Chương 6: Án mạng ở Hoàng cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một thị nữ hớt hải chạy vào, trông nàng ta như người mất hồn, sắc mặt tái mét. Vừa chạy vào thì đã quỳ xuống trước mặt hoàng thượng.

 Hoàng thượng không vui, ngay lập tức tắt hẳn nụ cười, mặt biến sắc. Người nghiêm giọng nói:

- Không phải ta đã nói rồi sao, có chuyện gì thì cũng không được la hét om sòm như vậy ! Nói đi, chuyện gì?

Thị nữ kia vẫn giữ nguyên sắc mặt, nhưng khi có vẻ đã hoàn hồn, nàng ta mới ấp úng nói:

- Thưa....thưa hoàng thượng...Nô...nô tì lúc nãy đi ngang qua hậu viện của Đại Minh Cung thì nhìn....nhìn thấy....Chu Quốc công...

- Chu quốc công làm sao? - Hoàng thượng mất kiên nhẫn hỏi.

- Thưa hoàng thượng, Chu quốc công...bị..bị giết rồi !!

Nghe thấy thế, toàn bộ những người có mặt ở đó đều sửng sốt, ngạc nhiên rằng liệu mình có nghe nhầm không ?! Ngay cả Hoàng thượng cũng vậy.

- Ngươi nói...Chu Quốc công đã chết ?

- Vâng, thưa Hoàng thượng.

- Từ bốn năm trở lại đây đã không hề có bất cứ loại chuyện nào như thế này xảy ra ngay trong Đại Minh cung. Mau, dẫn trẫm đi xem xem. 

Đi được vài bước, Hoàng thượng dừng lại, quay sang nhìn các vị tiểu thư khuê tú đang hoang mang, lo sợ. Một ý nghĩ bỗng chốc lóe lên trong đầu Hoàng thượng. người đưa tay vẫy ra hiệu cho các vị cô nương:

- Các vị tiểu thư đây chắc là cũng muốn đi xem, theo trẫm.

Các cô nương bám lấy tay a hoàn của mình và đứng dậy, nấp lại sau lưng các a hoàn vì sợ hãi, líu ríu bước chân theo sau hoàng thượng và các vị quan trong triều.

Tới hậu viện, ngày thường ở đây không khí rất ư là yên bình, trong lành, trăm hoa nở rộ, Hoàng thượng và các phi tần hậu cung còn thường ra đây thưởng hoa. Nhưng bây giờ thì không. Cảnh vật xung quanh thì vẫn như thường, nhưng sao cứ cảm thấy không được hoa lệ cho lắm. Với cả, Hoàng thượng, các phi tần hậu cung, các quần thần, các vị vương gia và các vị tiểu thư khuê tú hay là cả các a hoàn, đều đến đây chỉ để chiêm ngưỡng cái gọi là âm khí ! Đúng vậy, mùi âm khí nồng nặc tỏa ra, phía đằng kia, ngay chính giữa hậu viện, một xác người đàn ông nằm đó, máu me phía sau đầu ông ta bắn ra tung tóe, thật là kinh tởm ! 

( Xin lỗi các bạn nhé, ta bị yếu bóng vía nên mấy cái đoạn giết người này ta miêu tả không được đáng sợ cho lắm. Nhưng mà giờ ta không dám đọc lại đoạn này nữa đâu a >-< )

Tất cả mọi người ai cũng cảm thấy lạnh dọc xương sống, công nhận là rất rợn người...Mấy vị quan gia tiểu thư đều lấy khăn lụa che mũi và miệng lại, chỉ để lộ con mắt. 

Thiên Vân chăm chú nhìn kĩ thi thể và suy ngẫm.

Những người khác thì xôn xao bàn tán:

- Ôi, thật là kinh tởm ! Ai lại làm ra chuyện như vậy?

- Kẻ nào cả gan lại dám đi giết hại quốc công chứ ?!

- Quốc công có thù hằn gì với ai à? Thường ngày không phải ông ta đối đãi với ai cũng tốt sao?

- Các vị tiểu thư đây...! - Tiếng Hoàng thượng bỗng chốc vang lên cắt đứt không khí xôn xao bàn tán của mọi người - Trẫm có ý này, chúng ta bãi bỏ phần thi thứ hai đi nhé, giờ sẽ là phần thi do trẫm ra đề...

- Hoàng thượng, như vậy...có lẽ không hợp cho lắm... - Lưu Thái phó nói.

