Chương 1: Chạy Trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đêm đen u tối một bóng dáng nhỏ nhắn như u linh nhanh chóng vụt qua hoà mình vào tán cây bên đường, nếu như không nhìn kĩ thì có lẽ sẽ không phát hiện được ở nơi đó có người đứng.

Khoảng vài phút sau một đám người có thân hình cao to vạm vỡ, khuôn mặt tuy hung dữ nhưng bây giờ chỉ còn vẻ hoảng hốt, bọn họ tụ họp lại một chỗ cúi người chống hai tay lên đầu gối thở ‘hồng hộc’, một người trong đám nhanh chóng ngẩng đầu lên hỏi những người còn lại.

“Các cậu tìm thấy chưa?”

“Bên này không có.”

“Bên phía này cũng không có.”

“Những nơi có thể trốn đều có đã tìm rồi, nhưng vẫn không thấy.”

“Chia nhau ra tìm, tìm không ra tiểu thư chúng ta chắc chắn không sống qua ngày mai.”

“Đi thôi!”

Đám bảo tiêu mỗi người một hướng chia nhau rời đi, âm thanh của đám bảo tiêu dần dần nhỏ lại cho đến khi không nghe thấy gì nữa, lúc này từ bên trong tán cây động đậy một chút tiếp đến liền có một thiếu nữ bước ra, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn cùng ngũ quan tinh xảo kết hợp lại xinh đẹp đến kinh diễm người nhìn, tóc xoăn dài xoã đến bên hông, cô phồng phồng má thổi bay mái tóc mái ở trước mặt, bĩu môi nhìn về hướng bảo tiêu rời đi, thì thầm một tiếng:

“Bổn tiểu thư không dễ bắt như vậy!”

Nhưng mà ở thời điểm cô xoay lưng thì lại thấy đám bảo tiêu rõ ràng đã rời đi kia vẫn còn một người ở ngay đằng sau cô.

Phỉ Kỳ Nhiên tỏ vẻ: “???” Quỷ sao? Rõ ràng đã rời đi hết tại sao vẫn còn thừa một người đứng ở đây vậy?

Bảo tiêu trước mặt cung kính cúi người, đưa tay ra thấp giọng khẩn cầu: “Tiểu thư thỉnh người cùng tôi trở về.”

“Không muốn! Ở đây chơi còn chưa đủ, thích thì các người tự về đi!” Giọng nói cô gái mềm mại mang theo vài phần lười nhác cùng bướng bỉnh.

Bảo tiêu nhẹ giọng khuyên nhủ: “Tiểu thư người không về thiếu gia sẽ rất lo lắng!”

Phỉ Kỳ Nhiên cong khóe môi, giọng nói trở nên châm biếm, “Hắn lo lắng? Lo lắng không nghĩ được cách dụ ta lên giường sao?”

“Tiểu thư đừng nghĩ bậy, thiếu gia tuyệt đối không làm hại tiểu thư.”

Phỉ Kỳ Nhiên “hừ” lạnh một tiếng: “Ta có nghĩ bậy hay không phải ngươi biết rõ nhất sao, tóm lại ta không về ngươi có gan thì đến đây mà bắt ta.”

“Tiểu thư nếu người không nghe lời thì xin thứ cho thuộc hạ đắc tội.”

“Ha! Muốn dùng vũ lực cơ à! Đến đây..”

Bảo tiêu nhanh chóng bước đến gần cô, hắn giơ tay ý đồ định giữ cô lại, nhưng ở thời điểm gần chạm đến cô thì bỗng dưng chiếc áo khoác dài trên vai cô trượt xuống để lộ ra một bờ vai trắng ngần, tên bảo tiêu sợ hãi nhanh chóng rụt tay lại.

