CHAP 8: TÌNH YÊU HAY CHIẾM HỮU? (PHẦN 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xán Liệt thấy thằng bạn thân của mình không ngại đường xá xa xôi mà tới đây thì cũng khá bất ngờ. Cả hai chào hỏi nhau đôi câu rồi đi vào chuyện chính. Ngô Thế Huân mở lời:

-Xán Liệt, chắc cậu biết lý do hôm nay tôi đến đây rồi chứ?

Xán Liệt nhấm nháp tách trà trong tay, môi nở cười thâm sâu mà khó đoán nói:

-Tôi biết, Thế Huân cậu đến đây ngoài tìm anh hai cậu thì còn lý do nào khác đâu a! Tôi hiểu cậu quá mà!

Nói xong, Xán Liệt lấy điện thoại ra, quẹt quẹt vài cái liền đưa cho Thế Huân xem, hắn nói:

-Tiệm hoa Tuyết Như, đấy là nơi anh hai cậu đang ở. Hình kế tiếp chính là anh hai cậu sau 10 năm.

Thế Huân cố kiềm nén nỗi xúc động đang dâng trào trong lòng, nhìn Nghệ Hưng qua tấm hình nhỏ đủ khiến nó hạnh phúc đến nhường nào. Nghệ Hưng của nó vẫn còn sống, nó nói thầm câu này trong lòng mà không khỏi vui vẻ. Xán Liệt bĩu môi, khinh bỉ thằng bạn thân bằng một câu duy nhất: "Thế Huân thối, cậu đúng là thứ trọng sắc khinh bạn, tôi ghim..hừ"

-Thế Huân, cậu ngắm anh hai cậu đủ chưa? Hơn 10 phút rồi đó!

-Trả đây, trả đây!...

Ngô Thế Huân trả điện thoại cho Phác Xán Liệt, mừng thầm vì sắp gặp được anh hai. Nhưng, ngoài chuyện này ra, nó vẫn còn thắc mắc một chuyện nãy giờ, bèn hỏi hắn:

-Xán Liệt, trong nhà cậu sao để nhiều xạ hương như vậy chi a? Sử dụng cái này nhiều cũng không tốt lắm đâu.

Hắn khựng người như nói trúng tim đen, gương mặt biến hóa khôn lường nhưng hắn vẫn điềm đạm trả lời:

-Dù sao cũng không ảnh hưởng gì mấy, cậu đừng để tâm.

-Theo như tôi nhớ không lầm xạ hương chỉ dùng cho bệnh nhân có tiền sử thần kinh hoặc trong quá khứ đã từng vấp phải cú sốc nặng nề nên mới dùng thứ này. Xán Liệt, ở đây, ngoài tôi và cậu ra thì còn có người khác nữa phải không?

-Nếu có thì sao? Mà không có thì đã sao nào? Dù thế nào cũng chẳng liên quan gì đến cậu, đừng có chuốc thêm phiền phức về mình nữa, Thế Huân. Biết nhiều quá cũng không tốt đâu.

Nó hiểu hàm ý trong câu nói của Xán Liệt là đang cảnh cáo sự tò mò không cần thiết của nó. Nhưng, vì chuyện cơ mật kia nên nhân dịp này, nó muốn điều tra cho ra mới thôi. Bỗng, Thế Huân nhớ ra một chuyện mà hẵng Xán Liệt rất quan tâm.

-Phác Xán Liệt, tung tích của Biện Bạch Hiền hẳn cậu đã nhanh chóng tìm ra rồi?

-Không, tôi không tìm thấy người đó. Mà cậu nhắc người đó để làm gì?

-Chẳng phải cậu và Bạch Hiền lúc trước từng rất thân nhau hay sao? Hai người lúc nhỏ cứ bám dính nhau như sam í, không muốn rời!

-Đã từng thôi, người đó bây giờ sống chết không rõ. Haizz... nhớ lại tôi và cậu khi đó cũng chung cảnh ngộ: mất người mình yêu thương nhất, thống khổ không thể diễn tả được, sống như một cái xác không hồn cũng hơn mười năm. Những kỉ niệm đẹp lúc nhỏ có chăng cũng chỉ là hoài niệm về một thời đã qua, lưu luyến chỉ càng thêm sầu.

Thế Huân nghe thằng bạn thân nói thế, cũng tin việc hắn không tìm thấy tung tích Bạch Hiền bèn xin phép cáo lui. Nó vừa bước tới cửa, hắn đứng dậy nói với nó một câu:

-Ngô Thế Huân, có người khác đang theo dõi anh hai của cậu, mục đích của người đó tôi đoán hẳn không tốt. Cậu muốn biết người đó?

-Người đó là ai?_giọng Thế Huân có chút giận dữ, bàn tay co lại thành nắm đấm

-Đó chính là... Ngô Diệc Phàm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC