CHƯƠNG 7 : BUỔI LỄ TỐT NGHIỆP VÀ CHUYỆN VỀ NGÔI SAO BĂNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 7 : BUỔI LỄ TỐT NGHIỆP VÀ CHUYỆN VỀ NGÔI SAO BĂNG
_______________

"Trí Tú... Lâu quá không gặp chị" - Phác Thư nói xong ôm chầm lấy Kim Trí Tú, ở giữa sân trường đông đúc người, đúng ra em ấy không nên làm vậy, ngại chết Kim Trí Tú thôi

"Phác Thư, đang ở giữa trường... " - Kim Trí Tú nói xong thì Phác Thư cũng phát hiện mình quá lố nên nhanh chóng rút tay lại, Kim Trí Tú cũng thở phào vì sau cú ngã lúc nãy thì cô biết thế nào cũng có chuyện nên kéo Phác Thư ra chỗ vắng vẻ, Kim Trí Tú tự tán thưởng mình nhưng ở chỗ này Kim Trân Ni không ở trong tầm mắt

"Một chút em mời chị đi Cafe được không ?" - Phác Thư mở miệng hỏi, nàng thấy Kim Trí Tú đang đeo bảng tên cũng biết là có công việc ở trường nên không muốn làm phiền cô nữa...

Kim Trí Tú cũng gật đầu rồi nói Phác Thư mình đi ra ngoài

Khi Kim Trí Tú đi ra thì lễ tốt nghiệp cũng bắt đầu nhưng Kim Trí Tú vừa nghe được tin người hát chính của đội văn nghệ bị tai nạn bất ngờ không thể  nhưng vừa hay cũng tìm được người thay thế vào vị trí đó, Kim Trí Tú cũng thắc mắc người là ai, trường này đòi hỏi yêu cầu hát rất cao, nếu không có âm tốt thì không đạt yêu cầu được

Giọng hát cất lên, mọi người trong khán đài đều im lặng, đây là một giai điệu vui nhưng không hiểu sau tất cả đều bất ngờ khi nghe thấy, một chàng trai cầm cây đàn ngồi xuống ghế, nhìn khung cảnh bây giờ thập phần tuyệt mĩ, Kim Trí Tú nhìn lên thì bất ngờ, là Kim Chung Nhân, hôm nay thật nhiều bất ngờ mà....

Kim Trí Tú nhìn qua Kim Trân Ni, cô thấy nàng vẫn đang lướt điện thoại nhưng ngón tay đã dừng lại, Kim Trân Ni không dám ngước nhìn lên phía trên, rõ ràng là đang nghe người ta hát....

3 phút sau bài hát cũng kết thúc, anh ta cười rồi cuối chào đi vào sau khán đài, tất cả người họ bắt đầu ồn ào lên, suốt 3 phút Kim Trân Ni cứ ngẩn người như thế không hề ngước lên sau khi Kim Chung Nhân vào thì mới thấy ngón tay nàng cử động... Sau đó thì ngước mặt lên

Nghi thức cũng diễn ra bình thường, có điều tâm tình Kim Trí Tú không được vui cho lắm, ngoài chuyện Kim Chung Nhân thì hoàn toàn không có chuyện bất ngờ nào nữa, cô biết hắn là cố ý bài ra cái chuyện tiếp cận này mà, không có việc tự nhiên tai nạn đâu

__________

"Kim Trí Tú, chị khỏe không ?" - Phác Thư bắt đầu lên tiếng hỏi khi cả 2 vừa ngồi xuống ghế ở quán Cafe gần trường

Thật ra nàng là người quen của cô khi còn ở vùng đất quê nghèo - Busan, thật ra trước khi Kim Trí Tú lên Seoul để học tập thì cô sinh ở Busan, một vùng đất yên bình biết bao

"Chị khỏe, còn em ?" - Kim Trí Tú hỏi xong cũng uống một ngụm nước

"Em cũng khỏe, dạo này chị ở đâu vậy ?"

