Chương 16: Hóa nguy nan - Tinh Hàn ngụ ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trời vừa sáng đã nghe thấy tiếng la hét ầm ỉ ở bên ngoài, Tinh Hàn thấy lạ bèn khoát áo rửa mặt rồi bước ra ngoài xem thử, vừa bước ra sân đã thấy một đám nha đầu tụ lại, còn văng vẳng tiếng người mắng chửi, phủ thừa tướng to lớn như vậy lại chẳng biết quản một đám a hoàn. Nàng định trở về phòng, dù gì nàng cũng là khách, không nên lo chuyện bao đồng kẻo gặp tai bay vạ gió, nhưng chưa kịp quay người thì lại chợt nghe thấy tiếng của Ôn Nguyệt.


"Nhị tỷ bớt giận, dù gì cũng chỉ là một chậu mai, tỷ thích thì cứ lấy hết về cũng được." Ôn Nguyệt nhu nhược đứng đó, nước mắt sắp tràn khóe mi, thoạt nhìn hết sức tội nghiệp.


Nghe vậy, Tinh Hàn bước đến gần, nhìn xuyên qua đám a hoàn, lúc này mới nhìn rõ tình hình bên trong. Chẳng biết có chuyện gì, chỉ thấy Tuyết Nhi đang ôm mặt ngồi bệt dưới đất, nước mắt đầm đìa, lại nhìn Ôn Nguyệt đang che chở cho Tuyết Nhi, bộ dạng này nhìn thế nào cũng giống như bị ức hiếp. Lại nhìn nữ tử đang đứng đối diện Ôn Nguyệt, vị cô nương này tuổi chừng mười sáu, mặt mũi cũng được coi là xinh đẹp, trời vào thu lại vận bộ váy màu đỏ chói mắt, đôi mắt hếch lên hằn học nhìn chủ tớ Ôn Nguyệt tựa như muốn ăn tươi nuốt sống người ta.


"Lý Ôn Nguyệt! Ngươi giở bộ mặt giả tạo đó cho ai xem hả? Nhìn lại bộ dạng của ngươi xem, có chút nào giống với con gái thừa tướng không, thật chẳng biết phụ thân nghĩ gì mà lại kiên quyết cho ngươi đi tuyển tú chứ? Ngươi đúng là không biết xấu hổ, đã được lợi lại dám giả bộ không muốn nhận, còn dám trốn đi, ngươi xem ngươi vì phủ thừa tướng mà làm những gì nào, chỉ tổ gây họa cho phụ thân, có xứng làm con của chính thất không hả?" Lý Ôn Hinh thấy bộ dáng cam chịu của Ôn Nguyệt, nhất thời không ngừng đắc ý trong lòng, trỏ vào người Tuyết Nhi cao giọng mắng tiếp: "Ngươi xem, ngay cả một tiểu nô tỳ cũng cả gan dám xem thường ta, chỉ là một chậu mai rách nát, chẳng biết ai lại dạy dỗ ra cái thứ nô tỳ như vậy nữa."


Đám a hoàn xung quanh nghe thấy vậy thì không kìm được bật cười thành tiếng, thật chẳng còn xem ai là chủ ai là tớ nữa.


Rõ ràng những lời này là đang nhắm vào Ôn Nguyệt, vậy mà nàng lại chẳng hề nói tiếng nào, chỉ một mực im lặng, còn đưa tay giữ Tuyết Nhi đang muốn kích động cãi lại. Tinh Hàn nhìn Ôn Nguyệt khẽ thở dài, tuy biết nhẫn nhịn sau này ắt sẽ có tiền đồ, nhưng mà không thể đánh mất uy nghiêm như vậy được, nên biết, để trở thành một người đứng trên cao thì phải biết tạo dựng một uy thế vững chắc, có thế mới khiến kẻ dưới nể sợ, không dám khinh thường.


Nghĩ vậy, Tinh Hàn bèn tiến đến bên cạnh Ôn Nguyệt, hướng Lý Ôn Hinh cúi người: "Yên Nhi tham kiến nhị tiểu thư!"


Lý Ôn Hinh thấy đột nhiên có người lên tiếng cắt ngang thì bực dọc nói: "Nha đầu to gan, không thấy bản tiểu thư đang dạy bảo người dưới hay sao, biết điều thì cút khỏi mắt ta."


Tinh Hàn thấy nàng ta không biết giữ miệng, thầm cười lạnh, nói: "Không biết người dưới mà nhị tiểu thư đang nói tới là ai?"


Lý Ôn Hinh không hiểu dụng ý của nàng, nghe nàng hỏi thì trỏ tay vào chủ tớ Ôn Nguyệt buột miệng nói: "Đương nhiên là bọn họ rồi."


