Chương 6: Mạt thế ngày thứ hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đi về tới nhà Diệp Như liền thẳng tay quăng Hắc Miêu lên sô pha cho nó tự do, còn mình thì đi vào phòng tắm. 15phút sau cô đi ra với bộ đồ ngủ màu đen, đi lại tủ lạnh lấy ra một hộp cá nướng rồi quăng cho Hắc Miêu đang nằm trên sô pha, rồi mặt kệ nó chính mình đi về phòng ngủ.

Sau khi cô đi Hắc Miêu liền đứng dậy ăn hết hộp cá nướng, rồi nó đi lại cửa sổ nhìn ra ngoài, bên ngoài những người đang nằm trên đường đều đã biến đổi, da vàng, hôi thối, thịt thì nứt nẻ chảy nước vàng, mắt thâm, móng tay đen, nhìn thấy cảnh đó Hắc Miêu liền vội vàng chạy lại phía sau sô pha run rẩy ôm đầu.

Bỗng nhiên đôi mắt màu vàng của nó lóe lên tia màu đỏ, toàn thân được phủ thêm một thứ ánh sáng màu đen, thân mình đau đớn làm nó liên tục kêu " Meo ô~~~Meo ô" không ngừng.

5phút sau, ánh sáng màu đen đó càng lớn dần, rồi biến mất, phía sau sô pha đã không còn con mèo đen đó nữa mà thay vào đó là một con báo đen, mắt đỏ tươi như máu, trong hai con ngươi tràn ngập sự hoang dã và khát máu.

Nó bắt đầu đánh hơi tìm kiếm con mồi, khi ngửi thấy mùi vị máu thịt của người sống, nó ngẩng đầu lên cảnh giác nhìn về phía cánh cửa, nơi đó không biết từ bao giờ có một thiếu nữ đang đứng khoanh tay dựa lưng vào tường, liếm nhẹ đôi môi đỏ mộng, đôi con ngươi màu đỏ yêu dị đang thích thú quan sát nó.

Hắc Báo bây giờ đã không còn lý trí, nhưng cũng theo bản năng cảm giác được nguy hiểm, nhưng lòng cao ngạo không cho nó lùi bước, nó cảnh giác nhìn thiếu nữ trước mắt, thân thể liền bày ra tư thế chiến đấu.

Thấy con vật đó cảnh giác với cô như thế thì Diệp Như bật cười, đôi mắt hạnh hơi nheo lại, không khí xung quanh bắt đầu giảm xuống, Hắc Báo liền căng thẳng chậm rãi lui về sau, cái miệng "gừ...gừ" vài tiếng cảnh cáo.

Diệp Như thấy nó nhát gan như thế thì cười càng vui vẻ nhưng độ ấm xung quanh đã không còn, cô  đưa tay phải của mình ra nhìn nhìn, móng tay sắc bén từ từ dài ra, đôi mắt màu đỏ càng đậm hơi, Diệp Như từ từ phun ra từng chữ:

" Ta nghĩ ngươi không đơn giản, nhưng không ngờ bản thể của ngươi lại khiến người ta kinh ngạc thế nha. Bây giờ ngươi có hai lựa chọn, 1 là phục tùng ta, 2 là làm thức ăn của ta!!" Khi Diệp Như nói xong câu cuối cùng, hơi thở tử vong liền bao trùm cả căn phòng.

Hắc Báo liền run rẩy bò lại chân Diệp Như, bây giờ nó không để ý đến lòng tự trọng nữa, vì nó biết mạng sống quan trọng hơn, thiếu nữ trước mắt không đơn giản thậm chí còn tàn bạo hơn những gì nó thấy, nó sẽ không đánh lại thiếu nữ này trực giác cho nó biết như vậy, nên nó lựa chọn phục tùng, sẽ không phản bội.

Diệp Như thấy nó phục tùng thì mỉm cười hài lòng, nói một câu: " Nếu ngươi dám phản bội, ta sẽ không ngại mà ăn thịt ngươi đâu, rõ chưa" nó liền gật đầu nhỏ giọng kêu "ngao ô~" một tiếng, rồi nó tiến lên phía trước, càu lên chi trước của mình một đường máu tươi chảy ra, rồi nó cũng càu nhẹ lên tay Diệp Như một cái máu đỏ đậm khác thường liền tuôn ra, Diệp Như cũng không có bất kì phản ứng gì , chỉ đứng xem nó muốn làm gì? Hai giọt máu liền kết hợp với nhau, ánh sáng màu đen liền bao quanh một người một thú.

Nhưng rất nhanh liền biến mất, trong linh hồn Diệp Như liền có một liên kết vô hình với Hắc Báo, lúc này một giọng nói non nớt vang lên trong đầu Diệp Như.

[Chủ nhân!]

Diệp Như liền nhìn con báo đen đang quỳ dưới chân mình, đôi mài xinh đẹp khẽ chao lại, hỏi: " Là ngươi đang nói chuyện?"

Hắc Báo liền gật đầu, giọng nói non nớt đó lại vang lên trong đầu Diệp Như: [Dạ đúng!]

Diệp Như nghĩ thầm (thú vị thật!), Diệp Như đi lại ghế sô pha rồi ngồi xuống, nhìn Hắc Báo nói: " Ngươi là thú biến dị?"

[Dạ!] Hắc Báo gật gật đầu.

"Vậy tại sao ngươi lại không hôn mê như mấy người ngoài kia?" Diệp Như hỏi ra nghi vấn của mình.

[Tôi cũng không biết thưa chủ nhân!] Hắc Báo thành thật trả lời.

"Ngươi có thể biến nhỏ không? "Diệp Như liền hỏi tiếp.

[Dạ được!] Hắc Báo nhanh chóng đáp.

Nghe được câu trả lời mình mong muốn Diệp Như liền cười hài lòng, vì cô cũng không muốn sau này ra đường phải dắt theo con báo đen nhát gan này đâu, quá mất mặt nha.

Diệp Như đứng dậy nói một câu " Biến nhỏ lại đi, và nên nhớ không được vào phòng khi chưa có sự cho phép của ta!" rồi đi lại phòng mình, đóng cửa cái "gầm" mọi thứ xung quanh liền im lặng. Hắc Báo cũng tự biến nhỏ lại rồi trèo lên sô pha ngủ.

Mạt thế ngày thứ hai.

5giờ sáng hôm sau, Diệp Như liền thức dậy, mục tiêu của cô hôm nay là bệnh viện và trụ sở cảnh sát, tuy cô không thiếu thuốc và súng đạn nhưng cô cũng không ngại khi có quá nhiều nha. Thay cho mình một bộ đồ gọn gàng, Diệp Như liền mở cửa phòng ra, trên sô pha một con mèo đen đang ngủ ngon lành trên đó, nếu không nhìn thấy bản thể thật sự của nó, Diệp Như cũng không nghĩ một con mèo đáng yêu như thế lại là một con báo đen hung ác tối qua a.

Thấy nó ngủ ngon lành cô cũng mặt kệ nó, chính mình liền đi thu thập vật tư, cô bắt đầu càng quét khắp nơi 2cái bệnh viện và 3cái trụ sở công an, thuốc men và súng đạn gặp cái nào cô đều thu hết cái đó, hỏi vì sao cô không chừa lại cho những người còn sống khác, Diệp Như sẽ cười khinh bỉ nói: " Mạt thế càng tàn khốc thì càng vui, cho họ một con đường sống, xin lỗi tôi không có lòng tốt như thế a".....

Dạo này lm biếg viết quá~.~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net