Hồi 3: Đoan trang khả ái (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Hầu Mai Diễn thoại ]

Kể từ khi tới đại điện ngồi xem trăm hoa hiến nghệ mấy năm liền, ta lại chẳng nghĩ tới đột nhiên lần này Viên thái sư hắn xuất hiện kinh thiên động địa, đả thương bao con mắt ái mộ lâu ngày của các vị khuê nữ kia. Ta cũng mặc kệ hắn cuối cùng là vì muốn ra mặt phong phi anh tú hay là vì bảo hộ hoàng thất, đều không phải chuyện của ta!

Còn nhớ, mùa đông ba năm trước, dưới nền tuyết trắng phủ đầy đường. Gió bắc thổi ù cả tai, trước dây cương của Hầu Mai Diễn ta là một nữ tử dung diện như hoa, hài hoa dịu dàng, nghiến răng không khóc, quỳ trên nền đất ấy, y phục bị vấy bẩn cũng chẳng bận tâm mà chỉ khăng khăng cầu xin ta. Một câu là người nhà, hai câu là đất nước, trong lời nói có ẩn tình, trong đôi mắt có hoa lệ khiến quân lẫn bản thân một kẻ xưa nay dứt khoát trên chiến trường như ta nghĩ lại cũng thấy hổ thẹn vì thế mà rung động.

Cũng không nghĩ sao, đúng lúc bệ hạ hỏi tới lại buột miệng nhắc tới nàng ta. Uy danh của bản vương sau này nên thế nào đây..

***

Dung mạo Đường Ô Lệ kia quả thật không mấy đặc sắc nổi trội, chẳng qua là đường nét hài hòa, thần sắc hồng hào mà thôi. Cớ gì lại dám vượt lên trăm kì nữ danh gia Hồng An Đại Quốc này chứ? Bao con mắt nhìn vào như muốn khoét thành mấy cái lỗ trên người, moi hết mọi thứ của Đường Ô Lệ ra soi mói khiến nàng ta tuy thấy hổ thẹn nhưng không dám bật thành lời nói. Im lặng mà quỳ rạp bên dưới.

Nhan Quý phi xưa nay cũng không phải chưa từng thấy quang cảnh hai người tranh một, chỉ là có thể khiến cả Viên thái sư lẫn Thuận vương phải để tâm, cũng là hàng hồ ly giống nàng ta thôi. Biết Hoàng đế yêu chiều mình, mới dám vượt lên trước định mở cái miệng giảo ngoa của mình thì lại bị Hoàng hậu cắt lời.

"Bắc Thân vương tiểu thư mình hạc xương mai, ôn hòa nhã nhặn. Ngẩng mặt lên đi."

Hoàng hậu xuất thân là công chúa Tác Nam Đại lục – Tác Nam Đại Quốc vô cùng danh giá. Vì liên hôn mà chôn vùi tuổi xuân ở nơi đất khách quê người, ngói đỏ tường xanh này. Nàng cũng là một biểu tượng chim nhạn thủy chung, nhưng lại chỉ là chim một cánh, không có Hoàng đế đồng lòng bên cạnh, trẻ tuổi không cứng rắn nên sinh tâm bệnh, khiến cho hậu cung rơi vào tay Nhan Quý phi – Dực thị.

Nay tại đây gặp được đồng hương, nàng sao có thể mảy may không quan tâm. Hoàng đế thấy nàng ra mặt cũng có vài phần ngạc nhiên, dẫu sao cũng lâu rồi không nghe nàng nói nhiều đến vậy.

Đường Ô Lệ ngẩng mặt, càng lộ rõ dung nhan cũng chỉ là thuộc hàng đại trà. Không có gì nổi trội đặc sắc. Đến Ngô Mậu cũng phải phát giác đến một nét thần khí so với bức họa Đường tiểu thư của Viên huynh hắn một phân cũng không bằng, nhưng trên người nàng lại có dũng khí lớn vô cùng, hiếm thấy nhưng không có gì lạ.

"Quả là đường nét của người Tác Nam đại lục, mặt như châu bạc, mắt như hoa mai."

"Tiểu nữ hổ thẹn."