- Ngươi cứ nghe trẫm ra đề cái đã. - Hoàng thượng quay sang phía các tiểu thư - Nếu một trong các ngươi, ai phá giải được vụ án bí ẩn này của Chu quốc công...sẽ được phong làm Tứ Vương phi, chọn ngày cử hành hôn lễ. Còn nếu không, thì buổi tuyển chọn phi tần cho Tứ Vương sẽ được tổ chức vào ngày khác.Nào, ai sẽ đứng ra phá vụ án này đây ?

Các vị tiểu thư và quần thần nghe thế thì sửng sốt, không thể tin được vào tai mình. Chẳng một ai nhúc nhích hay có ý định giơ tay. Sau khi thấy Hoàng thượng có vẻ đã có ý định bãi bỏ mệnh lệnh đó thì giọng của một trong những vị cô nương trẻ tuổi đây vang lên:

- Thưa Hoàng thượng, thần nữ cả gan xin được thử.

Thiên Vân rẽ những người khác và bước lên trước. Nàng nhún gối, trả lời hoàng thượng.

- Lạc Thiên Vân? Ngươi muốn thử phá án?! - Hoàng thượng nghi hoặc nhìn nàng.

- Vâng. - Thiên Vân điềm tĩnh trả lời.

- Nếu như ngươi không thể phá được vụ án này, thì....ngươi sẽ nhận hình phạt gì nào?

- Thưa Hoàng thượng, nếu như thần nữ không thể phá được án này, thì thần nữ...sẽ tự mình rời khỏi đây và không có tên trong buổi tuyển chọn phi tần cho Tứ Vương gia nữa ạ.

- Được, được, là ngươi nói đấy nhé ! Ta có chư vị ái khanh ở đây làm chứng.

- Vâng, thưa Hoàng thượng.

Tất cả các vị tiểu thư nghe thế bèn bàn tán xôn xao, nói lời châm chọc nàng:

- Một phế vật như cô ta thì làm được gì !

- Cũng chỉ giỏi khua môi múa mép thôi !

- Cô ta không phá được án thì sẽ ko thể tham gia tuyển chọn phi tần rồi. 

Nhưng cũng có người khá lo lắng:

- Lỡ như cô ta gặp may mà phá được thì sao? Há chẳng phải là hôm nay chúng ta trang điểm, vận y phục đẹp và đến đây vô ích thôi sao?

- Đúng đấy, hồi nãy cô ta làm món ăn kia có vẻ rất được Tứ Vương gia yêu thích. Huhu, ta không muốn quay về nhà đâu...!

Thiên Vân có nghe thấy nhưng không thèm để ý đến lời bọn họ. Ở thời hiện đại, nàng chính xác là một bác sĩ tài giỏi, đối mặt với những cỗ thi thể hay là các bệnh nhân hoặc là ra tay cứu chữa người bệnh, việc này quá ư là quen thuộc đối với nàng rồi. Không chút do dự, nàng tiến đến chỗ thi thể, ngồi xuống cạnh nó, xem xét từng chi tiết một. Một lúc sau, nàng đứng dậy, tiến đến trước mặt Hoàng thượng, nói với Người:

- Thưa Hoàng thượng, thần nữ có thể hỏi chuyện cô thị nữ lúc nãy được không ạ?

- Được. Gọi đến đây.

- Tham kiến Hoàng thượng !

- Miễn lễ. Để làm rõ cái chết của Chu quốc công, ngươi hãy hợp tác với vị tiểu thư đây.

Thị nữ đó quay sang phía Cảnh Vân:

- Nô tỳ Tiểu Cúc tham kiến...Lạc tiểu thư.

- Ừm. - Thiên Vân cúi xuống, nâng cằm thị nữ đó lên- Tiểu Cúc, làm sao ngươi biết....Chu quốc công bị sát hại chứ không phải là tự tử?

Mọi người cứng đờ vì câu hỏi đó của Cảnh Vân. Tiếng xì xào lại một lần nữa rộ lên:

- Ê, Chu quốc công là tự sát đấy !

- Sao ông ta lại phải tự tử chứ, rõ ràng là đang được Hoàng thượng tín nhiệm nhất mà...?

- Ông ta là tự sát chứ không phải là bị ai đó giết hại à?

- Khó tin quá đi.

.....

- Tiểu Cúc, ngươi nói ta nghe. - Thiên Vân lên tiếng hỏi thị nữ lần nữa, cắt ngang tiếng xì xào bàn tán của mọi người.

- Tiểu thư, nô...nô tỳ...chỉ là nói theo....dự đoán thôi ạ.

