Hồi 4: Trúng hoa hay trúng tà? (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*2 hồi trước viết nhầm họ của Trấn Nang Nhan thành Cố.)

Chuyện lạ một phen bàn tán, tới khi Dực Lưu Vũ vừa quay lại liền nghe trên dưới xôn xao loáng thoáng nói tới con gái Dực thái phó. Hắn liền có dự cảm bất lành đưa con mắt tìm kiếm cô em gái nhỏ của mình. Đột nhiên Trấn Nhan Nang từ đâu xuất hiện, dáng vẻ thướt tha yểu điệu ôm lấy cánh tay cứng rắn của tướng công nàng, dùng cái giọng mê người mà âu yếm hắn.

"Phu quân đi đâu giờ mới về?"

Dực Lưu Vũ chuyển tầm mắt xuống nhìn Trấn Nhan Nang, đưa tay định gỡ tay nàng ra nhưng giữa chốn đông người này, bao nhiêu con mắt nhìn vào lại thành ra ý kiến. Hoàng đế gả nàng ta cho hắn nhất định có ý của người, trước mắt người làm hành động này chứng tỏ hắn thiếu thành ý với người, sẽ càng bị để tâm làm khó như Thuận vương kia.

Lưu Vũ hơi nhăn mày, trở về bàn tiệc của mình, chỉ tiện hỏi vài câu.

"Nàng có thấy Lưu Đoan đâu không?"

"A, không có thấy. Nhưng mà nghe nói muội phu choàng áo khoác huyền dạ nghệ chỉ về đây ấy, sau đó liền đi đâu mất?"

Trấn Nhan Nang tranh thủ được lúc sát lại người Lưu Vũ, hắn cũng nhẫn nhịn không phản ứng gì. Cho tên tiểu tử nhanh nhẹn đi tìm người hầu của cô em gái kia.

Cuối cùng không lôi được người đi, chỉ nghe ngóng được mà truyền đạt lại.

"Tướng quân, tiểu thư nói ngài đừng có nghe người ta nói chuyện bậy bạ. Y phục của tiểu thư bị dính tuyết cho nên người đi thay y phục, còn chuyện áo bào..."

Tiểu tử ghé tai Dực Lưu Vũ thỏ thẻ, đến thê tử hắn bên cạnh cũng không được nghe nổi một chữ.

Hắn gật đầu, đột nhiên lại trầm tĩnh thưởng rượu khiến Trấn Nhan Nang nghi hoặc mấy lời bọn họ vừa qua lại.

Quả là Thuận vương dự tính không sai, được một lúc, Hầu Chư Bình quấn quá cũng phải mở miệng hỏi hắn về chuyện áo choàng mà trên dưới đang bàn tán, Thuận vương ngài dáng vẻ phóng khoáng, dựa người về sau, biểu tình úp mở trả lời. Ngài ấy chính là vừa dội vừa lau nước bẩn trên người Dực Lưu Đoan đây mà, Dực Lưu Vũ đưa con mắt nhìn qua khẩu khí của Thuận vương, liền thưa chuyện bẩm tấu.

"Ái khanh có gì muốn nói?"

"Hồi hoàng thượng, chuyện của lệnh muội vi thần đã nghe qua. Thực ra là không có phải sự việc gì to tát như người người đồn đại."

"Ngươi nói là ý gì?"

"Vốn, cái áo choàng đó là của vi thần để cho lệnh muội khoác. Bào y của nàng ấy bị ướt do tuyết, người vừa bệnh dậy, không thể chịu lạnh để tổn thương khí huyết. Lệnh muội trước nay cũng nhút nhát, sao có thể tùy tiện khoác áo của người khác đưa cho được."

Ngẫm, đúng là Dực Lưu Đoan xưa nay đều rất nhút nhát, ngốc nghếch. Sao nàng dám khoác áo vị Thuận vương kia trở về, còn cùng hắn bày mưu che mắt vua? Còn dám chắc Thuận vương sẽ nhưng trò bỉ ổi này? Từ khi nào nàng có thể khác biệt đến vậy, không giống!

