CHAP 13: ÂM MƯU (PHẦN 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua lời kể của Xán Liệt thì Bạch Hiền biết Lâm Diệp Nghi tiểu thư chính là thanh mai trúc mã của hắn hồi nhỏ. Gia đình bên Diệp Nghi thấy hai đứa thân thiết cho nên muốn làm thông gia với gia đình Xán Liệt, họ đến hỏi chuyện vào hôm nọ. Nhưng, may mắn là mẹ Xán Liệt khéo léo từ chối vì Phác gia biết được ý trung nhân của hắn không phải là ả mà là Bạch Hiền - anh họ của Xán Liệt. Khi nghe được kết quả từ ba mẹ, Lâm Diệp Nghi đương nhiên là không can tâm, ả yêu Xán Liệt và không cho phép bất cứ ai ngoài ả ra có vị trí Phác phu nhân. Từ đó, ả ta ôm hận với Bạch Hiền vì cậu đã cướp đi Xán Liệt của ả.

Ngày hôm nay, ả có mặt ở đây với âm mưu "diệt cỏ tận gốc", Diệp Nghi nghĩ chỉ cần cậu chết đi thì Xán Liệt sẽ quay về với ả, yêu thương ả. Lâm Diệp Nghi nhếch môi, thái độ ganh ghét khi đứng trước dinh thự mà hắn xây dựng cho con hồ ly tinh kia sinh sống bấy lâu. Thật không ngờ vì con hồ ly tinh đó mà Xán Liệt không còn quan tâm đến ả như hồi nhỏ nữa. Nhưng, hôm nay ả sẽ lấy lại tất cả những thứ mà đáng lý ra phải là của ả.

Lâm Diệp Nghi dẫn theo 20 tên thuộc hạ trung thành nhất và tàn độc nhất theo ả vào sâu trong dinh thự. Ả đi đến đâu là bắn chết người trong dinh thự đến đó, máu loang khắp cả sàn nhà. Đi sâu thêm chút nữa là đến khu vực của con hồ ly tinh đang ở, đó là suy nghĩ của ả. Ở thư phòng của Xán Liệt, Bạch Hiền ngồi ngoan ngoãn uống nước cam như chưa hề biết chuyện gì xảy ra. Vừa uống vừa quan sát camera thu lại, Bạch Hiền cười hả hê vì lũ ngu ngốc đó tự chui đầu vào bẫy của cậu từ nãy giờ mà không hay biết.

-Lâm Diệp Nghi, mày nghĩ mày thông minh hơn tao sao? Đúng là thứ óc chó mà! Một lát nữa thôi, mày sẽ được "trải nghiệm" cái bẫy của tao. Hahaha...

Hình ảnh đám người của Lâm Diệp Nghi được Bạch Hiền phóng to trên màn ảnh. Bạch Hiền nhấn cái nút màu đỏ trên bảng điều khiển, lập tức có hàng ngàn mũi tên tẩm chất ăn mòn và cực độc phóng ra từ mọi phía di chuyển về đám người của ả. Đám thuộc hạ luống cuống vì không có cách nào triệt tiêu được những mũi tên kia. Mười tên thuộc hạ "dính chưởng" của Bạch Hiền, chúng ngu ngốc rút mũi tên ra, da thịt của chúng nhanh chóng bị lở loét một lổ thật to. Vừa bị ăn mòn vừa bị trúng độc nên chúng gào thét đau đớn, cầu cứu chủ nhân. Không lâu sau, bọn chúng sủi bọt đen rồi tắt thở.

Lâm Diệp Nghi chứng kiến tận mắt thì không khỏi sợ hãi. Da thịt từng chút, từng chút một bị ăn mòn, lòi ra cả xương, máu chảy thành sông khiến những tên còn lại nôn mửa không thôi. Nếu bước vào trong nữa thì có thể cả đám sẽ chết không toàn thây như những tên này. Bạch Hiền thấy vẻ mặt sợ hãi của Lâm Diệp Nghi thì không khỏi cười lớn, hóa ra cũng chỉ là thứ nhát gan. Cậu thức cả đêm qua để chuẩn bị trò chơi "đặc sắc" này nhưng xem ra chỉ giết được mười tên.

-Mới chỉ là mở màn thôi mà mày đã sợ như vậy rồi sao? Mày thật biết cách làm người khác mất hứng đấy, Diệp Nghi à!

Bạch Hiền đang nghĩ ngợi cách để dụ đám người đó vào trong. Bỗng dưng có cái gì đó ẩm ướt liếm trên chân cậu làm cậu không khỏi rùng mình. Bạch Hiền khụy gối, vuốt ve bộ lông mềm mại trên người nó, nói thầm:

-Miu Miu, ngươi đói?

Nó ngoan ngoãn gật đầu nhưng đôi mắt luôn chú tâm vào màn ảnh phía trước. Cậu theo dõi hành động nãy giờ của Miu Miu, nảy ra ý nghĩ điên rồ từ trước đến giờ.

-Miu Miu, ngươi muốn ăn đứa nào trong đám người đó?

Miu Miu chảy nước dãi, dùng chi trước chỉ vào Lâm Diệp Nghi. Bạch Hiền nhìn Miu Miu, mỉm cười nói:

-Nếu ngươi muốn ăn thịt người đó thì ta sẽ giúp ngươi nhưng đổi lại, ngươi phải giúp ta giải quyết những tên bận đồ đen còn lại, được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net