Phỉ Kỳ Nhiên mỉm cười thản nhiên trêu chọc: “Đến đây bắt ta đi chứ! Sẵn tiện nhìn kĩ thân thể ta một chút, ta rất muốn nhìn xem khi tên đại ma đầu kia biết thuộc hạ của mình nhìn thấy thân thể của người mà ngày đêm hắn đều muốn quan hệ thì sắc mặt hắn sẽ như thế nào nhỉ? Chắc sẽ rất khó coi đấy nha! Không biết hắn có tự tay móc mắt ngươi không nữa, bổn tiểu thư rất muốn nhìn thấy nha! Mau đến đây, bổn tiểu thư cho ngươi nhìn.” Nói rồi cánh tay cô cũng hạ xuống khoá kéo sau lưng ý định kéo xuống.

Bảo tiêu toát mồ hôi quỳ rạp xuống đất, “Tiểu thư bớt giận, thuộc hạ không dám có cái ý nghĩ bất chính với tiểu thư!”

“Hửm? Không dám?” Phỉ Kỳ Nhiên mỉm cười dụ hoặc, lưu manh nâng cằm tên bảo tiêu, “Hay đơn giản là do chính ngươi sợ chết!”

Tên bảo tiêu bị nâng cằm âm thầm nuốt nước bọt, ánh mắt lãng tránh không dám nhìn vào cô, mùi hương hoa sữa thoang thoảng trên người cô xông thẳng vào mũi tên bảo tiêu, hắn khô khan nói:

“Thuộc hạ nguyện chết vì tiểu thư.”

“Nhìn ta!” Phỉ Kỳ Nhiên lớn tiếng ra lệnh. Đến nhìn cô còn không dám mà lại dám hùng hồn nói nguyện chết vì cô, nói dối trắng trợn như thế không biết ngượng à?

Tên bảo tiêu vẫn một mực không dám nhìn vào cô, hắn biết của người con gái trước mặt rất đẹp, đẹp đến câu hồn đoạt phách, khiến cho đàn ông không ngừng điên cuồng mà muốn có được cô, hắn biết những lời nói kia của cô chỉ là giả dối nhưng những người đàn ông kia vẫn không kìm lòng được mà tin tưởng, dẫu biết sắc đẹp của cô chính là một hố sâu không đáy thế nhưng những người đàn ông kia vẫn không kìm chế được mà nhảy vào đó, hắn cũng vậy! Hắn biết mình nếu như nhìn người con gái trước mặt này thì cũng sẽ sa ngã vào đó và kết cục cũng sẽ giống như những người đàn ông kia, chỉ có một thôi, chính là 'chết' hắn không muốn chết vậy nên chỉ có thể tránh xa cô.

“Bụp”

Ý thức của tên bảo tiêu dần trở nên mơ hồ, hắn muốn bắt lấy cô gái trước mặt này nhưng thân thể hắn không chịu khống chế lại ngã ầm xuống nền đất lạnh lẽo.

Phỉ Kỳ Nhiên phủi phủi tay mỉm cười gian xảo nhìn tên bảo tiêu nằm dưới đất, cô cong môi đá hắn vài cái, khẽ mắng:

“Ngu ngốc.”

Phỉ Kỳ Nhiên quay người ánh mắt dò xét xung quanh. Chạy thôi! Đám người kia ở cách đây không xa, bây giờ không chạy đợi đến khi bọn họ quay lại rồi thì cho dù muốn chạy cũng không được!

Thân ảnh cô gái dần dần biến mất trong đêm tối.

-

Lúc này Phỉ Kỳ Nhiên đang đối mặt với bức tường lạnh lẽo của căn biệt thự ở gần bìa rừng, cô nép mình hòa vào bóng đêm nâng mắt ngước nhìn lên cao, mắt không chớp lấy một lần.

Đừng hỏi tại sao cô lại ở giữa rừng a! Bởi vì địa điểm lúc trước cô ở chính là một khách sạn, khách sạn này đang tổ chức một bữa tiệc bấm máy của một bộ phim kinh điển, vì tên đại ma đầu kia rãnh rỗi không có việc gì làm nên đầu tư cho bộ phim này cô thay hắn đến để tham gia bữa tiệc.