"Hoàng đệ, ngươi nói có phải không?"

Thuận vương đăm chiêu nhìn Dực Lưu Vũ, một hồi chỉ phô trương thanh thế bằng cái cười nửa vời, đáp lại Hoàng đế bằng cái gật đầu coi như công nhận.

Trấn Nhan Nang nàng ta ngồi một bên nghe phu quân mình như vậy, liền giác ngộ tại sao bỗng dưng lại có tâm tình tốt. Nàng rốt cuộc không hề vu sai cho cô em chồng kia, cũng chỉ là một kẻ biết dùng yêu sách, thế nào ngay cả A Vũ cũng bênh vực nàng ta.

Nhan Nang nghiến răng, đứng lên định thưa chuyện khiến Hoàng đế chú ý, Dực Lưu Vũ quay đầu nhìn, hai mắt nheo lại. Trấn Nhan Nang à Trấn Nhan Nang, cô còn định phản bác lại bản tướng quân sao? Nàng ta biết mình không có chứng cứ, lại đối mặt với cái nhìn của Dực Lưu Vũ, tuy rằng hắn trước nay đều nhẫn nhịn nàng, khiến cho nàng quên mất Dực Lưu Vũ kia không phải một kẻ đơn giản, đối với nàng cũng như đối với Dực Lưu Đoan; lại nói chuyện liên quan tới danh tiết gia tộc hắn quả thật không dễ để kẻ khác làm hỏng đại sự đâu.

Thấy Trấn Nhan Nang đờ người ra, Dực Lưu Vũ định dụng thời cơ liền thuận gió bẻ măng.

"Hoàng thượng, phu nhân có lòng quan tâm vi thần, muốn san sẻ việc nhà, ý định thú thê nạp thiếp để cùng nàng bầu bạn nơi hậu viện."

Hai mắt Trấn Nhan Nang sực mở, môi nàng run run phát giận. Thấy cái nhìn đắc ý của Dực Lưu Vũ có chút kinh sợ xen lẫn tức giận. Trấn Nhan Nang quả là mĩ nữ, nàng tức giận trông cũng vẫn có nét xinh đẹp, Dực Lưu Vũ có phúc cũng không muốn hưởng.

"Ồ, Dực phu nhân quả là có lòng đấy. Nếu ái khanh cùng phu nhân đã đồng lòng, vậy thì cứ thuận ý, ban cho khanh tiểu thư nhà Hầu công Nhũ thị đi. Nàng ta xinh đẹp, thông minh lại có lòng thiện ái. Sẽ giúp đỡ được nhiều cho phu nhân của khanh."

"Tạ hoàng thượng."

Tiểu thư nhà Hầu công gia Nhũ thị, nàng ta chính là niềm lo sợ lớn nhất đối với Trấn Nhan Nang. Trước khi gả cho Dực Lưu Vũ, Nhũ thị là này bạn học của Nhan Nang, nàng ta tài giỏi hơn hẳn nhưng gia thế thì không bằng nàng. Nhũ thị này cũng đã gặp qua Dực Lưu Vũ, nếu Trấn Nhan Nang có lòng với hắn, thì ngược lại hắn đem lòng mình bày tỏ với Nhũ thị kia.

Trông như vậy thôi chứ Nhũ thị cũng quỷ kế đa đoan lắm, vốn nàng ta định bước vào phủ tướng quân rồi, chẳng qua là thánh thượng quyết định đúng đắn, đi trước một bước. Tuy nàng gả vào phủ tướng quân rồi nhưng trong lòng vẫn không nguôi đi lo sợ giận dữ, chịu một chút ủy khuất cũng không sao, chỉ là trong lòng tướng công vẫn không bỏ quên Nhũ thị ấy. Nhũ thị - Nhũ Quả.

