.

Đây chính là độc lấy từ phòng điều chế của chúng ta.


Nhỏ nghiêm trọng đẩy kính thông báo với cô và nó. Cô vô cùng ngạc nhiên hỏi lại.

Chẳng phải chỉ có những người quyền cao trong tổ chức mới có quyền truy cập vào sao?


Đúng vậy, tớ cảm thấy điều này rất khó hiểu. Tớ và các cậu đều không có lí do gì để đầu độc tên này rồi, suy ra mở được phòng điều chế chỉ có Bảo và Síck-lịt...


Nhưng mà tại sao tên Cow Dick Anh lại bị đầu độc một cách đột ngột như thế này. Theo như bài thơ thì hắn sẽ chỉ đầu đọc 2 hoặc 3 người thôi mà, nếu như tính cả Khánh và Huy Minh vào tên Cow Dick Anh này nữa là tổng cộng là 5 người rồi.


Cô phân tích.

Tớ nghĩ 2, 3 là số lượng cần, nghĩa là thế nào cũng phải giết 2 hoặc 3 người này. Tớ nghĩ 2 người cần giết là Ghe Tom và Q vì bọn hắn là Thiên Vương, còn những người còn lại thì sống hay chết cũng không quan trọng.


Nó phỏng đoán. Cả ba người nhìn nhau đầy nghi vấn. Nhưng một lần nữa, như thể chưa đủ sự cố xảy ra trong ngày hôm nay, chuông báo động một lần nữa lại vang lên ở chỗ lab nơi bọn nó vừa đứng. Bọn nó vội vàng chạy ngay đến chỗ thông báo phát ra, tự hỏi có nên làm một cuộc thay đổi nhân sự đối với bộ phận an ninh sau ngày hôm nay không nữa.

Có chuyện gì vậy?


Cô sốt sắng hỏi Tú Linh, người đang run rẩy đứng bên nút nhấn báo động. Tú Linh ngước lên nhìn họ với khuôn mặt sợ sệt, thành thật khai báo tất cả.

T...tớ xin lỗi! Lúc nãy Huy Minh nói rằng anh ta quá lo lắng cho Hiển nên đòi gặp Hiển, anh ta còn đe doạ tớ sẽ tự tử nên tớ đã mở cửa cho anh ta vào thăm, ai ngờ... Hiển đã lợi dụng cơ hội đó để thoát ra!


Nó tức giận đưa tay lên ôm trán trong khi cô và nhỏ cố gắng an ủi Tú Linh. Đây là lần đầu tiên mọi người thấy nó mất bình tĩnh như vậy. Rút ra từ cạp quần một cây súng, nó lạnh lùng vẫy tay ra hiệu cho hai người còn lại.

Giờ không phải lúc để ỉ ôi khóc lóc đâu! Mau đi bắt tên Hiển lại theo tớ!


Dù vẫn còn lo lắng nhưng cô và nhỏ không có cách nào khác nên đành đem theo vũ khí cùng tham gia vào cuộc truy sát. Họ lùng sục hết tất cả các lối đi trong toà nhà. Cùng lúc đó, Huy Minh và Hiển đang đối mặt với nhau trước cửa thoát hiểm. Theo những gì Hiển quan sát, đây là lối ra thuận tiện nhất để tẩu thoát khỏi căn cứ của bọn nó. Không may là Huy Minh đang lấy thân mình chặn trước cửa.

Ông mau tránh ra trước khi tôi phải dùng nắm đấm này với ông!


Hiểm nghiêm giọng cảnh cáo nhưng Huy Minh vẫn duy trì thái độ kiên định.

Không! Tôi sẽ không tránh ra cho tới khi tôi xác nhận được sự thật!


Vậy bây giờ ông muốn cái gì?


Hiển mất kiên nhẫn gắt gỏng.

Tôi muốn biết có phải ông lợi dụng tôi để vào đây giết người bịt đầu mối không!


Huy Minh nói to.