"Chung cư Y, nhưng mà sao em lên đây rồi ?" - Kim Trí Tú thành thật nói

"Em lên đây học đại học đó !" - Phác Thư nói, Kim Trí Tú có thể thấy sự vui mừng trong ánh mắt em ấy

"Đại học quốc gia Seoul sao ?" - Kim Trí Tú hỏi, cô nghĩ vậy là vì lúc nãy có đụng nàng ở đó

"Đúng đấy, chị học giỏi vậy sao không đi du học vậy ?" - Phác Thư hỏi, đây là thắc mắc nàng lâu lắm rồi, mặc dù trước kia Kim Trí Tú ko hề khoe khoang thành tích của mình nhưng nàng vẫn là biết cô rất ưu tú, một người mà Phác Thư nghĩ cả cuộc đời này mình sẽ không bao giờ với tới được

"Nhiều lí do lắm" - Nhưng lí do đầu tiên là vì Kim Trí Tú yêu Kim Trân Ni, cả đời Kim Trí Tú chôn chân tại Đại Hàn nhỏ bé này chắc cũng vì nàng...

"Hừm... Phòng chị số mấy ?" - Phác Thư hỏi

"Số 87" - Kim Trí Tú nói, đừng nói em ấy tính mướn căn kế nhà mình luôn đấy chứ ?

"Chung cư Y rất tốt nhỉ? Em cũng tính thuê một căn ở đó chị thấy sao ?" - Kim Trí Tú biết ngay là nàng sẽ nói như vậy mà, dù gì cũng là bạn bè lúc nhỏ nhưng mà nếu mình không cho thì sao? Có phải mình mua nguyên chung cư đâu, Kim Trí Tú nghĩ

"Chị thấy cũng được, em con gái ở một mình thật nguy hiểm" - Kim Trí Tú suy nghĩ, mặc dù an ninh tốt nhưng không thể tránh những tình huống nguy hiểm được, trước kia cũng có một vụ như vậy, Kim Trí Tú nghĩ lại thấy rợn người

"Vậy em ở nhờ nhà chị được không ?" - Phác Thư nhanh chóng hỏi, hướng ánh mắt mong chờ về phía Kim Trí Tú

"Nhà chị đủ phòng rồi, em có thể thuê nhà kế bên, có gì cũng thuận tiện" - Kim Trí Tú nói

"Được, vậy đi !" - Phác Thư nhanh chóng trả lời
______________

Vào lúc tối nên Kim Trí Tú muốn đi dạo một vòng để xả stress, sẵn tiện đi dạo nhưng mà trời có vẻ rất tối rồi nên Kim Trí Tú đi lên sân thượng, trời hôm nay đầy sao

"Kim Trân Ni ?" - Kim Trí Tú bất ngờ hỏi, cô không ngờ lên đây sẽ gặp được Kim Trân Ni, nhưng nhìn bóng lưng đó thật cô đơn !

"Em cũng lên đây sao ?" - Kim Trân Ni quay lưng lại hỏi, cũng đúng, ở đây trăng thanh gió mát, không ở đây thì thật phí !

"Vâng, trời đẹp nhỉ ?" - Kim Trí Tú nói, sau đó đi lại chỗ Kim Trân Ni đang đứng

"Hôm nay chị nghe nói có sao băng đó" - Kim Trân Ni vui vẻ nói

"Vì vậy em mới lên đây nè" - Kim Trí Tú cũng nói, thật ra cô đâu biết hôm nay có sao băng, chỉ là tìm một lí do để biện hộ cho sự tình cờ của mình, biết vậy ngày nào cũng lên đây đợi sẵn rồi nói báo lá cải đăng tin có sao băng rồi

"Mới vừa nhắc" - Kim Trí Tú nói sau đó vui vẻ chấp tay lại cầu nguyện, cô không ngờ mình lại may mắn đến như vậy, còn được ở cùng Kim Trân Ni thời khắc này, là ông trời đang phù hộ mình, cứ như một thế giới lập trình vậy nhắc đến thuyết âm mưu này Kim Trí Tú lại càng tin tưởng nó hơn

"Chị không cầu nguyện sao ?" - Kim Trí Tú sau khi xong việc thì thấy Kim Trân Ni nhìn mình ko hề càu nguyện, chột dạ hỏi nàng, Kim Trí Tú không biết làm sao mình chột dạ, dù gì mình cũng không có làm ra việc gì xấu xa

"Cầu nguyện cũng không được gì" - Kim Trân Ni nói, Kim Trí Tú hơi thất vọng một chút nhưng vẫn muốn chỉ dạy nàng tin những điều không có thật

"Thử cũng đâu mất mát gì đâu? Để em dạy chị" - Kim Trí Tú nói sau đó vô tư cầm tay Kim Trân Ni cho 2 tay nàng chấp lại với nhau sau đó đưa ra trước mặt nàng, Kim Trân Ni nhìn tay của mình rồi nhìn Kim Trí Tú, bây giờ Kim Trí Tú mới phát hiện ra mình hố, tự nhiên đi cầm tay người ta, mình khùng rồi !!!