Dực Lưu Vũ vừa trở lại bàn tiệc, Trấn Nhan Nang cái bộ dạng sợ hãi lo lắng hắn chưa từng thấy vội vàng nắm lấy tay áo hắn, hai con mắt xinh đẹp của nàng, ngươi đen láy nhìn hắn có phần rúng động.

"Phu quân, chàng, chàng có thể thú thê.. Nhưng tuyệt đối, tuyệt đối đừng lựa chọn nàng ta được không?"

"Hoàng thượng đã hạ chỉ rồi."

"Chàng, chàng chỉ cần nói với người đổi kẻ khác là được."

Dực Lưu Vũ biết kẻ khác đang nhìn, khóe môi cong nhu hòa, vòng tay ôm lấy giai nhân vào lòng vỗ về.

"Nàng lo Nhũ thị sẽ hạ bệ nàng sao? Bản tướng quân chính là yêu thích mọi hạch sách của Nhũ Quả với nàng, cứ từ từ đi, bản tướng quân sẽ không quên trong nhà còn có chính thê là nàng đâu, thê tử tốt à."

Bao nhiêu con mắt rời đi khỏi nơi đó, khung cảnh cẩu lương đầy mắt này phải nói là ta không nỡ nhìn đó a..

Dực Lưu Đoan sau khi được ủi khô bào y thì quay trở lại, thấy mọi người không dám đồn đại gì nữa liền biết gửi gắm điều gì, huynh trưởng đều làm tốt cả rồi. Dực Lưu Vũ nhìn thấy cô em gái kia liền bỏ tay khỏi Trấn Nhan Nang đang thất thần kia, biểu tình như con cún nhỏ chờ đợi chủ của nó mà nhìn Dực Lưu Đoan khiến cho nàng bật cười. Nhanh chóng tới chỗ hắn ngồi.

Con mắt Thuận vương luôn lưu lại trên tà áo của nàng, mấy bông hoa lê ấy quen mắt thật.

Dực Tuyên Trinh cầm chum rượu tới bên cạnh Thuận vương, nhẹ giọng hỏi hắn.

"Vương gia, để tiểu nữ hầu rượu người có chịu không?"

Thuận vương rơi mắt khỏi người tiểu nữ tử kia, chuyển sang nhìn Dực Tuyên Trinh. Hắn, hừ, sẽ sớm từ hôn đứa con gái này thôi, vừa rồi tiểu tử nhà hắn đã đi kiểm tra kĩ càng rồi, thân sinh là nô tì rửa chân, vốn là kẻ thiếu tiền tài trong phủ nhà lão già Thái phó. Có người mẹ như vậy, đứa con 16 tuổi này chắc tâm tư cũng chẳng kém.

"Rót rượu."

Các người nhìn nhé, rõ ràng ấy là Dực Tuyên Trinh khi được ban hôn rất vui vẻ, nở mày nở mặt, còn chủ động tới tìm Thuận vương hầu rượu. Thuận vương tuy rằng có hơi vô tâm nhưng cũng là dạng thương hoa tiếc ngọc, có nắng trong lòng, Dực Tuyên Trinh, vương phi tương lai hầu ngài chưa được ba chén rượu đã bỏ đi rồi. Nét mặt còn có vẻ ủy khuất lắm, các ngươi đoán xem rốt cuộc là Thuận vương đã làm gì nàng ta?

Hôm nay danh tiết của Dực thị đích nữ bị vấy bẩn, xưa nay Hầu Chư Bình đều e ngại lão già Dực Đan Cáp hôm nay lại có thêm cớ bày ra chuyện cho lão ta có cớ làm càn, nếu không cẩn thận an ủi thì chắc là thiên tượng đổi thành một bầu trời đen trên đầu hắn ta đi?

