Chap 9: Từ bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh ơi cẩn thận"_Cậu nhóc ấy la lên.

Cậu quay sang bảo:

"Em đừng lo mấy thằng tép riêu đó không làm gì được anh đâu"

Thế rồi sau vài đường lên gối, xuống cổ, đục vào bụng thì 3 tên đó liền quỳ gối xin tha.

"Dạ anh ơi tha cho tụi em, tụi em có mắt mà không thấy thái sơn, dám chọc ghẹo anh, anh tha cho tụi em"_Thằng đại ca vừa quỳ vừa cúi nói.

"Dạ đúng vậy tui em chỉ đùa với nhóc ấy thôi chứ không dám làm gì đâu ạ"_Hai thằng khác hùa theo.

Con về phía cậu thì cười đắc thắng:

"Tụi bây đừng có xin tao, tụi bây gây lỗi với ai thì hãy xin lỗi người đó"_Cậu quay người về phía cậu nhóc.

Thế rồi mấy thằng đó liền bò lại với chân nhóc xin tha thứ.

"Tụi anh rất xin lỗi vì đã chọc ghẹo em, làm ơn kêu anh ấy tha cho tụi anh nha, làm ơn"

Cậu nhóc ấy quay sang nhìn cậu lưỡng lự:

"Quyền quyết định nằm ở chỗ em''

"Dạ em em không muốn làm lớn chuyện đâu dù gì họ cũng đã lãnh được bài học rồi nên mình cũng đừng làm khó họ nữa nha anh"

"Được thôi, coi như là tụi bây tốt số được em ấy nói đỡ nếu không thì tụi bây lo mà kiếm cái xe lăn cho mình đi, còn đứng đó nhìn cút"

"Dạ dạ em cảm ơn"_Thế là cả 3 chạy bán sống bán chết rời đi.

Cậu phủi phủi quần áo của mình rồi lấy trong túi ra một chiếc khăn tay thêu hình hoa 7 màu rất đáng yêu đưa nhóc.

"Em lau mặt đi, có lẽ em đã sợ lắm"_Cậu nhẹ giọng nói.

"Dạ...em cảm ơn anh"_Nhóc đó cảm kích vô cùng.

"Thôi tụi mình cùng ra ngoài đi, ở trong hẻm này không tốt đâu"_Cậu nắm tay nhóc chạy ra ngoài.

Còn nhóc ở đây được cậu nắm tay bỗng thấy tim mình vô tình hẫng đi một nhịp.

Ra tới đường lớn cậu buông tay nhóc ấy ra từ tốn nói:

"Em này"

Nhóc vì luyến tiếc cái nắm tay ấy nên đã không nghe thấy lời anh nói.

"Em ơi"_cậu gọi nhóc thêm lần nữa.

"Dạ dạ"_Nó ngại ngùng nhìn cậu.

"Em nghe anh dặn này mai mốt hãy nhớ đi đường lớn đừng đi vào hẻm nữa, mấy tên đó chắc sẽ còn lẫn quẫn ở đây, rất nguy hiểm, nhất là với những nhóc đáng yêu như em đó"_Cậu nhéo má nhóc.

Nhóc ấy liền đỏ mặt ngại ngùng.

"Dạ em xin ghi nhớ"

"Rồi ngoan lắm, à mà nhóc đáng iu em tên gì vậy? "_Cậu chớp chớp mắt nhìn nó.

"Dạ em tên JiMin, Park JiMin ah"

"Jimin sao? Cái tên đó nghe đáng yêu như em vậy. Mà anh lại thích những thứ đáng iu nên anh cũng rất quý em nữa"_Cậu cười ghẹo nó.

"Haha anh anh đừng đùa mà, em ngại lắm. À quên mất em thực sự rất cảm ơn anh vì đã cứu em"_JM cuối người thấp nhất có thể.

Thấy cái thứ đáng iu trước mặt làm vậy cậu không nhịn được cười đỡ nhóc đứng dậy.

"Này này em không cần phải làm vậy đâu, chuyện giúp em là việc hiển nhiên anh phải làm mà"

"Dạ nhưng anh anh..."_Nó chưa kịp nói dứt câu.

*Thôi tiêu rồi hắn ta ở đằng kia đừng nói là tiến về phía mình nha. Không được mình chưa sẵn sàng để đối diện với hắn đâu*

"Rất xin lỗi em nhưng anh có việc đi trước nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại nhau"_Nói ròi cậu phi nhanh như chớp rời khỏi làm cho JM đứng hình mất mấy giây.

"Huynh, hyung em vẫn chưa biết tên anh mà"_Mặt nó xụ xuống, buồn buồn.

*JM không ngờ hôm nay mày lại để anh ta đi dễ dàng như vậy. Đúng là không đáng mà, nhưng nhưng cái cảm giác khi tiếp xúc với anh ta lạ thật*

#Ở chỗ cậu:

"Chời ơi cuối cùng cũng thoát được rồi, đúng là phải cảm ơn ba mình vì đã cho mình đi học võ từ lúc 4 tuổi nên mới có thể thoát khỏi cậu ta"_Cậu thở hồng học.

"Này"_Giọng nói phía sau lưng truyền đến.

"Ôi chời đất quỷ thần ơi"_Cậu hét lên.

Quay sang định tung cước vào người sau lưng nhưng do người phía sau thân thủ nhanh nhẹn nên đã may mắn né kịp cái đòn chết người đó.

"Là tôi NamJoon đây, hôm nay cậu còn muốn ám sát tôi nữa sao? "_Hắn có vẻ hơi ngạc nhiên vì sức mạnh này của cậu.

