CHAP 18: LỪA DỐI (PHẦN 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cạch" Phác Xán Liệt một tay mở cửa, một tay còn lại mang cháo thịt bò vào phòng của hai người. Bạch Hiền cứ ngỡ là người hầu mang thức ăn như thường lệ nên lên tiếng:

-Cô mang ra ngoài đi, tôi không ăn đâu.

-Thì ra lúc không có tôi ở bên, em không ăn đúng cữ. Xem ra tôi nuông chiều em quá rồi nhỉ!

-A, sao hôm nay anh về sớm vậy? Không phải hồi sáng anh nói đi ăn với đối tác sao?

Biện Bạch Hiền bất ngờ mở mắt, thấy Phác Xán Liệt từ khi nào đã mang tô cháo đến chổ cậu đang nằm. Tâm tư của hắn không ai có thể hiểu rõ, ngay cả cậu cũng vậy trừ phi hắn tự nói ra, mà xác suất điều đó xảy ra là bằng 0. Hắn nhìn cậu một hồi rồi nói tiếp:

-Bạch Hiền, em không phải đợi tôi đút em ăn chứ? Ngoan, đừng bướng nữa, em ăn một chút cháo đi kẻo nguội.

-Xán Liệt, anh để ở đó đi. Một lát nữa, tôi sẽ ăn.

Hắn cởi áo vest ngoài, xoay người lấy tạm cái khăn tắm trong tủ quần áo, nói:

-Nếu anh tắm xong mà em không ăn hết một nửa tô cháo đấy thì đừng trách anh.

Dứt lời, hắn đi vào nhà tắm, còn cậu thì phẫn nộ không thôi. Đã nói là không muốn ăn mà ép cậu ăn là thế nào? Trong lúc Bạch Hiền đang chuẩn bị cầm tô cháo thịt bò thơm nghi ngút lên ăn thì tin nhắn điện thoại của hắn vang liên hồi. Mặc dù cậu không muốn xen vào chuyện riêng tư của hắn nhưng tiếng rung cứ vang khiến cậu bắt buộc phải bỏ tô cháo về chổ cũ, cầm điện thoại hắn lên xem.

"Xán Xán, Ngọc Hương trở về Mỹ rồi. Nó vừa đến gặp mẹ chiều nay, con mau sắp xếp công việc qua Mỹ gặp Ngọc Hương đi. Mẹ không muốn nói nhiều đâu nhé, đừng để mẹ cáu."

Bạch Hiền đặt điện thoại về chổ cũ, tâm trạng trở nên tồi tệ hơn. Ngọc Hương trở về rồi sao? Nếu đã như vậy thì cậu ở bên cạnh hắn chẳng phải trở thành vô nghĩa hay sao? Bạch Hiền không muốn Xán Liệt nghi ngờ nên nhanh chóng cầm tô cháo ban nãy múc ăn một vài muỗng mà tim đau như cắt. Tiếng nước róc rách dường như ngừng hẳn, Xán Liệt bán khỏa thân ra ngoài. Tay cầm khăn nhỏ lau khô tóc, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Bạch Hiền đang ăn cháo.

-Bạch Hiền, cháo ngon không? Nếu được thì mai anh bảo người hầu mỗi tối làm cho em ăn.

-Không cần đâu, Xán Liệt. Chỉ là tùy hứng thôi.

-Vậy sao? Coi bộ em vẫn nhất quyết giữ khoảng cách với anh?

-Không có, là do anh suy nghĩ quá nhiều thôi. Nếu anh thả tôi ra thì mọi chuyện đã không thành ra như vậy, không phải sao?

Xán Liệt nghe thấy những lời khó nghe, tâm trạng trở nên bức bối. Hắn nắm cổ tay cậu thật chặt khiến cậu kêu đau.

-Xán Liệt, buông tay ra, đau...

-Em biết đau sao? Nếu biết đau thì em đừng có mà dùng mấy lời nói khó nghe đó mà chọc tức anh. Lâu nay, anh không "trừng phạt" nên em làm càn hử?

-Không được, Xán Liệt a!

Nói là làm, Xán Liệt lợi dụng thân hình cường tráng của mình đè Bạch Hiền ra giường, cặp mắt nhuốm đầy dục vọng và tức giận. Xé đi lớp áo sơ mi vướng víu của cậu, hắn cúi người xuống hôn môi kiểu Pháp mặc kệ cậu chống cự ra sao. Dời khỏi đôi môi sưng đỏ của người thương, hắn bắt đầu gặm nhắm xương quai xanh quyến rũ, bàn tay không ngừng vuốt ve cặp mông tràn đầy nhựa sống phía dưới. Bỗng dưng, tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên, cắt đứt cảm xúc đang dâng trào mãnh liệt. Xán Liệt không muốn để tâm nhưng Bạch Hiền bảo hắn nghe máy đi xem ai gọi rồi muốn làm gì thì làm. Bất đắc dĩ hắn đành phải nghe, màn hình hiện lên số điện thoại mẹ hắn nên Xán Liệt rời khỏi phòng để nói chuyện.

-Alo, mẹ gọi con có gì không ạ?

-Ngọc Hương nó về rồi. Con sắp xếp công việc dành chút ít thời gian mà qua gặp nó đi. Đừng để nó chờ lâu, mẹ cúp máy đây.

-Mẹ, mẹ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net