Cuối cùng, vẫn là Thái hậu thân mình trưởng bối, Hoàng hậu chu toàn đưa ra nghị quyết. Ưu ái ban thưởng cho Dực gia, đặc biệt thêm một phần lễ tặng cho Dực Lưu Đoan. Nào là mười xấp vải Vân Nam, ba bộ trang sức vàng ròng khảm ngọc trai, đôi vòng ngọc dạ minh châu cùng một số đồ vật khác. Đủ thấy Dực gia này sức ép lên hoàng tộc vẫn là rất lớn, Thuận vương hắn nhìn mà chán ghét cái cảnh giang sơn hắn bỏ sức giành lấy lại đem cho Hầu Chư Bình vô dụng chỉ biết khép nép kia.

Một cái đảo mắt, Dực Lưu Đoan và Thuận vương đụng mắt vào nhau, trong đáy mắt hắn lóe tia vui thú, nhoẻn miệng cười với nàng một cái. Lưu Đoan thù chưa trả, trong lòng vẫn còn khúc mắc, nhìn người liền không vui thẳng thừng ngó lơ ánh mắt của hắn. Ngài cũng chỉ đành cười khẩy một cái, chợt, tên gia nô ghé vào tai hắn xong rồi, ngài liền đổi sắc đứng dậy xin lui về phủ đệ trước. Thuận vương ngài có phải trúng tà rồi không?

Ngự yến đến khuya mới tàn, đêm tới gió lạnh, Thuận vương đã rời đi từ lúc xế chiều cho nên cũng có thể thoải mái ăn uống no say. Dực Lưu Đoan cái bụng đầy, cả người ấm, hai má hồng hồng lim dim dựa vào Dực Lưu Vũ ngà ngà thiếp đi, Lưu Vũ kể cũng chiều chuộng nàng ta lắm, cứ mặc kệ như vậy, lại còn để tránh kẻ khác lắm lời còn đặc biệt sai gia nhân đem mành trướng ra che nàng đi.

Trấn Nhan Nang từ lúc mà phu quân nàng xin ban hôn được hơn nửa canh đã lấy cớ cáo bệnh trở về rồi, cũng không ai cản trở hắn săn sóc em gái mình.

Ngay cả hắn cũng thấy lạ, bình thường đều không phải là Dực Từ Lương cùng Dực Tuyên Trinh tới nạt nộ Lưu Đoan hay sao? Hôm nay Dực Tuyên Trinh bị Thuận vương chọc cho giận thì thôi đi, chẳng nghĩ Dực Từ Lương cũng bị phát hoảng hay gì rồi?

Thắc mắc vậy, đúng là đến lúc về mới thấy người. Dực Lưu Vũ bồng tiểu khả ái của hắn trong lòng, vừa ra tới xe ngựa Dực thị thì mời bắt gặp Dực Từ Lương, nhìn hắn dáng vẻ thỏa mãn, điệu bộ khoan khoái như vừa gặp được hồng nhân. Thấy Dực Lưu Vũ đang ẵm cô em ngốc nghếch kia, hai kẻ vẫn thân thiết như vậy hả?

"Ây, chẳng phải huynh trưởng Tướng quân đây sao. Tam muội hôm nay ngắm hoa đã mệt rồi, huynh trưởng cũng phải đưa chén qua lại, chắc cũng mệt, ở nhà còn có đại tẩu đang chờ, không bằng để tam muội cho ta bồng dùm?"

Ánh mắt Dực Lưu Vũ quét trên người kẻ mà hắn cho rằng đáng nghi kia, nheo con mắt, Dực Từ Lương đưa tay ra, Lưu Vũ liền né tránh mà tiến thẳng lên mã xa.

"Khỏi đi, nhị đệ có lòng rồi. Vẫn là để ta đưa muội ấy trở về thì hơn, cẩn tắc vô ưu."

Nói rồi liền thẳng thửng tiến vào trong xe ngựa, mã phu liền đánh xe đi trước. Dực Từ Lương đưa mắt nhìn theo, một hồi, gia nhân nữ của hắn tiến lại, đem áo choàng lên người hắn.

"Thiếu gia, nên trở về rồi."

