Chap 8: Anh hùng cứu mỹ nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay trở về thực tại, anh nằm dài trên giường. Bỗng lại nhớ về nụ cười tỏa nắng của Hoseok lúc sáng bất giác cười.

"Cậu Park vào đây một chút"_Anh gọi vệ sĩ cận thân của mình.

"Dạ cậu có chuyện gì sai bảo"_Người đang ông vest đen nhanh chóng đi vào.

"Anh có điều tra sai không? Tôi thấy cái cậu trai tên Hoseok ấy đâu có xấu tính như cậu nói"_Anh dùng ánh mắt nghi vấn.

Thực ra thì việc gặp cậu ngày hôm nay cũng là do anh sắp xếp, vì anh biết cậu nhóc này là người luôn bám riếc lấy NJ đứa em cùng cha khác mẹ mà anh luôn ganh tị, anh muốn thử điều tra nhóc đấy xem sao, có khi lại giúp ích cho anh ở tương lai. Thế nên anh mới kêu người điều tra. Họ bảo cậu là tiểu thiếu gia độc nhất nhà họ Jung, nổi tiếng với tính khí ngang tàng, luôn khinh thường những người dưới mình và đặt biệt là ghét những người khuyết tật vì cậu luôn nghĩ họ không đủ đẳng cấp để nói chuyện huống hồ là để mắt.

Nhưng thật không ngờ lần tiếp xúc này lại khiến anh lần đầu cảm giác đc sự ấm áp của tình người nên anh có chút bất ngờ.

"Dạ thưa tôi đã thực sự điều tra cậu ta rất kĩ nên chắc chắn là không sai nhưng còn việc cậu ta hôm nay cư xử như vậy thì tôi thực sự không biết ạ"_Anh ta cúi mặt nói.

"Thôi được rồi tôi không trách anh đâu, anh có thể ra ngoài được rồi, tôi muốn suy nghĩ thêm một vài chyện"_Anh cũng không có ý muốn trách hắn.

"Dạ vậy tôi đi trước có gì cậu chủ cứ gọi tôi"

Thế rồi căn phòng lại trở lại vẻ yên lặng vốn có.

*Cậu ta thật sự làm mình ngạc nhiên đấy, đúng là thú vị mà, Jung Hoseok sao, tôi muốn xem thử bộ mặt thật của cậu là như thế nào*

#Ngày hôm sau:

Hôm nay là một ngày nắng đẹp và cũng chính là ngày đầu cậu đi học từ khi xuyên đến đây nên cậu đã thức sớm hơn mọi ngày để chuẩn bị mọi thứ.

"Wao công nhận rằng gia thế nhà họ Jung ở đây còn lớn hơn cả nhà mình, nhìn xem đống đồ trên bàn này cũng đã bằng cả một căn nhà cao cấp rồi"_Cậu cảm thán trước những đống trang sức, quần áo trong tủ.

Cậu chỉ qua loa nói với bà Jung là muốn thay đổi phong cách ăn mặc và muốn bà đổi hết những thứ đã cũ trong căn phòng thì y như rằng ngày ngày hôm sau mọi thứ đã được đổi mới hoàn toàn. Đúng y như ý cậu. Đẹp đẽ một cách sang trọng và quý phái.

"Mình không ngờ họ lại chịu chơi như vậy, nếu ở hiện tại thì mình phải năn nỉ gãy cả lưỡi mới có được những thứ này như khi ở đây chỉ cần nói qua loa là liền có. Đúng là nhà giàu có khác"_Cậu không ngừng cảm thán.

"Để xem hôm nay mình sẽ mặc....ừmmm bộ này đi, vừa đủ trẻ trung, đơn giản nhưng rất đẹp"_Cậu hài lòng trước bộ đồ trước mặt.

"Khoan đã cái đồng hồ này...Trời ơi là chiếc Rolex mà mình hàng đêm mong đợi sao, nó nó có giá hơn tỷ đấy"_Cậu chụp lấy chiếc đồng hồ xoa xoa nó.

"Ôi chời đã quá, đúng là làm con nhà giàu sướng thật"

"Cậu chủ có cần tôi giúp gì không ạ"_Người hầu nghe tiếng cậu liền hỏi.

"À dạ không cần đâu ạ em có thể tự làm được"

*Chời ơi Hoseok ơi phải bình tĩnh lại*

Thế là sau 7749 tiếng lựa chọn giữa cái này và cái khác cậu đã có cho mình bộ outfit hoàn hảo nhất.

Vừa bước ra đã thu hút toàn bộ những ánh mắt bên ngoài.

Bọn họ không giấu được sự cảm thán.

"Cậu chủ hôm nay thậm chí còn đẹp hơn mọi ngày"_một người hầu vô thức nói ra.

"Cô điên à, đã quên việc cậu chủ rất ghét những người nói gì về mình sao, cô không nhớ đã có người từng bị cậu chủ phạt phơi nắng cả một ngày chời chỉ vì nói chuyện phiếm sau lưng cậu ấy hay sao"_Người kế bên liền nhắc nhở.

"Tôi tôi quên mất"_Mặt cô ta đột nhiên trắng bệch.

Cậu ở đây thì đã nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện giữa hai người và không thể tin là chủ thể này là ra tay ác như vậy chỉ vì người khác nói chuyện hay sao. Đúng là hại cậu rồi.

Cậu tiến lại gần hai con người đó. Thấy cậu lại gần cả hai liền hồn xiêu phách lạc ngòi thụp xuống.

"Cậu chủ chúng tôi tôi xin lỗi vì đã vi phạm quy tắc xin xin cậu đừng phạt chúng tôi"

Cậu thấy tình hình trước mặt liền ngạc nhiên lập tức đỡ hai người họ đứng dậy.