- Ừm. - Thiên Vân thôi nâng cằm Tiểu Cúc, tiến đến chỗ xác chết, xem kĩ lại một lần nữa, rồi lại đến trước mặt Hoàng thượng, nhún gối thưa:

- Hoàng thượng, quanh hiện trường không hề có một dấu vết phản kháng hay động tay chân, nhưng ở ngực bên trái của ông ta lại có mũi của một con dao găm và cả Chu quốc công lại nằm trên một vũng máu tươi, xác ông ta vẫn còn ấm, chắc chắn chỉ mới bị chết cách đây không lâu. Thần nữ cho là....hung thủ nhân lúc Chu quốc công không để ý liền ra tay đánh lén vào đầu ông ta từ phía sau lưng và đồng thời đâm dao vào ngực ông ta. Với cả...thần nữ còn tìm được cái này ở hiện trường...chắc là do hung thủ để lại...Hoàng thượng, người xem.

Thiên Vân hai tay dâng vật đó lên cho Hoàng thượng.

- Hoàng thượng, đó là một chiếc trâm cài bằng vàng , nô tỳ trong cung chắc chắn không có, chỉ còn lại là....các vị nương nương và...những tiểu thư khuê tú đây...

Chưa để Thiên Vân nói hết câu, Hoàng hậu và Quý phi lên tiếng cùng lúc:

- Ý ngươi là bổn cung sát hại quốc công? Bổn cung vì sao phải làm vậy chứ?

Mọi ánh mắt đều dồn về phía Thiên Vân. Nàng nói:

- Xin Hoàng hậu nương nương và Quý phi nương nương hãy nghe thần nữ nói hết đã. Như thần nữ đã nói, thi thể quốc công còn ấm, cho thấy ông ta chỉ vừa mới chết thôi. Với lại, theo thần nữ quan sát thì Hoàng hậu nương nương và Quý phi nương nương từ lúc bắt đầu cuộc tuyển chọn đã không đi đâu cả, nếu như là chết trước đó thì hẳn bây giờ thi thể phải lạnh cóng rồi bởi vì đã qua mấy canh giờ rồi và phải được phát hiện rất lâu trước đó, chứ không thể mãi đến bây giờ mới phát hiện được. vậy nên hai vị nương nương đây có thể thoát khỏi hiềm nghi...Chỉ còn lại...những vị tiểu thư khuê các này thôi...

- Bao gồm cả ngươi ! - Thanh Tâm đứng lên trước đám quan gia tiểu thư, chỉ tay về phía Thiên Vân.

- Thanh Tâm à, ngay bây giờ ta có thể chứng minh bản thân mình trong sạch. Thần nữ từ lúc bắt đầu cuộc thi đã không hề rời khỏi nửa bước, Lâm Nguyệt tiểu thư, a hoàn của ta, Đan Nhiên tiểu thư, Cẩm Liên tiểu thư đều có thể làm chứng !

- Có đúng như vậy không? Lâm Nguyệt? - Hoàng thượng hỏi Lâm tiểu thư.

Lâm Nguyệt ấp úng đáp:

- Vâng..vâng... đúng vậy, thưa Hoàng thượng.

- Nhưng tên của ngươi đứng trước cách Lạc Thiên Vân rất nhiều người mà? - Hoàng thượng nghi hoặc.

- Thưa Hoàng thượng, thần nữ có nhìn thấy Lâm Nguyệt tiểu thư cứ chốc chốc là lại nhìn về phía thần nữ.

- Đúng như vậy không, Lâm Nguyệt?

- Vâng, thưa Hoàng thượng.

- Được, vậy Lạc Thiên Vân thoát khỏi hiềm nghi.

- Hoàng thượng, Thẩm tiểu thư và Cẩm Liên tiểu thư đều không rời khỏi giống như thần nữ.

- Được, vậy Tam tiểu thư Phủ thừa tướng và Thẩm tiểu thư phủ tướng quân thoát khỏi hiềm nghi.

Thiên Vân lại nhún gối nói với Hoàng thượng:

- Hoàng thượng, xin cho phép thần nữ nói ra chủ nhân của cây trâm cài này.

- Ngươi nói đi.

Thiên Vân nhận lấy cây trâm vàng từ tay Hoàng thượng và giơ lên cho mọi người xem.

- Cây trâm vàng tinh xảo này, đích thực là của.........

                                            -- To be continue --

Ngày đăng tải: 12 - 7 - 2019





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net