Hoàng hậu đưa đôi mắt hoa mai nhìn về phía Hoàng đế, nghe nàng ta nói như vậy Hầu Chư Bình cũng có vẻ để tâm hơn, chịu khó để ý hơn một chút, quả thật có nét khác biệt so với người Hồng An.

"Nhan Hạnh, quả là nàng ta có nét giống nàng."

Lâu lắm rồi mới có thể nghe Chư Bình hắn chính miệng gọi tên cúng cơm của Hoàng hậu, trong lại có một chữ Nhan. Ấy người ta giác ngộ ra cái gì? Chính là liền cho ái phi Dực thị của hắn một gáo nước lạnh không hề nương tay.

Nhan Quý phi hỉ nộ ái ố trên trán viết rõ, Hoàng hậu quả nhiên cao thâm, không nói thì thôi chứ mở miệng ra liền dằn mặt Dực Hồ Hi đến không còn hố mà chui. Nhưng nếu không phải nhờ có Đường Ô Lệ kia xuất hiện làm sao Hoàng hậu có ý lên tiếng chứ? Coi như là một chút may mắn của họ Đường kia, giúp Hoàng hậu một tay thị uy.

Dực Lưu Đoan một bên ngồi ăn uống xem chuyện hay, vốn dĩ nàng trước nay chỉ quen cảnh trong vườn nhà, ra ngoài nơi lớn này để nửa chữ cũng không dám bật ra khỏi miệng. Nếu không phải là Dực Lưu Vũ gọi nàng qua ngồi chung, mặc con mắt của Cố Nhan Nang thì e rằng Lưu Đoan nàng chết chán ở nơi này mất. Cố Nhan Nang cũng coi như là biết nhẫn nhịn, rõ Lưu Đoan sức khỏe không tốt, còn là người thân cận ruột thịt mà phu quân mình yêu chiều nhất cho nên cũng không tiện dùng yêu sách với cô em chồng này. Cũng may thoát được một nạn.

Bên kia huyên náo, bên này xem kịch. Viên Niên hắn trong lòng ngờ vực, trước mặt nhiều người không tiện nói nhiều. Kể cũng lạ, hắn chưa từng vội vàng như thế này, có lẽ xuống nhân gian đã lâu mà còn chưa gặp được Đường Oánh Trang nên hắn cũng lo thêm mấy phần. Thôi thì đã đâm lao đành theo lao vậy.

"Vi thần được chiêm nghiệm nét đẹp của Tác Nam đại lục được mở mang tầm mắt. Hoàng hậu quả nhiên khí chất bất phàm, sánh đôi cùng thiên tử là một đôi ngọc như ý rồi. Tạ chủ long ân."

Hầu Chư Bình vui vui vẻ vẻ, không nghĩ lại được Viên thái sư một lời khen ngợi, đương nhiên nở mày nở mặt, phẩy tay cho hắn lui về. Nghĩ cũng đáng tiếc, nếu như Đường Ô Lệ này có xuất thân trong sạch hơn một chút, hạ đạo hôn cho nàng ta cùng Viên thái sư cũng là ý tốt. Chư Bình hắn cũng không lo lắng về động tĩnh của Viên Niên kia.

Còn Hầu Mai Diễn không hề có lời giải thích, cũng chẳng biết nói gì thêm. Hoàng huynh của hắn ghét nhất là bị mất mặt ở chốn đông người, thể diện của thiên tử không phải nói một hai câu liền có thể lấy lại, cũng không phải một trò đùa ở trong tay, Hầu Mai Diễn không có nửa lời tử tế nhất định Chư Bình hắn đến mặt cũng không nể đâu.

"Hoàng thượng, thần đệ... thần đệ xưa nay hiến sức nơi biên ải, bản thân sợ sẽ lỡ mất duyên sự. Lần này muốn được xin Hoàng thượng được tổ chức chiêu yến, nhằm tuyển chọn hậu viện, lo sự vụ trong phủ đệ."