"Thanh Châu, lại đây với bản thiếu." – Dực Từ Lương hướng nàng hầu có vẻ đẹp mị hoặc của hắn đưa tay. Thanh Châu ấy đã theo hầu hắn từ nhỏ, chăm sóc cho hắn, cũng chỉ hơn hắn có 2 tuổi, là người hết mực hết lòng trung thành với Từ Lương hắn. Đến mức không phân ranh giới chủ tớ.

"Thiếu gia, đây là hoàng cung, không tiện. Lão gia sẽ trách mắng mất."

Thanh Châu từ chối hắn, Từ Lương cũng rất nghe lời đi, lẳng lặng mà thu hồi tay mình lại. Phía bên kia, Viên Niên cùng Ngô Mậu đang đi tới, Viên Niên hắn vừa thoáng thấy Thanh Châu, khí chất cùng dáng vẻ nhiều nét tương đồng với Đường Oánh Trang khiến hắn chút thì nhầm lẫn, hắn có thể nhận ra mà kiềm lòng, nhưng Ngô Mậu thì khác, hắn liền như gió tiến lên.

"Ấy, vị cô nương này thật giống với Đường tiểu thư trong tranh họa!"

"Ngô Mậu, không được làm càn!"

Viên Niên thấy vậy liền nhanh chóng tiến lên cản hắn lại, Thanh Châu bị giật mình liền lui về sau. Dực Từ Lương tiến lên bảo vệ nàng, mày hắn cau lại, lộ ra tức giận.

"Viên thái sư không quản giáo người bên cạnh mình sao?"

"Tại hạ thất thố, thay Ngô Mậu xin lỗi vị cô nương đây. Hai người không sao chứ?"

"Hừ, Thanh Châu ngươi không sao chứ?"

Thanh Châu mi rũ xuống, một điệu cũng là phong tình hút người khiến Viên Niên sợ rằng mình lại đau đầu với một kẻ mới xuất hiện. Nàng ta lắc đầu đáp lại Dực Từ Lương, hắn thở hắt, quay lại tạm không nói gì về cái chuyện vừa rồi, chỉ cáo từ rồi đưa Thanh Châu rời đi.

Quả thật, thần chất kia tuy không bằng Đường Oánh Trang, nhưng lại có dáng vẻ rất giống nàng ta. Rốt cuộc là vị cô nương Thanh Châu kia hay là Đường Ô Lệ mới là thân xác mà Oánh Trang độ kiếp vào chứ? Viên Niên hắn cau mày, một lực phất mạnh tay áo quay đi hướng khác. Ngô Mậu theo bên cạnh lảm nhảm, tại sao cứ bỗng nhiên thay đổi chóng mặt như vậy chứ!

Đêm khuya trăng thanh gió mát, phủ đệ xa xỉ của Thuận vương vẫn bắc đèn chưa cạn dầu. Ngự uyển sân sau lấp lánh ánh đèn lồng xen vào tấm mành đính ngọc trân quý điểm xuyết, gió hiu hiu bay qua, Thuận vương một mình ngồi thưởng trà ngắm trăng bên ao cá. Một bóng đen xuyên qua mành trướng tới quỳ bên cạnh Hầu Mai Diễn, cung cẩn báo cáo.

"Vương gia."

"Chuyện ta bảo ngươi đã làm chưa?"

"Hồi bẩm, thần đã đi điều tra kĩ lưỡng rồi. Quả thật có vẻ khác biệt so với trước đây. Còn về người mà vương gia dặn dò tìm kiếm, đã tìm thấy rồi."

"Tạm thời đừng kinh động, theo sát một thời gian xem xem."

"Vâng."

Bóng đen kia vừa đi khuất, Tần Vĩnh từ phía bên bước ra. Hầu Mai Diễn đặt chén trà.

"Dọn dẹp sạch sẽ chưa?"

"Đã hoàn thành. Hoàng thượng quả nhiên tốn tâm tư cho ngài."

Hắn bật cười, phất tà áo đứng dậy, không nói không giằng đi thẳng vào trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#11 #2018 #min