Chương 3: Gã Biến Thái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“A, cô không nói thì tôi cũng xuýt quên luôn mất, nhưng trốn đi bằng cách nào a?” Dương Mộc Mộc mờ mịt ngẩng đầu hỏi Phỉ Kỳ Nhiên.

“Nhảy xuống dưới chứ còn làm sao nữa!” Phỉ Kỳ Nhiên trả lời không chút bận tâm.

“Nhảy...nhảy xuống dưới? Nhưng ở đây là lầu hai..nhảy xuống liệu có ổn không?”

“Có chỗ bật để nhảy xuống, không chết được, mau đi thôi.”

Phỉ Kỳ Nhiên đưa tay ra kéo Dương Mộc Mộc dậy, nhưng đúng lúc này cánh cửa lại ‘cạch’ một tiếng, sau đó một khuôn mặt của người đàn ông trung niên liền xuất hiện trong tầm mắt của Phỉ Kỳ Nhiên cùng Dương Mộc Mộc.

Dương Mộc Mộc lo lắng nắm chặt tay Phỉ Kỳ Nhiên. 

Có..có người vào rồi..lỡ bị bắt lại thì làm sao?

Người đàn ông trung niên bụng bia nhíu mày nghi hoặc nhìn bên trong.

Làm sao lại có đến hai người? Rõ ràng đám người kia trước đó từng nói mỗi lần chỉ có thể một người, nhầm lẫn gì sao?

Bất quá đứa con gái kia xinh đẹp như vậy, cho dù nhầm lẫn thì cũng phải nếm thử mùi vị đã, dù sao chuyện này nhầm lẫn cũng là lỗi của bọn họ, cũng không thể trách ông.

Người đàn ông trung niên nở nụ cười dâm đãng, ánh mắt không hề che giấu sự bỉ ổi ghê tởm của mình, ông ta tiến thêm một bước vào phòng, tay vặn khoá trái cửa phòng lại.

Người đàn ông trung niên nuốt nuốt nước bọt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chặp đánh giá thân thể của Phỉ Kỳ Nhiên và Dương Mộc Mộc, ông ta vui sướng cất giọng: “Bảo bối.”

Thân hình Dương Mộc Mộc run lên một hồi, giọng nói này..cũng quá ghê tởm rồi.

Phỉ Kỳ Nhiên nắm lấy tay Dương Mộc Mộc kéo cô ra đằng sau nhẹ giọng trấn an một chút. “Không sao.”

Người đàn ông trung niên là một lão biến thái vừa lùn vừa xấu cộng thêm cái bụng bia kia nữa thì cô thật sự không biết nên dùng từ gì để miêu tả ngoại hình của ông ta cả..mà nếu có thì cô cảm thấy chỉ có hai từ "khinh khủng" là thích hợp nhất thôi!

Ầy! Xấu như thế mà còn có tự tin đi giao dịch quy tắc ngầm, ông ta không tự mình soi gương xem dung mạo của mình sao?

Ây da cô quên mất nơi đây là nơi đây giao dịch quy tắc ngầm không có cần đối phương tự nguyện nha! Như Dương Mộc Mộc chẳng hạn cô ấy là bị trói bắt tới đây a!

Dung mạo với ngoại hình của ông ta cho dù muốn dùng quy tắc ngầm thì chỉ sợ cũng chẳng có ai đồng ý nha, những tiểu hoa đán mới nổi ngày nay đều chọn cho mình kim chủ vừa giàu sang vừa có ngoại hình dễ nhìn, còn những loại người xấu xí như người đàn ông này đều bị ghét bỏ a.

Mà tên đại ma đầu nhà cô lại chính là người mà những tiểu hoa đán kia muốn leo lên giường nhất, đừng nói đến tiểu hoa đán ngay cả ảnh hậu tiền đồ rộng mở còn muốn được đại ma đầu bao nuôi huống chi là những người kia.

Phỉ Kỳ Nhiên tặc lưỡi cảm thán, đại ma đầu thật có phúc, được nhiều người yêu thích như thế vì cớ gì còn không chịu buông tha cho cô nha? Cô cũng rất khổ sở a, có nhiều người như thế tìm một người đẹp hơn cô cũng không khó tại sao cứ cắn mãi cô không chịu buông chứ! Đáng ghét!