Thế thì ông lại không biết rồi! Dù có ông hay không thì tôi cũng tự biết cách để trà trộn vào nhà tù này thôi! Nhưng chính ông lại là người tạo điều kiện cho tôi, khiến tôi không cần mất công để suy nghĩ kế hoạch nữa. Nếu muốn trách thì nên tự trách mình ngu, đừng trách tôi vì đã lợi dụng ông!


Hiển thản nhiên trả lời với một giọng điệu cay nghiệt.

Vậy tất cả những gì mà ông nói với tôi từ trước tới giờ đều là giả dối? Ông thực sự chỉ là kẻ lừa đảo, giết người không gớm tay?


Ông thì biết cái gì mà nói? Ông có biết tôi phải chịu đựng những gì không hả? Tôi chưa bao giờ muốn làm những chuyện này, nhưng luôn có người ép buộc tôi đến mức tôi thấy thế giới thật vô nghĩa và chỉ muốn huỷ diệt thế giới! Tôi bán ma tuý với giết người diệt khẩu thì sao? Tất cả những sinh vật sống ấy đều vô giá trị thôi mà!


Hiển uất ức trút hết tâm sự đè nén trong lòng ra. Không hiểu sao điều đó khiến cho Huy Minh bị lay động. Huy Minh đứng tránh sang bên cạnh, mở cửa cho Hiển.

Ông đi đi!


Huy Minh cao thượng tuyên bố. Hiển ngạc nhiên ngẩng lên nhìn cậu ta dò xét.

Tại sao chứ? Tôi đã suýt giết chết ông đó!


Cũng đâu thể trách ông được, tự ông đâu thể làm hết những thứ này, tôi cũng ở trong tổ chức nên tôi hiểu có người sai khiến ông mà! Nhưng quan trọng là Hiển à, tôi muốn ông chạy trốn khỏi đây và tìm lại tự do cho mình. Vì ông suốt ngày quanh quẩn trong tổ chức nên ông không biết hết những điều tốt đẹp ngoài kia đâu. Khi ông ra ngoài, hãy nhìn cuộc sống tích cực hơn để nhận ra cuộc sống này còn rất nhiều giá trị. Nó không tồi tệ như ông nghĩ đâu!


Hiển không trả lời mà chỉ tiến về phía cánh cửa, giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng để che giấu nội tâm đã bị Huy Minh lay động. Khi Hiển chuẩn bị rời đi, Huy Minh bỗng gọi với lại.

Này Hiển!


Hiển đứng khựng lại trong giây lát, ngoái mặt về phía Huy Minh.

Có thể với ông, tình bạn giữa chúng ta chưa bao giờ là thật, nhưng tôi muốn ông biết rằng tôi chưa bao giờ hối hận vì được gặp ông.


Đúng lúc đó, một giọng nói đanh thép vang lên ở đầu hành lang cắt ngang bài diễn văn cảm động của Huy Minh. Đó chính là bọn nó với mỗi người một cây súng lục. Nó hùng hổ ra lệnh.

Tất cả đứng lại nếu không bọn tôi sẽ bắn!


Nhưng Hiển không nghe mà lập tức chạy đi. Tiếng súng nổ vang lên phía sau lưng Hiển khiến cậu ta không thể không quay mặt lại nhìn.

Huy Minh đã đỡ thay cho Hiển một viên đạn. Trong lúc ôm bụng khuỵu xuống, anh ta còn kịp thì thào hai chữ.

Chạy đi!


Hiển bối rối trong một tích tắc rồi tiếp tục chạy khỏi lối thoát hiểm. Bọn nó nhanh chóng đuổi theo, nó định bắn vào chân Hiển khiến anh ta không thể chạy nữa nhưng có lẽ Hiển đã được Huy Minh buff sức mạnh bằng những tuyên bố hùng hồn vừa rồi nên còn chạy nhanh gấp mấy lần nhím Sonic. Hiển nhanh chóng chạy đến nơi đông người khiến bọn nó không thể nổ súng bừa bãi. Cùng lúc đó, Tú Linh hớt hơ hớt hải theo sau và ngay lập tức bàng hoàng quỳ xuống bên cạnh, cầm máu cho Huy Minh. Khuôn mặt nhoè nhoẹt nước mắt của Tú Linh là tất cả những gì Huy Minh nhìn thấy trước khi mọi thứ chuyển thành màu đen.

