Chương 5: Tham gia cuộc tuyển chọn phi tần [3]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tốt, tốt lắm ! - Sau khi Thẩm Kiều Yên đã hoàn thành xong phần thi của mình, Hoàng thượng, Hoàng hậu cùng các quần thần trong triều vỗ tay khen ngợi không ngừng.

Kiều Yên mừng rỡ, vội vàng nhún gối đa tạ hoàng thượng. Sau đó Kiều Yên quay trở lại chỗ ngồi của mình. Vừa ngồi xuống thì thấy Thiên Vân đã nháy mắt, cười nói với mình:

- Làm tốt lắm, Kiều Yên !

Kiều Yên hỏi lại:

- Tiếp theo có phải đến lượt cô thi không?

- Đúng.

- Cô thi cái gì thế? - Kiều Yên hiếu kì, nháy mắt hỏi nàng.

- Xem rồi biết. A, đồ của ta đã ở kia rồi.

Sau khi nghe Ân công công nhắc tên mình, Thiên Vân kéo váy đứng dậy, bước lên trước. Nàng nhún gối chào Hoàng thượng.

- Thần nữ Lạc Thiên Vân tham kiến hoàng thượng !

- Miễn lễ. - Ngừng một chút, Hoàng thượng nhìn Thiên Vân một lượt rồi lại hỏi - Ngươi là Lạc Thiên Vân?

- Thưa Hoàng thượng, vâng.

- Ngươi nghĩ mình có thể vượt qua phần thi đầu tiên này không?

Thiên Vân không ngạc nhiên gì lắm với câu hỏi đó của Hoàng thượng, bởi chắc cái danh phận ' phế tài tiểu thư ' của ' nàng ' giờ cũng không một ai không biết. Suy nghĩ một lát, Thiên Vân đáp lời:

- Hoàng thượng, ở đây có rất nhiều tiểu thư khuê các, xinh đẹp tài hoa, cầm kì thi họa đều tinh thông, mà phần thi tiếp theo đây của thần nữ lại không có trong cầm kì thi họa, hơi khác một chút so với những người khác, vả lại, chút tài mọn này của thần nữ cũng chưa hẳn là không thể địch nổi những tiểu thư khuê các khác. Cuối cùng thì thần nữ chỉ xin nói một câu: thần nữ....không dám đoán trước được tương lai.

- Ha ha ha, ngươi khá là thẳng thắn đấy. Được rồi, ngươi thích thi cái gì cũng được, hãy trổ tài cho trẫm xem đi ! - Hoàng thượng bỗng chốc cười vang.

Thiên Vân vẫy tay ra hiệu. Mấy gia đinh và cả Điệp Vãn bắt đầu giúp cô mang bàn, dụng cụ nấu ăn và cả nguyên liệu ra.

Tiếng xì xào bắt đầu nổi lên, ai cũng vậy, bề ngoài thì nhìn nàng với một ánh mắt khinh bỉ, nhưng lại cũng rất tò mò muốn biết nàng thi cái gì mà lại không có trong cầm kì thi họa.

Nhiều người ghé vào tai nhau thì thầm:

- Cô ta định làm gì thế nhỉ?

- Cô ta chỉ là một phế tài thì làm được gì chứ !

- Nãy giờ người ta đều đã thi hết cầm, kỳ, thi, họa, múa, hát cả rồi, giờ làm gì còn cái nào nữa mà thi !

- Aizaa, để xem cô sẽ qua được vòng này hay là phải tạm dừng ở đây rồi. - Giọng nói quen thuộc này quả nhiên không thể nhầm lẫn vào đâu được. Cho dù có là nói ở trong đám đông thì Thiên Vân vẫn còn thể nhận ra - giọng của Thanh Tâm.

Nhưng cho dù mọi người có nói gì đi nữa thì cũng vẫn không thể nào làm cho nàng xiêu lòng, ngược lại tinh thần của nàng tốt hơn bao giờ hết, phải tốt chứ, phải có tinh thần tốt thì mới có thể làm cho mấy vị cô nương này phải hối hận khi đã không biết điều còn nói xấu nàng !

Mọi người đang xì xầm bàn tán thì bỗng chốc một giọng nói rất rất quen thuộc chứa chan tình cảm và sự ủng hộ vang lên:

- A tỷ của ta nhất định sẽ làm được ! A tỷ của ta nhất định sẽ được chọn ! 

- Đúng vậy - giọng của Kiều Yên muôn phần dịu dàng và ấm áp hơn giọng của Bình Liên vang lên - Các vị tiểu thư bàn tán về nàng ta như thế là không đúng rồi. Chúng ta phải chờ xem nàng ta thi cái gì đã rồi kết luận cũng không muộn !

Tất cả các tiểu thư khuê các khác bỗng dưng im bặt. Kiều Yên và Cẩm Liên cũng im lặng, ngồi xuống. Riêng Thiên Vân thì lại nghĩ rằng: nàng đúng thật là không đối xử tốt với nhầm người mà !