Tiếng bước chân người đàn ông vang lên, lôi kéo tâm tư đang bay xa của Phỉ Kỳ Nhiên trở về, cô hoàn hồn đề phòng nhìn người đàn ông.

Dương Mộc Mộc khẩn trương kéo lấy áo cô.

Lúc nãy là ai chửi bới hùng hồn như thế hả? Sao mới có mấy phút thì lại nấp sau lưng cô run rẩy rồi.

Phỉ Kỳ Nhiên nhíu mày nhìn người đàn ông, cao giọng quát: “Đứng lại.”

Người đàn ông trung niên không hề dừng lại thậm chí còn bước nhanh hơn, ông ta hướng về phía Phỉ Kỳ Nhiên cười nói: “Bảo bối đừng tức giận, anh lập tức đến bên em ngay đây.”

Mắt thấy bước người đàn ông không dừng lại còn có xu hướng đến gần thì Phỉ Kỳ Nhiên liền đổi sắc mặt nhẹ giọng nói: “Đại ca ca à, người ta còn chưa có chuẩn bị tâm lý nha, dù gì cũng phải cho người ta vài phút nha! Đại ca ca cứ vội vàng hấp tấp như thế người ta sẽ giận đó!” Giọng cô nũng nịu, mềm mại như nước kết hợp với khuôn mặt mê người kia thì lại khiến gã đàn ông ngứa ngáy khắp cả người.

Hắn ta sung sướng nói: “Bảo bối muốn ca ca phải làm như thế nào nha!”

“Như thế này đi, chúng ta chơi một trò chơi đi có được không, đại ca ca lấy khăn bịt mắt lại nếu như bắt được ai trong hai người thì người đó sẽ hầu hạ ca ca trước, có được không?”

Người đàn ông trung niên nhíu mày chần chờ, “Chuyện này...”

Phỉ Kỳ Nhiên như biết hắn đang do dự chuyện gì liền điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, “Đại ca ca..đồng ý đi mà, nếu đại ca ca sợ em chạy trốn thì không cần lo nha, những bảo tiêu dưới kia nhiều như vậy cho dù em muốn chạy cũng không chạy được. Đại ca ca đồng ý đi mà..”

Gã đàn ông trung niên vẫn không lên tiếng, hắn giống như đang xem xét đề nghị này.

Đầy là lầu hai, muốn xuống dưới phải tốn không ít sức, ở dưới còn có người canh gác nên xác suất có thể trốn thoát không cao..

Phỉ Kỳ Nhiên nỉ non gọi hắn: “Đại ca ca không muốn người ta sao..”

Thân hình người đàn ông run lên, yết hầu hắn khô khốc di chuyển lên xuống, giọng nói này thực sự quá dụ hoặc, đừng nói là sự kiên định gã đàn ông quá thấp, ngay cả Dương Mộc Mộc cũng phải mềm lòng khi nghe Phỉ Kỳ Nhiên nỉ non gọi, phàm là đàn ông đều có thể sẽ sa vào lưới tình do cô tạo ra, tất nhiên gã đàn ông trung niên kia cũng thế.

Lần này người đàn ông không chần chờ nữa mà là lập tức đáp ứng.

Phỉ Kỳ Nhiên ném qua cho hắn chiếc khăn ở trong tủ nhỏ, bảo hắn tự mình bịt mắt, sau vài phút khi cô chuẩn bị tâm lý xong cô sẽ hô được rồi thì hắn sẽ bắt đầu đi tìm, trò chơi sẽ chính thức bắt đầu.

Nhân lúc gã đàn ông trung niên đang tự bịt mắt mình Phỉ Kỳ Nhiên liền đẩy Dương Mộc Mộc ra phía sau, nhỏ giọng nói: “Tôi giữ chân hắn cô mở cửa ra nhảy xuống dưới đi, phía bên trái có ống nước lớn thấy không, bên cạnh ống nước lớn có mấy thanh sắt tuy khoảng cách hơi xa nhưng cố gắng nhón gót chân sẽ tới, hướng bên này tối mấy tên canh gác kia chắc sẽ không đến bên này, cô xuống dưới chạy theo hướng phía Tây nếu thấy mấy tên bảo tiêu mặc đồ màu đen đang tìm người thì cô gọi tới đây cứu tôi.”