Đừng có để hắn chạy thoát!


Nó hét lên ra lệnh cho đám đàn em nhưng Hiển ngay lập tức vận dụng sức mạnh bàn tay phải, chiêu thức mà anh ta đúc kết được sau công cuộc nghiên cứu hàng nghìn bộ manga anime Nhật Bản, để phá vòng vây như Triệu Tử phá vòng Đương Dang. Đúng lúc Hiển chuẩn bị lao được ra cổng chính thì một chiếc xe mui trần thời thượng đỗ xịch trước mặt anh ta khiến anh ta mất đà quỵ ngã. Trong 1 giây tiếp theo, người ngồi ở ghế phụ là hắn đu mình lên đầy điệu nghệ và song phi thẳng vào mặt Hiển, thật hơn cả cái cách các anh hùng phim Ấn Độ chống lại mọi định luật vật lý. Cậu cũng nhanh chóng xuống xe xách Hiển lên với ánh mắt như muốn bắn ra tia laze. Cuối cùng, anh khoan thai bước ra và tra chiếc còng tay vào cổ tay Hiển, đoạn áp giải Hiển về phía bọn nó với phong thái của một người mẫu đang catwalk. Với anh, tất cả mọi thứ đều phải được hoàn thành một cách thời trang, kể cả bắt tội phạm trốn ngục. Cũng vì lẽ đó chiếc còng anh dùng cho Hiển cũng là một sản phẩm được chế tác bằng tay tinh xảo, một sự hợp tác mới mẻ giữa anh và Tiffany&Co. Tất cả mọi thứ đều phải được hoàn hảo để tô điểm cho sự trở về kịp thời siêu ngầu của bọn hắn nói chung và màn catwalk của anh nói riêng.

Các cô nợ bọn tôi một lời cảm ơn đấy!


Hắn nhếch lông mày lên nhìn nó nở một nụ cười đắc ý. Dáng vẻ của hắn vốn đã toát ra đầy mị lực, nhưng sau khi được tô điểm bởi cát bụi từ chuyến hành trình vừa rồi thì hắn trông lại càng phong trần. Anh thì vẫn giữ nguyên vẻ duyên dáng lịch thiệp còn cậu thì vạm vỡ khoẻ khoắn khiến ngay cả bọn đàn em của bọn nó cũng nhũn tim. Tuy nhiên bọn nó là ba cô gái tràn đầy nghị lực nên chỉ lạnh lùng ra hiệu giải Hiển vào bên trong.

...

Cùng lúc đó, Tú Linh đang thấp thỏm trước cửa phòng cấp cứu.

Bác sĩ, anh ta sao rồi?


Tú Linh sốt sắng hỏi khi vị bác sĩ bước ra khỏi cửa. Ông điềm nhiên thông báo.

Anh ta đã qua cơn nguy kịch, rất may là vết thương không trúng chỗ hiểm.


Tú Linh thở phào nhẹ nhõm và quay vào trong tìm Huy Minh. Lúc này, Huy Minh đang được hồi sức bằng tập mới nhất của Kimetsu no Yaiba. Nghe tiếng Tú Linh, Huy Minh vội gấp quyển truyện lại và nhìn cô với ánh mắt đầy biết ơn.

Cảm ơn cô đã cứu tôi!


Ánh mắt Huy Minh sáng lung linh như mắt các nhân vật nữ trong những bộ shoujo thập kỉ 80-90. Ngay cả người ngoài cũng nhận ra anh ta đã nảy sinh tình cảm với ân nhân của mình.

Anh không sao là tốt rồi!