Hầu Chư Bình trong tâm liền động, không phải là xin hắn chỉ hôn mà là muốn tổ chức chiêu yến sao? Chiêu yến xưa nay là hình thức xem mắt giữ hoàng gia với các tiểu thư khuê các nhằm lựa chọn ra người thích hợp để phối hôn, đại loại thì kẻ là hoàng huynh như hắn chỉ là người mai mối mà thôi. Đuôi mày Hầu Chư Bình giật giật, khóe môi hơi cong. Trước nay Hầu Mai Diễn đã làm điên đảo quần thần, trong tay nắm nhiều binh quyền, nếu hắn chọn được nhà tốt, sợ rằng thế lực sau lưng đã lớn lại càng thêm bành trướng.

Hoàng hậu nhìn biểu hiện của Hoàng đế, nửa phần cũng đoán ra lòng ngài rồi. Nhất định là đang phân vân lắm, Nhan Hạnh đều xưa nay kín tiếng, nay muốn dùng vị trí hoàng tẩu ban chút ân huệ. Nàng ta khẽ cười.

"Hoàng đệ chinh chiến biên ải nhiều năm, nay lại có lòng nghĩ tới truyện thành gia lập thất bản cung cũng đến vui thay Hoàng thượng. Tổ chức chiêu yến cũng không phải khó khăn gì, Hoàng thượng cùng bản cung nhất thể đồng tâm, đều lo nghĩ cho Hoàng đệ. Nếu đã muốn cưới thê lập thiếp vậy thì cứ tổ chức chiêu yến đi, cũng đừng để các cô nương nhà lành mỏi mong ngóng chờ nữa. Hoàng thượng nói phải không?"

Hầu Chư Bình cũng gật đầu, khôi phục biểu tình nhất trí. Ngay cả Viên Niên cũng không hiểu nổi vì sao Hoàng hậu biết rõ xưa nay Chư Bình rất nghi kị hắn mà lại cả gan đồng ý như vậy.

"Chỉ là..."

Hầu Mai Diễn định bụng tạ ơn, Nhan Hạnh liền nói tiếp, ý nàng ta là còn chưa nói xong?

"Bản cung cùng Hoàng thượng trước đây đã bàn bạc qua hôn sự của Hoàng đệ, muốn chỉ hôn vị trí chính thê trước."

Cái khỉ?! Xưa nay làm gì có ai lại làm chuyện hủy hoại danh tiết đôi bên như vậy! Nếu như Thuận vương tổ chức chiêu yến thì sẽ có bao nhiêu tài nữ quấn quýt ngày ngày, lại chỉ hôn cho nữ tử nhà khác trước, không phải sẽ phải nhẫn nhịn cảnh vừa bước vào cửa đã thấy tam thê tứ thiếp cười mời đón à? Nhục nhã quá, vũng nước này của Hoàng thượng tặng cho Thuận vương đúng là quá đục, quá nồng mùi rồi đấy.

"Chuyện này—"

"Hoàng hậu nói phải, trẫm vốn định chỉ hôn rồi. Không nghĩ hoàng đệ chủ động xin được tổ chức chiêu yến. Vì đệ là người có công lượng vô kể cho nên trẫm cũng nên dành cho đệ nhiều ân điển hơn, vừa có chính thê, vừa có phòng bên, chuyện nhà chia đều, không cần lo lắng hoa, ngọc trong tay mệt mỏi công vụ trong nhà."

Hoàng hậu à Hoàng hậu, quả là cao tay đấy. Vũng nước này chính tay cô hất lên người bản vương mà lại phủi một cái đều biến thành huynh đệ ta tương tàn rồi, Thuận vương thầm muốn cắn hoàng tẩu kia trong lòng hắn.

"Vậy cứ theo ý hoàng huynh."

"Trẫm thấy Dực thị có hai vị tiểu thư danh môn khuê các. Đích nữ liễu yếu đào tơ, trong người có bệnh cần xung khí nhiều. Thứ nữ thì tài có sắc có, lanh lợi đáng yêu, nhưng trẫm cũng muốn hỏi xem hoàng đệ muốn chọn ai?"

