Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Tô Chính Nam bước xuống nhà. Vừa đặt chân xuống bậc cuối cùng của cầu thang thì Quản gia Vương từ trong phòng bếp đi ra nhìn thấy.

"Tiểu thiếu gia, sao cậu không nghỉ ngơi trên phòng mà lại xuống đây."

"Bác Vương, cháu không sao. Chỉ là muốn xuống hít thở chút không khí mà thôi." Thấy Quản gia Vương lo lắng cho mình như vậy, Tô Chính Nam vội nói. Ánh mắt cậu nhìn ông lấp lóe lên cảm xúc phức tạp không thể tả.

Quản gia Vương này là người yêu thương nguyên chủ chỉ sau thân nhân của cậu. Ông không có con nên luôn coi nguyên chủ là con cháu của mình mà chăm sóc. Nay mà để ông biết được sự thật là Tô Chính Nam đã không còn trên đời nữa thì không biết sẽ như thế nào.

Thật đau đầu, Tô Chính Nam nghĩ.

Do cơ thể vẫn đang trong quá trình hồi phục, Tô Chính Nam chỉ đi dạo ở hoa viên trong biệt thự. Đi được vài vòng, Tô Chính Nam thấy mỏi nên ngồi vào cái xích đu dưới gốc cây giữa vườn, vừa đung đưa vừa híp mắt suy nghĩ.

Trong đống ký ức mà Tô Chính Nam tiếp nhận được thì trong đó có nguyên nhân khiến cho nguyên chủ chết. Vụ việc lần này căn bản là do người cố ý hãm hại, mà người đó lại là vị Nhị sư huynh Tiết Trí Phong của y. Mà nguyên nhân hả, tất cả chỉ do lòng ghen tị mà thôi.

Ngươi thử nói xem, nếu có một người từ bé luôn được người khác tung hô là đệ nhất thiên tài nọ, đệ nhất thiên tài kia, rồi cho đến một ngày cái chức danh đó lại bị một người khác xuất hiện lấy đi mất thì người nọ sẽ như thế nào. Sẽ ghen ghét đỏ mắt chứ sao.

Tình huống của Tô Chính Nam và Tiết Trí Phong cũng giống như thế đó. Tiết Trí Phong thân là thiếu gia được sủng ái nhất Tiết gia, từ nhỏ bộc lộ thiên phú hơn người, được Bắc Thần Đại sư đức cao vọng trọng thu làm đồ đệ, lại được người người tâng bốc là lớn lên sẽ thành một mỹ thực sư nổi danh. Từ nhỏ sống trong hoàn cảnh như thế tất sẽ dưỡng ra một thân kiêu ngạo không để ai vào mắt.

Tình hình cứ như thế cho đến 2 năm trước, nguyên chủ xuất hiện, bộc lộ thiên phú nghịch thiên, rồi cũng được sư phụ của Tiết Trí Phong thu làm đồ đệ, trở thành tiểu sư đệ được sư phụ yêu thương nhất.

Mà vụ việc lần này, Tiết Trí Phong lợi dụng đề bài mà sư phụ mình giao cho, nhân cơ hội triệt hạ kẻ mà mình luôn ngứa mắt từ lâu. Bắc Thần Đại sư có 3 vị đồ đệ, lần này ông giao cho 3 người mỗi người một đề bài để kiểm tra thành quả sau 1 năm học tập. Tất cả các nguyên liệu trong đề bài đấy cả 3 phải tự mình đi tìm và mang về nấu một món ăn mà mình tâm đắc nhất. 

Nguyên chủ đi theo 2 vị sư huynh của mình vào trong núi, vì phần lớn nguyên liệu đều nằm trong đó. Sau khi vào trong thì mọi người tách ra và dẫn người của mình đi theo 3 hướng khác nhau.

Nguyên liệu mà nguyên chủ tìm kiếm lại là một loại quả nằm trên vách núi, nhưng lại không biết chính xác vị trí của nó nằm ở nơi nào, vì vậy y phân phó tùy tùng theo mình chia nhau ra tìm kiếm.

Sau khoảng nửa tiếng, nguyên chủ là người tìm thấy đầu tiên, y leo lên trên vách núi đầy đá mọc lởm chởm. Vất vả lắm mới có thể leo lên gần đến nơi thì bỗng dưng tay đau nhói, ngước mắt lên thì thấy một con bạch xà nhỏ bằng ngón tay đang nhìn chằm chằm. Vì đó là con rắn có nọc độc gây tê liệt mạnh nên tay của nguyên chủ đã không còn cảm giác, tiếp sau đó là chân và đôi tay còn lại.

Không còn cảm giác, tay và chân tê cứng không thể giữ vững, nguyên chủ rơi xuống vách núi. Trước khi mất đi ý thức, y nhìn thấy Nhị sư huynh của mình đứng nấp bên một thân cây lớn, con bạch xà vừa nãy cũng ở đó và đang thân thiết dụi vào cổ hắn.

Mọi chuyện đến đây là kết thúc.

Ngồi trên xích đu, Tô Chính Nam lại lần nữa thở dài, từ khi đến đây đã không biết bao nhiêu lần cậu thở dài như thế này rồi.

Đặt tay lên mắt, chắn đi ánh sáng chiếu xuống từ tán cây, Tô Chính Nam bước chân đi vào nhà.

Vừa đặt chân vào cửa phòng khách, Tô Chính Nam đã bị một bóng đen lao đến ôm trầm làm cậu suýt ngã.

