Chương 7:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả thế giới sau khi chìm vào hôn mê hai ngày, thì đến ngày thứ ba những 'người' đó cũng tỉnh lại, làn da nứt nẻ, toàn thân hôi thối, dáng đi cứng nhắc, hoạt động chậm chạp, thèm khát máu thịt, những thứ đó đã nói lên họ bây giờ đã không còn là con người nữa, mà là những quái vật chỉ biết đến máu thịt, những 'người' đó không biết đau đớn là gì họ chỉ biết máu và thịt, điên cuồng vì nó.

Lúc này tại nhà Diệp Như.

Trên sopha một người một thú ngồi đó mắt to chừng mắt nhỏ, 5phút sau cả hai cùng thở dài nằm bẹp trên bàn. Diệp Như ôm bụng cằn nhằn nói: " Tiểu Hắc, ta đói bụng quá a!"

Tiểu Hắc cũng ôm bụng than thở: " Chủ nhân tôi cũng đói nữa! Nhưng mà ngài không được phép làm trái lời của Diệp đại boss đâu a, nếu không sẽ chết như chơi đó, trong sách đã nói rõ ràng, cô ấy tính tình thất thường nếu ai làm trái ý sẽ bay đầu cho mà coi"

Tại sao Tiểu Hắc lại nói như thế thì phải kể lại chuyện sáng nay.

5giờ sáng mạt thế ngày thứ ba.

Khi Diệp Như và tiểu Hắc còn đang chìm trong mộng đẹp thì điện thoại của Diệp Như bất ngờ đổ chuông. Tiếng nhạc du dương dễ nghe bây giờ lại thành tiếng nhạc chói tai trong lòng của Diệp Như và tiểu Hắc lúc này.

Cả hai không hẹn đều nhìn chằm chằm vào điện thoại như muốn đập nát nó đi, và còn đập luôn cái tên chết bầm nào đã quấy rối giấc mộng đẹp của mình. Nhưng khi nhìn thấy tên người gọi, tiểu Hắc liền run rẩy cụp tai xuống im re. Diệp Như khó hiểu nhìn nó rồi cũng mặc kệ, quay lại nghe điện thoại.

" Alo~"

"Tiểu Như! Bây giờ em đang ở đâu?" đầu dây bên kia vang lên tiếng nói trầm thấp nhưng đầy lo lắng.

"A! Tôi đang ở nhà, có chuyện gì?" Diệp Như hơi khó hiểu hỏi.

"Đưa tôi địa chỉ em đang ở!"

"Tại sao tôi phải đưa cho chị?"

"Diệp Như bây giờ không phải lúc để em ương bướng, ngoài kia đã không còn an toàn nữa, em mau đưa địa chỉ nhà cho tôi, tôi sẽ đến đón em"

"Được rồi được rồi, số nhà 178 đường An Nhiên thành phố B!"

"Được rồi! Em phải ở im trong nhà không được đi đâu hết, tôi sẽ đến đón em, nếu không nghe lời như những lần trước, tôi sẽ phạt em biết không hả!"  Trước khi tắt máy, Diệp Hàn còn không quên cảnh cáo đứa em gái bướng bỉnh của mình một chút.

"Tút tút tút" sau khi nghe lời cảnh cáo đó Diệp Như liền tắt máy, rồi quăng điện thoại lên bàn còn mình thì trèo lên giường tính ngủ tiếp, nhưng khi thấy tiểu Hắc còn đang trong trạng thái run sợ thì khó hiểu Diệp Như tiến lại gần tiểu Hắc rồi vỗ lên đầu nó một cái, làm nó giật mình rớt  xuống giường lăn vài vòng trên sàn nhà rồi đụng vào góc tủ quần áo mới dừng lại.

Diệp Như bậc cười nhìn nó, khi thấy nó oán hận nhìn mình thì khụ khụ hai tiếng giả vờ nghiêm túc lại. Diệp Như nhìn tiểu Hắc hỏi: " Ê tiểu Hắc ngươi bị sau vậy, làm gì mà run rẩy thế?"

Nghe Diệp Như hỏi tiểu Hắc cũng thành thật khai báo. Thì ra thế giới nàng đến là một quyển truyện mạt thế trọng sinh, nữ chính là Diệp Hàn chị của thân thể này. Ngày thứ ba sau khi mạt thế đến Diệp Hàn trọng sinh, việc đầu tiên cô ấy làm chính là gọi điện hỏi Diệp Như đang ở đâu, nhưng gọi hoài mà không ai bắt máy, cô ấy liền cùng đồng đội liền đi tìm em gái Diệp Như bướng bỉnh nhà mình.

Một đường đẫm máu đi tìm, trên đường đi còn gặp nam chính Lục Hạo Thiên cùng nhóm bạn của anh, cả hai cùng kết bạn đi chung, lâu dần nẩy sinh tình cảm, khi đến nơi ở của Diệp Như nữ phụ không có đất diễn thì thấy nàng đã chết. Diệp Hàn đau lòng một trận rồi cũng tốt lên, cùng Lục Hạo Thiên đi về phía thành phố S nơi đó bây giờ là một căn cứ Thanh Long là nơi an toàn và vật tư cũng nhiều.

Những thành phố khác cũng làm một căn cứ cho mình, bốn căn cứ mạnh nhất lần lượt là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, mỗi một căn cứ đều có người mạnh nhất đứng đầu quản lý.

Do dị năng mạnh mẽ và mưu trí hơn người Diệp Hàn và Lục Hạo Thiên cùng vượt qua bao nhiêu sống gió, cuối cùng cũng đứng đầu căn cứ Thanh Long. Sau cùng bốn căn cứ hợp lại cùng tiêu diệt tang thi Vương và những tang thi khác, cuộc chiến diễn ra ba tháng cuối cùng bên Diệp Hàn cũng thắng nhưng người chết vô số. Bốn căn cứ chia nhau quản lý bốn phương, không ai chạm đến ai, thế giới cuối cùng cũng hoà bình trở lại. Diệp Hàn và Lục Hạo Thiên hạnh phúc bên nhau, Thế là kết thúc câu chuyện.

Kết thúc hồi ức.

Thế mới có sự việc như trên a. Diệp Như càng nghĩ càng tức thế là nàng đập bàn đứng bật dậy, mặt hầm hầm nhìn tiểu Hắc nói: " Ta mặc kệ cô ta, bây giờ ta đói muốn đi kiếm ăn, ngươi không đi thì ta đi, bây giờ hỏi lại lần cuối ngươi có muốn đi hay không!"

Tiểu Hắc hơi do dự rồi cũng gật đầu đồng ý, thế là một người một thú chạy như bay ra ngoài kiếm ăn....

Thật ra tui chưa từng xem hết bộ truyện mạt thế nào nên không có kinh nghiệm viết cho lắm, nếu bn biết bộ truyện mạt thế nào đã hoàn thì giới thiệu cho tui nha~~~ cảm ơn nhìu~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net