“Nhưng..nhưng còn cô thì sao? Chúng ta cùng nhau đi.” Dương Mộc Mộc lo lắng nắm lấy tay Phỉ Kỳ Nhiên.

"Không được đâu, cả hai người cùng chạy thì tên biến thái này gọi người tới thì tôi và cô đều không thể thoát được, cô mau đi đi, nếu không sẽ không kịp mất, nếu tìm thấy những bảo tiêu kia chỉ cần nói tên tôi thì bọn họ sẽ đến ngay thôi.”

“Nhưng..tôi, hay là cô trốn đi để tôi giữ chân hắn lại, dù sao chuyện này cũng là do tôi, tôi không thể để cô bị liên lụy được.” Dương Mộc Mộc cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói.

“Không sao, tôi có dao đừng lo, cô muốn cứu tôi thì mau chóng trốn đi gọi người cứu tôi, nhanh lên, còn nữa tôi tên Phỉ Kỳ Nhiên..” Phỉ Kỳ Nhiên vừa căn dặn vừa đẩy Dương Mộc Mộc ra bên ngoài.

“Bảo bối chúng ta bắt đầu được chưa.” Thanh âm hối thúc của gã đàn ông trung niên vang lên cắt đứt lời định nói của Phỉ Kỳ Nhiên.

“Được rồi sắp xong rồi.” Cô nhẹ giọng nói nhỏ với Dương Mộc Mộc: “Cẩn thận một chút, nhanh lên kẻo không kịp, tôi phải vào phòng đây.”

Dương Mộc Mộc ngẩng đầu nhìn Phỉ Kỳ Nhiên, hốc mắt ẩn ẩn có nước mắt, cô khịt mũi nói: “Tôi sẽ nhanh chóng gọi người đến cứu cô, cô nhất định đừng để hắn chạm vào người.”

“Được rồi nhanh đi đi, tôi có học qua mấy chiêu võ có thể tự bảo vệ mình.”

-

Dương Mộc Mộc theo lời của Phỉ Kỳ Nhiên cẩn thận leo xuống, may mắn mấy tên canh gác không có qua bên này, cô nhanh chóng chạy về phía Tây tìm người, nhưng là không có thấy ai, từ lúc cô rời khỏi đó đến bây giờ chắc đã khoảng mười lăm phút rồi, còn không tìm thấy sợ là Phỉ Kỳ Nhiên không tránh khỏi chuyện bị gã biến thái kia cưỡng hiếp mất.

Dương Mộc Mộc lo lắng chạy, cô bị vấp té chân trầy xước đau đến chảy máu cũng cố gắng đứng dậy đi tiếp, chỉ là chân đau nên tốc độ lại chậm chạp hơn rất nhiều.

Hốc mắt đã sớm đỏ ửng không kìm chế được nước mắt liền tuôn trào ra, đều là tại cô, nếu không phải do cô vô dụng thì làm sao lại bị bắt đem đến nơi như thế kia, cho dù có bị cưỡng hiếp thì người bị cũng nên là cô chứ không phải là Nhiên Nhiên, đều là cô hại cô ấy, Nhiên Nhiên tốt bụng như thế mà cô lại hại cô ấy, cô thật vô dụng...

Ánh đèn từ xa chói đến loá mắt Dương Mộc Mộc.

Có..có người.

Dương Mộc Mộc nhìn chiếc xe từ xa, cắn răng lấy hết can đảm bước khập khễnh ra chắn giữa đường.

Tần Cảnh trong xe mơ hồ nhìn đằng trước, giật mình vỗ mạnh lên vai tài xế bên cạnh, hô to: “Có người, dừng xe.”

Tiếng bánh xe ma sát làn đường trong đêm tối vang lên âm thanh quỷ dị.

Tài xế tức giận thò đầu ra mắng một tiếng: “Có bệnh sao, tránh ra chỗ khác giùm cái đi, đừng ở đó cản đường. Đồ điên.” Lỡ chọc đến người sau lưng tức giận thì ai gánh nổi đây hả?

...

Ây, nam chính lên sàn rồi đây~
Hóng không, hóng không?
Ném vote đi mà~ đừng đọc xong rồi im lặng rời đi như thế a~
Viết một chương thực rất lâu mà~
Mau ném vote an ủi đi~ ahiuhiu
🌺 Tiểu Tuyết San 🌺
👠👠👠👑

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net