- Bắt đầu phần thi của ngươi đi. - tiếng Hoàng thượng nói.

- Vâng, thưa hoàng thượng. Được rồi, chẳng phải ai cũng muốn biết ta thi cái gì sao? Ta nói luôn nhé. Hôm nay, ta sẽ biểu diễn trù nghệ !

- Trù nghệ? Hầu hết những tiểu thư khuê các đều không biết nấu ăn, sao ngươi lại biết?

- Thưa hoàng thượng, thần nữ chỉ có chút tài mọn, mong hoàng thượng không chê !

- Cứ bắt đầu đi.

- Vâng, thưa hoàng thượng.

Vừa lúc nàng đang định bắt đầu thì bỗng nhiên Tứ Vương gia Trương Mặc Lâm - nhân vật chính ngày hôm nay - bước đến trước mặt hoàng thượng, cúi đầu hành lễ.

- Tham kiến phụ hoàng ! Thứ cho nhi thần đến muộn !

- Không sao, không sao. Lão Tứ dành thời gian đến là được rồi. Nãy giờ ta cứ tưởng con sẽ không đến chứ.

- Phụ hoàng, Nhi thần bận công vụ nên đến hơi muộn.

- Được rồi, ban ngồi.

Tất cả mọi người đều đứng dậy chào chàng.

Ngay lúc Tứ Vương gia vừa ngồi xuống, những tiểu thư cứ quay mặt nhìn theo không chớp mắt, mặt đỏ lên trông thấy. Vị Tứ Vương gia này trông rất đẹp, một vẻ đẹp khó có thể miêu tả.Không biết sao nhưng có lẽ chàng có chung sở thích với Thiên Vân, thích mặc đồ màu trắng toát hay cho là y phục màu nhạt. Nhưng nhìn bề ngoài, trông chàng thật lạnh lùng, lạnh như một tảng băng ngàn năm vậy.

" Thì ra thứ mà mấy vị cô nương này mến mộ trên người hắn chỉ là dung mạo của hắn. " Thiên Vân nghĩ nhưng không thèm nhìn lấy vị Vương gia đó một cái mà chỉ lo làm phần thi của mình, trong khi rất nhiều cặp mắt của nữ tử đều hướng về về chàng. 

Nhưng nàng nào biết, vị Tứ vương gia lại lặng lẽ nhìn nàng ! Không thấy nàng nhìn chàng, chàng bèn lẩm bẩm " Nữ tử này...trông thật khác biệt" .

Sau đó Tứ Vương gia cứ nhìn nàng, nhìn nàng đang cố gắng hoàn thành xong phần thi của mình. Những tiểu thư khác thấy Vương gia nhìn xuống phía dưới thì cứ lầm tưởng rằng chàng đang nhìn mình, tỏ ra yểu điệu để thu hút sự chú ý của chàng.

Có rất rất nhiều người đang ở đó nhưng có vẻ chẳng một người nào quan tâm đến phần thi của nàng. Bầu không khí trở nên tĩnh mịch.

- Thưa Hoàng thượng, thần nữ đã hoàn thành xong phần thi của mình. - Một lát sau, bất chợt tiếng của Thiên Vân vang lên, đập tan không khí yên tĩnh vốn có.

- Người đâu, mang lên đây. - Hoàng thượng bèn ra lệnh cho một thị nữ  đi xuống bưng đĩa thức ăn lên cho người. 

Hoàng thượng cầm đĩa thức ăn lên, nhìn qua trông có vẻ rất ngon, nhưng không biết mùi vị thế nào. Người bèn đưa đĩa thức ăn đó cho Tứ Vương gia, cười nói:

- Lão tứ, từ nãy đến giờ con bận xử lý công vụ, chắc cũng đã đói rồi, với lại ta đã thay con theo dõi phần thi của các vị tiểu thư rồi nên nếu như bây giờ con đã đến, thì hãy tự mình làm chủ. Món ăn này....con nếm thử đi.

- Vâng, đa tạ phụ hoàng. - Chàng nhận lấy rồi bắt đầu nếm thử.

- Mùi vị thế nào? -- Hoàng thượng tò mò hỏi.

- Thưa phụ hoàng, không tồi.

" Không tồi? Ý hắn là gì?." Thiên Vân nghĩ thầm trong lòng.

Hoàng thượng cười nói với Tứ Vương gia:

- Nhìn sắc mặt Lão tứ thì có vẻ là món ăn này rất ngon đấy. - Sau đó, Người quay sang phía Thiên Vân - Lạc Thiên Vân, món ăn này tên là gì?

Thiên Vân trả lời:

- Thưa Hoàng thượng, thần nữ....chưa có đặt tên.

- Chưa đặt tên? Hừm....để trẫm ban cho nó một cái tên thật hay nhé...!

Hoàng thượng vui vẻ nói với nàng.

- Hoàng thượng, Hoàng thượng ! Có chuyện không hay rồi !

                                                           -- To be continue --                                                               

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net