"2 chị không cần làm thế đâu, em em sẽ không phạt 2 người đâu, đứng dậy đi mà"_Cậu lúng túng.

Nghe thế cả hai cùng bất ngờ rồi cũng đứng dậy.

"Cậu chủ...cậu nói thật sao?"_Cả hai mắt sáng lên.

"Đúng vậy, tôi không biết giải thích làm sao nhưng nhưng tôi sẽ không vô cớ phạt mọi người đâu và ngay hôm nay tôi cũng muốn tuyên bố một chuyện"_Cậu đứng dõng dạc nói.

Tất cả người hầu nghe vậy cũng liền tụ lại nơi cậu, trong đó có cả bà quản gia.

"Jung Hoseok tôi kể từ hôm nay sẽ thay đổi. Tôi sẽ không còn là Hoseok ngang tàng của trước đây nữa nên mọi người không cần phải quá sợ hãi đâu. Hãy cứ làm việc thoải mái và từ giờ hãy chỉ gọi tôi là cậu Hoseok đi cho thân thiết, cảm ơn mọi người"_Cậu nói một hơi.

Mọi người ở đó lập tức đứng hình mất 5s.

"Ai nói cho tui biết trước mặt tui có phải là cậu chủ không vậy? "

"Anh điên à là cậu ấy đấy"

"Nếu là thật thì sao lại...dịu dàng như thế thật sự rất không quen"

"Tôi cũng vậy"

Thế rồi rất nhiều lời qua tiếng lại. Bỗng:

"Mọi người đừng loạn nữa, đó đúng là cậu chủ Hoseok của chúng ta. Mọi người cũng muốn cậu ấy như vậy mà đúng không nên là đừng có um sùm nữa hãy cứ nghe lời cậu ấy đi"_Bà quản gia nói.

Cậu thấy có người giải vây liền cảm kích cười tươi với bà.

"Thôi mọi người cứ nghe như vậy đi còn cậu Hoseok à chúng ta sắp trễ giờ học rồi đấy"_Bà ấy cũng cười lại với cậu.

"Ây chết sắp trễ rồi, tạm biệt mọi người tôi đi học đây''_Cậu vẫy tay.

#Trên xe

"Cậu chủ hôm nay có muốn đi đâu không? "_Bác tài xế hỏi.

"Dạ chẳng phải chúng ta sẽ đến trường sao ạ? _Cậu tỏ vẻ ngạc nhiên.

"À thì vì bình thường cậu tới 9h mới vào trường nên tôi thấy hôm nay cậu đi sớm"_Bác ấy xem đồng hồ chỉ mới 7h.

"À vì vì cháu muốn đi sớm thôi ạ nên bác chỉ cần chở cháu đến trường thôi ạ".

*Cíu tui cíu tui, cậu ta đã xấu tính mà lại còn không lo học nữa, 7h30 vào học mà 9h mới chạy vào trường sao. Đúng là công tử bột*_Cậu thở dài.

Chạy được 10ph thì phía trước có tắt đường.

"Dạ vậy con sẽ xuống ở đây để lội bộ đến trường, nếu hết tắt đường thì bác cứ chạy về nhé"_Cậu nói với bác tài xế.

"Như vậy có ổn không cậu chủ? "

"Không sao đây trường học ngay phía trước cơ mà với lại con đã lớn rồi có thể tự lo liệu ạ"_Cậu mỉm cười.

"Vậy cậu đi cẩn thận"

Đi vu vơ ngắm nhìn cảnh vật trên đường.

"Wao ở đây đúng là đẹp thật, hai bên đường đều trồng đầy hoa, thơm thật đấy"_Cậu hít hà cái mùi thơm của hoa thì bỗng nghe thấy có tiếng gì đó trong hẻm.

"Nhóc con em xinh quá, em có muốn thử cây hàng nóng của anh hay không, nó đã dựng lên từ lúc nhìn thấy em đó"_Lời nói phát ra từ tên đàn ông bặm trợn đầy hình xăm.

"Phải đó nhóc con này đẹp quá đại ca, haha đại ca ăn xong nhớ chừa em húp miếng"_Kế bên là tên đàn em ốm ốm gầy guộc như xì ke.

"M cút để t làm sau đại ca rồi m húp cú chót"_thêm tên nữa.

"Các người im hết đi các bọn súc vật này, tránh xa người tao ra"_Cái thân ảnh nhỏ đang đanh đá lên tiếng cố vùng ra khỏi tay tên đại ca.

"Quây nhóc con này miệng lưỡi sắc nhỉ, nhưng mà anh thích"_Hắn siếc chặt người nó.

Đang buông lời trêu ghẹo thì bất giác sau đầu truyền đến cơn đau tê tái.

"Má nó đứa nào chọi tao"_Hắn liền quay lại.

"Bọn khốn, chúng mày mau buông em ấy ra"_Cậu vội vã chạy vào.

"Ha đại ca có thêm một thằng còn ngon hơn cả nhóc này chạy đến kìa"_Thằng đàn em nhỏ dãi nói.

"Đúng..."_Chưa kịp nói được câu thì liền bị cậu dùng lực thật mạnh đá vào bụng thành công làm hắn buông em ấy ra đau đớn ôm bụng.

Nhóc ấy được thả liền chạy ra sau lưng cậu.

"Em đừng sợ anh sẽ không để chúng làm gì em đâu"_Cậu quay sang an ủi.

"Đại ca, không sao chứ, sao m dám"_2 thằng đàn em thấy đại ca mình bị đánh thì ngay lập tức xông lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net