Tú Linh đáp trả có chút lạnh lùng khiến Huy Minh cảm thấy kì lạ. Trong một cái chớp mắt, Tú Linh bước ra ngoài làm Huy Minh bất ngờ suýt thì rơi khỏi giường.

Khoan đã! Tôi có chuyện muốn nói!


Huy Minh vội vàng lên tiếng trước vẻ mặt khó đoán của Tú Linh.

Tôi... tôi chỉ muốn nói là... cô đã cứu tôi... vậy nên... tôi nghĩ tình cảm của tôi dành cho cô đã thay đổi...


Không để Huy Minh nói hết câu, Tú Linh đã lạnh lùng xen ngang.

Thứ nhất, người cứu anh là các bác sĩ, không phải tôi.


Thái độ quyết đoán của Tú Linh khiến cho Huy Minh không kịp thích nghi. Bình thường Huy Minh chỉ cần năn nỉ là Tú Linh sẽ đồng ý mọi chuyện hay chí ít là từ chối một cách khéo léo cơ mà?

Thứ hai, tình cảm của anh thay đổi, đó là chuyện của anh. Tôi tự thấy rằng mình không có trách nhiệm phải lắng nghe những lời này nên từ nay về sau, anh đừng nói chúng trước mặt tôi nữa!


Kể cả với tư cách một bác sĩ tâm lý sao?


Huy Minh cố gắng vớt vát một chút hi vọng đầy khổ sở nhưng Tú Linh chỉ lãnh đạm trả lời.

Từ nay, tôi sẽ không làm bác sĩ tâm lý.


Nói rồi Tú Linh quả quyết bước ra khỏi cửa, không thèm quay lưng lại. Huy Minh không biết rằng sự cố mình suýt chết vừa rồi đã gây ảnh hưởng lớn tới tâm lý của Tú Linh. Cô tự cho rằng chính sự tốt bụng của mình gây hại tới cho mọi người nên đã loại bỏ tính cách tốt bụng ra khỏi bản thân. Sự kiện này đóng vai trò bước ngoặt khiến cho Tú Linh từ một bác sĩ tư vấn tâm lý dịu dàng trở thành một sát thủ máu lạnh dưới trướng bọn nó.

Thấy Huy Minh sa sút tinh thần trầm trọng, các bác sĩ vội đem viên kim cương Tuyệt Vọng tới cho Huy Minh với hi vọng nó sẽ làm cho Huy Minh suy nghĩ khá lên. Nhưng rất tiếc Huy Minh đã sớm quay trở về thế giới thực và không còn thiết tha gì với waifu nữa. Điều đó khiến cho Huy Minh không cách nào khác đành phải chịu đựng vị đắng tình yêu ngoài đời thực lần đầu tiên.

...

Trong văn phòng chính của toà nhà...

Không thể ngờ được bọn tôi mới đi có vài hôm mà các cô suýt thì để sổng mất tội phạm nguy hiểm rồi.


Cậu mở đầu với lời châm chọc đầy mùi thuốc súng khiến cho nhỏ không khỏi lườm xéo.

Sao hả? Không có lời nào chối cãi à?


Cậu thích chí toét miệng cười vào mặt nhỏ. Nụ cười ấy chỉ duy trì được 3 giây cho đến khi nhỏ nhấc chân đạp gót giày nhọn hoắt của mình vào chính giữa chân cậu khiến cậu la lên oai oái. Cậu vừa ngoạc mồm ra vừa ôm chân nhảy lò cò quanh phòng. Cùng lúc đó thì anh thể hiện sự quan tâm đầy ân cần dành cho cô.

Cô không sao chứ? Lúc nãy có bị thương chỗ nào không?


Anh nghĩ rằng cô sẽ phũ phàng trả lời anh nhưng cô chỉ mỉm cười nhìn anh hiền hoà nhưng vẫn đôi phần xa cách.

Tôi không sao!


Thái độ của cô vừa khiến anh an tâm vừa có chút mơ hồ lo lắng. Trong khi anh mải dò xét

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net