"Sao cậu lại ở đây? Chẳng phải lúc nãy..."_Cậu hết hồn thật sự.

"Tôi sao lại không được ở đây? Hôm nay lại định giở trò gì sao, wao xem kĩ thì thật sự có thay đổi, không còn trét phấn cả lớp với cả rũ bỏ mấy cái bộ đồ lòe loẹt đó thì coi ra vẫn còn xem được"_Nói vậy thôi chứ hắn đã bị cái dáng vẻ này thu hút mất rồi.

"Đừng đụng vào tôi"_Cậu hất tay hắn ra khỏi mặt mình.

Hắn bị cái hành động này làm bất ngờ thêm lần nữa. Chẳng phải như bình thường thì cậu sẽ nhảy bổ vào hắn như keo dính ruồi đuổi mãi không đi hay sao? Nhưng hôm nay lại còn dám hất tay hắn ra. Đúng thật là có vấn đề.

"Ái chà hôm nay còn dám đẩy tôi ra sao? Coi bộ đây là chiêu mới giả vờ làm tôi chú ý đúng không? Haizz đúng là không có gì mới"_Hắn vẫn cứ ảo tưởng.

Cậu ở đây kiểu:

*Bộ mấy thằng đẹp trai thì thường hay có vấn đề về não bộ hay sao ấy? Ảo tưởng đến thế là cùng. Với cái dáng vẻ đó thì chắc chỉ nên ngắm thôi chứ mở miệng ra là biết vô tri liền luôn á chời, mặc dù có têm hồn yêu cái đẹp nhưng với trường hợp này thì mình Chờ ê CHÊ nha*_Cậu vừa nghĩ vừa cười khúc khích.

Hắn thấy cậu cười tưởng đâu mình đã nói đúng tim đen cậu nên liền lên mặt.

"Có phải tôi đã nói đúng tim đen cậu rồi đúng không?"_Hắn hất mặt nói.

"Ờ thì đúng, đúng cái cù lôi nha cậu nhá? Tôi không hiểu sao lúc trước lại đi thích cái thể loại người như cậu nữa. Ảo tưởng hết phần người khác. Lẽ ra ngay từ cái lúc mà cậu ra tay đánh tôi trước mặt hàng trăm người ấy thì tôi phải nhận ra chứ nhỉ, chẳng phải lúc đó cả một chút tin tưởng cậu cũng đâu thèm cho tôi"_Cậu bức xúc nói.

"Và tôi cũng xin tuyên bố với cậu rằng ngay từ cái giây phút này giữa tôi Jung Hoseok và cậu Kim NamJoon sẽ không còn bất kì mối quan hệ nào, ngay cả là bạn cũng không. Được chứ? "_Cậu không để hắn phản ứng liền nói trước.

"Cậu...cậu điên rồi đúng không? Ha đừng có dùng cái chiêu đó nó không hiệu quả với tôi đâu"_Hắn lần này coi bộ đã hơi mất bình tĩnh rồi, hắn không ngờ đến cậu lại làm thế.

"Nhìn mặt tôi có giống đùa không? Chẳng phải cậu nhiều lần bảo thôi biến khuất mắt cậu hay sao? Giờ thì tôi làm vậy thì cậu lại nói tôi đùa, có phải là quá vô lí rồi không ? Cậu có nhớ ngày hôm đó không, cái ngày mà tôi một tiểu thiếu gia cao cao tại thượng mà lại phải đứng dưới trời mưa cho đến mức ngất đi chỉ vì cậu nói là sẽ đến đón sinh nhật cùng nhưng thực chất lúc đó cậu lại ở cùng đám bạn khốn nạn của mình đứng chứ? Thế nên nếu tôi có ngu đến như thế nào thì cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho cái loại người như cậu."_Cậu không hiểu sao mình lại có thể nói ra những lời như vây, có lẽ là lúc đó khi nghe Mang kể lại thì rất muốn đấm vào mồm hắn.

Hắn ở đây thì do bị nói quá đúng nên cứng miệng đứng như trời trồng.

"Nếu không có việc gì khác thì tôi đi đây"_Cậu lách người lướt nhanh qua hắn.

"NJ à m sao vậy?"_Jaemin, bạn của hắn bước sau khi thấy HS bước ra.

"Tao, cậu ta..."_Hắn vẫn còn chưa thoát khỏi được sự ngỡ ngàng này.

Hắn nằm mơ cũng không tin được cậu sẽ rời bỏ hắn mà đi. Mặc dù hắn chưa từng một lần nào quay đầu nhìn về phía cậu, nhưng hắn sẽ không bao giờ cho phép cậu cái quyền từ bỏ hắn như vậy. Đúng vậy không bao giờ.

[Chèn ơi đúng là tâm lý biến thái ghê á!]

#Note: 🆘🆘🆘

Tui xin phép sửa lại tuổi của các nhân vật cho phù hợp nha.

Đầu tiên là Hopi và NJ sẽ bằng tuổi nhau đều là 21 tuổi, sinh viên năm 3 là thanh mai trúc mã lúc nhỏ nhưng do thành kiến nên NJ đã đẩy HS ra xa.

Jin 24 tuổi là nghiệp vụ thế giới ngầm, làm việc cho ba của mình.

Jimin và Tae đều 20 tuổi, là sinh viên năm 2.

Còn những nhân vật còn lại sẽ giới thiệu rõ hơn ở từng chương.

Cảm ơn mọi người đã đọc.
Saranghae 💜💜💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net