"Em... Em xin lỗi" - Kim Trí Tú nói, nhưng mà cô nghĩ dù sao được cầm tay nữ thần cùng rất tốt, nhục một chút cũng không sao !!

"Không sao, em nói đúng chị sẽ thử" - Kim Trân Ni cười nói, buổi tối đúng là thời khắc nữ nhân bùng nổ visual mà, chị ta đẹp biết bao nhiêu...

Cứ như vậy một người nhắm mắt một người nhìn, viễn cảnh này tươi đẹp làm sao, buổi tối hôm nay thật đẹp, sắc mặt Kim Trân Ni cũng an tỉnh làm sao, bao giờ nữ nhân này mới chân chính thuộc về mình đây ?!!

"Chị ước gì vậy ?" - Kim Trí Tú tò mò hỏi, thật ra biết Kim Trân Ni không trả lời nhưng vẫn muốn thử, cô còn hy vọng với Kim Trân Ni nhiều lắm

"Không nóiiii" - Kim Trân Ni vui vẻ cười, hôm nay gặp Kim Trí Tú ở đây thật vui, có bạn bè ở chung cũng rất tốt, không phiền phức như Kim Trân Ni nghĩ

"Được rồi, chị xuống nhà nhé ?" - Kim Trân Ni nói xong cũng quay lưng lại rồi đi, khi cô thấy Kim Trân Ni khuất bóng thì mới quay lại nhìn trời, thật ra Kim Trí Tú nghĩ cả đời mình bị trói buộc bên nàng ta cũng không sao, không có sao hết...

Không biết làm sao Kim Trân Ni đi xuống bậc thang rồi mà vẫn muốn quay lại nhìn Kim Trí Tú, với ý nghĩ đó Kim Trân Ni quay lại, đi tới sau lưng Kim Trí Tú thì không biết làm sao cứ ngẫn người ở đó, nữ nhân này diễm lệ như vậy... Một lúc đó một loạt hình ảnh của Kim Trí Tú hiện ra trong đầu Kim Trân Ni, Kim Trân Ni cười rồi cũng không biết mình đang nghĩ cái gì, nhanh chóng về phòng...

Sau đó thì Kim Trí Tú ở đó liền nữa tiếng đồng hồ mới về phòng, Kim Trân Ni đi rồi không có gì vui, ngôi sao cũng méo đi, bầu trời cũng ngã đen, cứ như Kim Trân Ni là nguồn sống của cả thế giới này vậy, khi nàng đi rồi Kim Trí Tú không thấy cái gì vừa mắt nữa, thật chán nản !

Sau khi Kim Trân Ni đi về thì không biết sao lại thấy hàng loạt những bài báo viết về Kim Trí Tú, lướt ở đâu cũng thấy cả, Google thật theo dõi người dùng đến như vậy sao? Biết luôn cả nàng đang nghĩ những gì

"Đáng sợ !" - Kim Trân Ni nghĩ, thật ra không có chuyện theo dõi gì cả, dòng máu trong con tim bạn chảy thứ gì thì tự nhiên cả thế giới sẽ biết bạn nghĩ những gì!

Thường ngày tin về Kim Trí Tú cũng xuất hiện trên máy nàng rất nhiều nhưng là nàng không chú ý tới, tự nhiên hôm nay lại tò mò về con người này như vậy, không giống những tổng tài trong ngôn tình, Kim Trân Ni không có thắc mắc về người khác nhiều như vậy, cũng không có hứng thú nhưng nàng tò mò về con người lúc này

Vào thì thấy chỉ đưa tin về xuất thân, chiều cao, thành tích, à còn có những tấm ảnh thẻ, những tấm chụp lén nữa, Kim Trân Ni vô hồn tự nhiên đưa tay sờ lên màn hình laptop, ở đó có chứa ảnh của Kim Trí Tú, sờ vào mặt Kim Trí Tú, cảm giác ở đây không chân thật chút nào, nàng cũng thấy Kim Trí Tú ngoài đời diễm lệ hơn nhiều

Nàng không hề thắc mắc về hành động lúc nãy của mình, chỉ đơn giản nghĩ đó là có chút tò mò về nhân viên của mình thôi
_________

End chương 7

In đậm, in nghiêng : mình thấy câu nào đặc biệt thì làm nổi nó lên

(kyvevw)!

1975 từ


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net