Hừ, cho rằng Thuận vương xưa nay trên chiến trường nên không nhìn ra được sao? Đích nữ yếu đuối, đời sống kín kẽ đương nhiên nước bẩn vấy lên thì Dực thị dính hơn nửa, thứ nữ lanh lợi nhưng nhìn nàng ta vừa rồi nàng ta ngu ngốc có, nhục nhã có, thử hỏi chịu dị nghĩ thiên hạ có nhẫn nhịn đến phát điên không? Chọn ai cũng như không, Dực thị hay hắn có nương tựa được vào nhau thì Dực thái phó cũng thừa biết hai đứa con gái của lão ta vốn chẳng có khả năng làm nổi chuyện tốt gì, hắn cũng chỉ lấy về một kẻ vô tri ngốc nghếch.

"Hoàng huynh có ân điển, hoàng đệ cung kính không bằng tuân mệnh."

"Tốt, tốt lắm. Vậy thì chọn thứ nữ Dực thị - Dực Tuyên Trinh đi. Còn chiêu yến của hoàng đệ, trẫm sẽ góp ngân lượng vào tổ chức, mong muốn hoàng đệ chọn được cô nương nhà tốt."

"Tạ hoàng thượng."

Thuận vương lui xuống, chỉ đành liếc qua Đường Ô Lệ bằng nửa con mắt. Dực thị cũng tạ chủ long ân, ngự yến cũng tiếp tục diễn ra, lên lên xuống xuống lời chúc phúc cho Thuận vương kia, cũng mong gửi gắm con gái vào cho hắn lắm.

Đến tầm trưa, khi mưa tuyết tạnh thì Hoàng hậu chủ trì hậu cung cùng các khuê tú đi ra vườn ngắm mai đỏ, Hoàng thượng triệu Thuận vương cùng vài đại thần ngồi bên trong đình ngắm cảnh chim yến náo nhiệt, lại vừa thưởng trà bàn chuyện quân. Hữu cảnh lại chan chứa ngàn dặm tình.

Dực Lưu Đoan không hay ra ngoài, lần đầu chiêm ngưỡng các thức hoa đa dạng trong hoa viên này, ngạc nhiên đến thất thần khiến Dực Tuyên Trinh cùng các vị tiểu thư khác chê cười, Dực Tuyên Trinh một bước lên mây, là Thuận vương phi tương lai, đương nhiên là phải tự tin hơn người. Đến tỷ tỷ mình cũng dám chê cười, thật không để ai vào mắt rồi, Lưu Đoan nàng tốt nhất là tránh đi tránh đi thôi.

Phải nói A Yến tay nghề chọn đồ quả là tốt thật, chọn cho nàng bộ đồ không tệ. Rất ấm áp, khiến cho nàng không bị lạnh. Nghe nói trong hoàng cung cái gì quý hiếm nhất cũng đều có, hồi nhỏ, mẫu thân có dẫn nàng tới Quảng Nam, nơi đấy có hoa mận mơ nở vào cuối đông. Đi một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy một cây mận mơ ở trong nơi trăm hoa kì thú này, nàng ngước lên nhìn đóa hoa nhạt màu phủ tuyết trắng. Giữa một rừng hoa màu đỏ hồng, thấp thoáng bóng người nhỏ nhắn đang với tay bẻ một cành hoa mận hồng. Cành hoa bị bẻ một lực không mạnh nhưng cũng chấn động khiến cho tuyết phủ trên cành hoa một lượt rơi xuống phủ trên đầu lẫn vai nàng.

"Ách, lạnh quá..!"

Lưu Đoan co bờ vai nhỏ lại, tuyết trên đầu vội bị nàng phủi đi. Cái cảm giác lành lạnh này lại gợi nhớ chuyện cũ, cũng là lần ấy đi du sơn Quảng Nam, gặp được tên nhóc hứa hẹn ấy, tiểu tử quét sân khách điếm nghịch ngợm, va chổi vào cây mận nên mới khiến tuyết rơi một đống phủ trên cái đầu nhỏ của nàng năm đó. Cây mận trong khuân viên khách điếm đã già, không còn ra hoa hay quả nữa, toàn là lá cây lên sau lần đó nàng ốm liền đến đầu xuân, chuyến đi cũng phải tạm dời tới quá tháng 2 mới tiếp tục được. Nhớ lại năm đó cũng là mẫu thân phải thức ngày đêm săn sóc, bị phụ thân quở trách cũng không than vãn nửa lời.