Mà khách sạn này lại khá đặc biệt vì để không khí trong lành hơn nên nó xây dựng ở gần rừng phía ngoại thành của thành phố S, đừng nghĩ nó ở xa thành phố mà nhân khí(*) không tốt nha! Nơi này không khí cực kì trong lành thoáng mát, phong cảnh lại đẹp nên nơi này có rất nhiều đoàn quay phim đến lại thêm những công viên nhân chức cao cấp hay tổng tài, đại minh tinh làm việc mệt mỏi muốn chọn một nơi an tĩnh để nghỉ ngơi đều chọn đến đây.

(*) Nhân khí: Sự đắt khách.

Muốn rời khỏi khách sạn này thì chỉ có hai lối đi thôi, chỉ cần ra khỏi khách sạn hướng phía bên trái đi thẳng khoảng mười phút, đến nơi đó sẽ có một trạm soát thẻ chỉ cần chứng minh thân phận là có thể rời khỏi! Nhưng vấn đề là muốn rời khỏi thì phải có thẻ hội viên để chứng minh thân phận, đùa nhau chắc mấy tên bảo tiêu kia nào có cho cô giữ thẻ hội viên cơ chứ. Vì không thể ra ngoài nên cô chỉ đành đi vào rừng thôi, chỉ cần không vào sâu thì sẽ không sao! Nhưng có lẽ là do cô may mắn gặp được một căn biệt thự ở gần bìa rừng. Nếu không cố ý vào rừng thì chắc chắn sẽ không ai biết nơi này có một căn biệt thự.

Căn biệt thự thiết kế xa hoa được đặt ở giữa rừng, nơi này còn có người canh gác nữa chứ! Cất giấu kho báu sao? Không biết tên nào lại ăn no rửng mỡ lại đi xây biệt thự ở giữa rừng thế này! Nhưng mà dù sao cũng nên cảm ơn hắn, cô có thể dễ dàng tránh khỏi những người canh gác kia, nhưng mà bức tường này...

Cao quá! Làm sao leo lên đây. Quanh đây ngoài cái khách sạn kia thì không có chỗ nào để ở cả. Cô không có thẻ để ra khỏi khách sạn nhưng cho dù có thẻ thì cũng không thể dùng, đám bảo tiêu kia chắc chắn sẽ tra ra được. Ây, thật khổ sở mà, điện thoại cùng trang sức cô cũng đã vứt rồi. Vì sao ư? Những thứ đó có định vị đấy làm sao có thể giữ lại được. Còn tiền thì...tên kia vì đề phòng cô chạy trốn nên không cho cô tiền a! Thật đáng ghét! Nếu như quanh đây có tiệm cầm đồ thì cô cũng đã đem những thứ trang sức kia đi cầm rồi, đáng tiếc lại không có, vứt đi cô cũng tiếc lắm chứ! Nhưng mà dù sao cũng không phải tiền của cô nên chỉ tiếc trong phút chốc mà thôi.

Lúc Phỉ Kỳ Nhiên vẫn đau lòng nhìn bức tường cao lớn thì phía xa xa lại truyền đến những âm thanh mơ hồ của bảo tiêu.

Cô giật mình nhìn xung quanh, đám người này hôm nay sao lại nhanh nhẹn như vậy chứ?

Thật ra cô không biết rằng bọn họ vì không tìm được cô mà gấp đến độ sắp khóc luôn rồi! Không tìm được cô là mất luôn cả mạng, bọn họ chỉ có một cái mạng, mất rồi là không thể có lại được đâu làm sao có thể không gấp được.

Mà Phỉ Kỳ Nhiên làm sao có tâm trạng mà nghĩ đến đám người kia chứ! Cô bây giờ đang phải chật vật trốn đám người canh gác kia để leo lên bức tường cao cao kia.

Không biết ai lại thiết kế ra bức tường này nữa, thật khó leo, cô mà biết là ai thiết kế ra bức tường này thì sẽ cho một sao cùng bình luận kém ngay, đồ đáng ghét!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net