"Ô..ô..Tiểu Nam, con cuối cùng cũng tỉnh rồi, làm gia gia sợ muốn chết." Tô Thuận Khách ôm chặt Tô Chính Nam mà nức nở.

Nếu mà để cho thuộc hạ của ông nhìn thấy cảnh này thì chắc sẽ không ai tin đây là vị nguyên soái mặt lạnh của họ quá.

"Gia gia, con không sao hết, người đừng khóc." Luống cuống dỗ người. Từ bé đến giờ cậu chưa từng dỗ ai bao giờ đâu, bây giờ lại còn là gia gia của mình nữa chứ.

"Tiểu tử thối nhà ngươi, có biết gia gia sợ như thế nào không hả."

Vừa khóc xong đã hùng hùng hổ hổ quát. Tất nhiên chỉ nhỏ nhẹ thôi, làm sao ông lại to tiếng với bảo bối của ông chứ.

"Gia gia, con biết sai rồi, sẽ không có lần sau đâu mà." Tô Chính Nam ôm cánh tay Tô Thuận Khánh làm nũng.

"Còn có lần sau???" Tô Thuận Khánh trừng mắt.

"Không có, không có mà." Lắc đầu ngầy ngậy.

"Hừ."

"Lên phòng nghỉ ngơi cho khỏe đi."

"Dạ, gia gia"

Nằm trên giường, đang định chợp mắt một chút thì

[ Ting! Hệ thống mỹ thực sư đang khởi động. ]

...[ Tiến hành buộc định ].....

...[ Buộc định thành công ]...

...[ Chạy dữ liệu ].....

...[ Sắp xếp dữ liệu ].....

...[...Load...]...

[ Mọi thứ hoàn tất. ]

Cái quỷ gì vậy!??? 

[ Ting! Chào mừng ký chủ đến với hệ thống mỹ thực sư, nơi đào tạo ra những mỹ thực sư hàng đầu trên thế giới. Ta là hệ thống mỹ thực sư 715 hoàn mỹ, thông minh, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, ta sẽ đưa ký chủ lên tới đỉnh cao của thế giới. Nào, còn chờ gì nữa mà không đến đây :333 ]

"...." Tô Chính Nam chết lặng.

Ai có thể nói cho cậu biết cái thứ thần kinh này là cái gì không? Bàn tay vàng trong truyền thuyết à?

"Ngươi là hệ thống thật hả?" Thoái khỏi trạng thái chết lặng kia, Tô Chính Nam hỏi.

[ Ai dô! Đúng a~ người ta là hệ thông mỹ thực sư 715 hoa gặp hoa nở, người gặp người...]

"Dừng. Đủ rồi." Đầu Tô Chính Nam đầy hắc tuyến.

"Tại sao ngươi lại ở trong đầu ta?"

[ Ký chủ thật ngốc. Bởi vì ngươi là người được chọn chứ sao. ] 715 kinh bỉ.

"..." Cảm thấy ngứa tay muốn đánh người thì phải làm sao.

Hít sâu một hơi, Tô Chính Nam thầm nhủ phải bình tĩnh, không chấp với cái hệ thống thần kinh này.

"Người được chọn là sao?" Cậu có cảm giác đây chính là lý do mình đến nơi này.

Lần này thì 715 không nhây nhây nữa mà trả lời nghiêm túc.

[ Tức là thông qua sàng lọc, lựa chọn kỹ lưỡng, trung tâm hệ thống sẽ chọn ra những người đặc biệt có đầy đủ điều kiện đã quy định để đưa họ đến các thế giới khác du hành. Những người được chọn đó sau khi đến thế giới khác thì sẽ được đưa tặng kèm một hệ thống để tiến hành buộc định. Sau khi người được chọn tập hợp đủ năng lượng cho hệ thống của mình thì có thể trở về thế giới nguyên bản. ]

"Ngươi nói còn có thể trở về?" Nghe đến đây Tô Chính Nam gấp gáp hỏi.

[ Đúng vậy, có thể trở về. Không những vậy mà còn có thể trở về thời điểm mà ngài biến mất. Chỉ là không biết đến lúc đó ngài có muốn về hay không thôi. ] 715 vô cùng có thâm ý mà trả lời.

Tô Chính Nam không quan tâm đến lời nói đầy thâm ý của hệ thống, bởi vì lúc này trong đầu cậu chỉ có mấy từ 'có thể trở về' bay vong vòng mà thôi.

"Vậy làm thế nào để có thể tích góp năng lượng?"

[ Chính là làm nhiệm vụ mà hệ thống giao cho, rồi sau đó trở thành mỹ thực đại sư hàng đầu trên vạn người dưới một người là được rồi.]

"..." Thế này là không muốn cho cậu về đúng không? Đúng không???

Không được cậu chấp hết, kiểu gì thì Tô Chính Nam cậu cũng phải trở về.

Ơ nhưng mà " Cái gì gọi là trên vạn người dưới một người???"

[ Bí mật nha~ ] Ký chủ à, cái này tất nhiên là không thể nói rồi. Nói ra không phải là mất vui sao. Hệ thống nào đó đầy ác thú thầm nghĩ

Nào, chúng ta hãy cùng cầu nguyện cho bạn nhỏ nào đó sau khi rơi vào vòng tay của hệ thống còn có thể an toàn mà trở ra. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net