Nghĩ đến lại giận, phụ thân nàng thật quá đáng, cũng ở tại đó trong khi nàng nằm bệnh mòn cả giường, mẫu thân gầy đi cả thước mà phụ thân lại gặp gỡ Vinh thị, bỏ tiền chuộc nàng ta về nhưng lại không chịu gọi đại phu cho Dực Lưu Đoan khiến cho huynh trưởng khi đó mới là một tiểu nam tử mười mấy tuổi đã phải chạy đông chạy tây đến bị thương cả ngón chân. Rồi lại cả tên hài tử khiến nàng nằm bệnh kia nữa.

Cái đầu của Dực Lưu Đoan như bốc khói, hai má đỏ phừng, cành hoa trong tay cầm cũng liền siết lại ném đi xa luôn. Cục tuyết trên đầu cũng bị hỏa khí bức đến tan chảy.

"Là ai kinh động vương gia?"

Một kẻ ngoại đạo lên tiếng liền lôi Lưu Đoan trở về hiện tại, chớp mắt một cái đã thấy trước mắt có người. Bộ y phục này—thật quen mắt. Trên tay hắn lại nhìn thấy cành hoa mận, nàng ta mới nhìn xuống tay mình, phải chăng trong vô thức giận dữ đã ném bừa đi rồi..

Bây giờ nếu nàng chạy càng chứng tỏ là có tội không dám nhận, còn nếu cúi đầu thì hành vi này quá mềm yếu. Dực Lưu Đoan nàng hỏa khí sục sôi, tự trọng rất cao. Hơn nữa, nam tử hán đại trượng phu sẽ không so đo với nữ tử như nàng đâu nhỉ.

Nàng ngẩng đầu nhìn, khóe môi gượng cong giật giật nhìn mặt người. Thì ra là Thuận vương đại nhân.

Mấy cái suy nghĩ vừa rồi... có thể coi như là chưa có xuất hiện được hay không vậy?

"Vương gia thứ tội, là tiểu nữ thất thố."

Hầu Mai Diễn di chuyển con mắt, nhìn Dực Lưu Đoan một lượt, bộ y phục này vừa rồi khi nhắc tới tiểu thư nhà Dực thái phó, đại tiểu thư ấy ở bên cạnh Dực tướng quân cũng có thoáng thấy. Không phải trùng hợp đến vậy chứ, vừa ban hôn cho em gái liền gặp cô chị cả? Yêu sách này ai nỡ lòng bày biện thế?

Mai Diễn hắn chỉ cười, tuy chỉ là mỉm một cái nhưng mà gương mặt ấy liền đem tới phong tình vạn chủng, gió xuân ấm áp xoa dịu con người ta. Nhìn hắn bình thường như thế này ai lại nghĩ là một kẻ cầm đao đánh trận chứ?

"Cái này là của nàng?"

Dực Lưu Đoan ấp a ấp úng, hai tay giấu trong ống áo rối bới đan vào nhau, gật đầu rồi lại lắc đầu, chẳng gấp gáp thừa nhận mà ngược lại còn khiến cho kẻ phong tình vạn chủng kia một màn không rõ ràng.

"Nếu không phải của nàng, vậy bản vương sẽ đem bỏ đi." – Hầu Mai Diễn cho rằng không chỉ nam nhân mới biết thương hoa tiếc ngọc, tuy không thấy nhiều nhưng hắn cảm thấy bóng người vừa rồi dùng hết sức lực nhảy tới nhảy lui chỉ để với lấy cành hoa này sẽ không dễ dàng bỏ nó đi đâu.

"Không, đừng.. cái này, cái này... đúng là của tiểu nữ. Xin người đừng đem bỏ."

Thôi rồi, hết thật rồi, mặt mũi của nàng giờ có thể đem bỏ đi đâu đây. Nhất định sẽ bị tên vương gia này xử tội bất kính, là nàng ném vào người hắn.. Mẫu thân à, ta còn chưa kịp báo hiếu với người. Dực Lưu Đoan trong lòng than khóc, ngoài mặt thì có điệu bộ vô cùng mất mặt.

"Coi như là nàng biết hối cải. Tưởng rằng sẽ không thừa nhận. Là Dực thị đích nữ phải không?"

"Đúng vậy.." – Dực Lưu Đoan mặt cúi gằm, nào còn mặt mũi nào ngẩng đầu nhìn thẳng.

"Tên là Dực Lưu Đoan phải không?"

Nàng gật đầu.

"Thập thất tuế?"

Lại tiếp tục gật đầu.

"Mới bệnh dậy?"

Vẫn là gật đầu.

"Cành hoa này của nàng?"

Không nói nữa, vẫn gật đầu.

"Vốn dùng cành hoa này để câu dẫn bản vương?"

Lại gật đầu.

Mà, khoan đã! Ngài vừa nói gì cơ?

Dực Lưu Đoan vừa tỉnh ngộ, ngẩng đầu lên chỉ thấy Hầu Mai Diễn trên mặt trưng ra biểu cảm thỏa mãn, cái cười phong tình mà thôi.

"Không.. Không phải!"

"Bản vương hiểu ý nàng."

"V- Vương gia, ngài hiểu lầm rồi, ta không có ý đó..!"

Hầu Mai Diễn đặt cành hoa mận vào tay nàng, vốn không hề lọt tai chữ nào về lời giải thích của Dực Lưu Đoan cả. Chỉ ra hiệu cho tên gia nô đi sau mình nhường lại áo choàng của hắn cho nàng, bởi vì áo bào của nàng bị tuyết làm ướt cả rồi.

Thuận vương cùng gia nô đi trên con đường lát đá ở hoa viên, hướng về phía đại điện. Tên gia nô vẫn còn khuất mặc mà liền bộc bạch.

"Vương gia, vì sao lại nhường áo choàng?"

"Sao ngươi không thắc mắc bản vương không trách phạt cô ta?"

"Người vừa được ban hôn, chuyện gì cũng nên có ân xá."

Hầu Mai Diễn phì cười, phẩy phẩy tay.

"Chỉ nghe Hoàng thượng nói đích nữ Dực thị bệnh nặng ốm yếu, chứ không nghĩ tới nàng ta lại có thể ném hoa trúng bản vương. Coi như là Thuận vương bị nữ tử người ta ném hoa trúng nên động tâm rồi, bản vương muốn tổ chức chiêu yến, lại bị hoàng huynh ép cả phu phụ ôm danh xấu, nhảy vào vũng nước bẩn. Còn vứt cho bản vương đứa con thứ nhà đó, thân sanh của nàng ta xuất thân không minh bạch, bản vương không thích. Có thể mượn Dực Lưu Đoan này ra ném hoa vào bọn họ nữa, bản vương có thể từ từ thoát khỏi vũng nước này rồi. Áo choàng đó cũng sẽ khiến bọn họ kinh thiên động địa, xôn xao một phen. Đến lúc đó không cần bản vương tự thưa, hoàng huynh cũng phải xốn xắng hỏi chuyện thôi."

Trước khi ngự yến kết thúc, Hoàng đế sẽ ban thưởng cùng ban ân điển cuối năm. Chuyện Dực Lưu Đoan khoác áo choàng huyền thêu chỉ vàng đi về từ hoa viên cũng kinh động thánh nhan rồi. Người ta cũng đoán già đoán non, có kẻ đoán năm phần là của Dực Lưu Vũ, nhưng lại nghe đồn đại chuyện nàng ta ném hoa trúng vào người Thuận vương, nghe loáng thoáng không những không bị trách phạt mà ngài còn đem áo choàng của mình cho nàng ta, năm phần còn lại là Thuận vương gia – Hầu Mai Diễn rồi.

Tệ thật, Hầu Chư Bình còn vừa được một phen thỏa lòng vì chuyện hôn sự vừa rồi. Chớp mắt một cái đã trúng hoa con gái nhà người ta, cái chuyện này có phải là quá nhanh, quá trùng hợp khiến cho người ta phải suy nghĩ lại rồi hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#11 #2018 #min