Tinh Hàn dường như khá hài lòng với câu trả lời này, lại cười hỏi tiếp: "Nhị tiểu thư nói đùa, theo như Yên Nhi biết, người mà Nhị tiểu thư bảo là người dưới đó chính là Tam tiểu thư - con gái chính thất của thừa tướng đương triều. Nếu như Yên Nhi không hiểu lầm thì ý của Nhị tiểu thư chính là Thừa tướng đại nhân đức cao vọng trọng kia lại là phụ thân của kẻ dưới của Nhị tiểu thư rồi?! Nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, không những làm mất đi thanh danh của Lý thừa tướng mà còn làm cho mọi người hiểu lầm rằng phủ thừa tướng lại xem Tam tiểu thư cùng thân phận với đám người hầu trong phủ. Nhị tiểu thư, không biết Yên nhi nói như vậy có đúng hay không?"


Lý Ôn Hinh nói xong đã biết mình lỡ lời, vừa nghe lời chất vấn của Tinh Hàn bất giác cao giọng mắng chửi: "Tiện nhân, ngươi dám vu khống ta, người đâu, đem con tiện nhân này đánh chết cho ta."Lời vừa dứt đã thấy mấy gia đinh tiến đến, định lôi Tinh Hàn đi, nhưng còn chưa đến gần nàng thì đã nghe Tinh Hàn nói một câu, tức thời dừng lại mọi hành động.


"Ta là ân nhân của Tam tiểu thư các người, là khách do thừa tướng đại nhân mời về phủ, nếu như Nhị tiểu thư thấy những lời ta nói có điểm nào không đúng có thể cùng ta lần nữa đối chất trước mặt thừa tướng đại nhân. Những người ở đây có thể làm chứng, mỗi lời Yên Nhi nói ra đều có nguyên do của nó, là Nhị tiểu thư trước mặt mọi người khẳng định Tam tiểu thư là người dưới. Yên Nhi thật sự không nghĩ ra, nếu như thừa tướng đại nhân biết được chuyện này sẽ xử tội Nhị tiểu thư cùng đám người hầu này như thế nào. Còn nếu thừa tướng bao che, không sao, phụ thân ta lúc sinh thời có vài người bạn trong triều, nếu Nhị tiểu thư muốn giết người diệt khẩu..." Nói đến đây, Tinh Hàn kéo dài giọng, quay sang Ôn Nguyệt cất giọng thân thiết: "Vậy phải nhờ Tam tiểu thư nhắn lại với họ, bảo họ nhất định phải đòi lại công bằng cho Yên Nhi, còn nếu không, có thể đồn ra ngoài rằng Lý thừa tướng lại xem nữ nhi như người dưới mà đối xử."


"Ngươi..." Lý Ôn Hinh nhất thời cứng miệng, chẳng thể thốt ra lời nào. "Ngươi nhớ lấy cho ta, ta sẽ không để yên cho các người đâu." Nói rồi quay người hằn học kéo theo đám người hầu bỏ đi.


Một đám a hoàn đứng xem chuyện vui nãy giờ, lại nghe những lời Tinh Hàn nói, nhất thời hoảng sợ chạy biến hết, trong phút chốc trong sân chỉ còn lại Tinh Hàn, Ôn Nguyệt và Tuyết Nhi.


Ôn Nguyệt từ đầu đến cuối vẫn im lặng quan sát, lúc này mới quay sang Tinh Hàn hạ giọng: "Tinh Hàn, đa tạ cô."


Tuyết Nhi cũng rối rít cảm tạ, còn nói nếu không phải Tinh Hàn lên tiếng thì chủ tớ họ đã chịu thiệt thòi rồi: "Tinh Hàn cô nương, cô đúng là lợi hại, khiến cho Nhị tiểu thư suốt ngày kiêu căng kia phải một phen không nói được lời nào, đúng là đáng đời."


Tinh Hàn nghe vậy cũng chỉ cười cười, nhưng nàng biết, nếu nàng không ra mặt thì Ôn Nguyệt cũng chẳng cảm thấy thiệt thòi gì. Có điều, Tinh Hàn nhìn Ôn Nguyệt, bắt gặp ánh mắt của nàng ta cũng chỉ cười thấu hiểu.


Ôn Nguyệt thấy vậy, trong lòng còn có khúc mắt, bèn quay sang Tuyết Nhi bảo nàng ta trở về bôi thuốc trước. Đến khi chỉ còn lại hai người thì với nhẹ nhàng lên tiếng: "Tại sao lại ra mặt giúp ta?"


Tinh Hàn cũng không vòng vo, lãnh đạm nói: "Ta biết cô không muốn trở thành mục tiêu của những người có tâm cơ, nhưng có một số chuyện cho dù cô muốn hay không cũng phải nhảy vào, cô có thể nhẫn nhịn một lúc, nhưng không thể nhẫn nhịn cả đời. Ta biết cô không cam tâm, nhưng đã vậy thì sao chứ, nếu như có thể lựa chọn, thì liệu cô còn đứng ở đây không. Đương nhiên, việc ta làm hôm nay cũng là vì bản thân ta, ta không thể nói ra mục đích của mình, nhưng hi vọng cô cũng hiểu vị trí mà cô đang đứng hiện giờ, dù muốn hay không cũng phải nhận. Cô có thể nhẫn nhịn vì bản thân, nhưng ta muốn nhắc cô một điều, người đang đứng bên cạnh cô hiện giờ không phải chỉ có một mình cô."


Lời của Tinh Hàn đã quá rõ ràng, Ôn Nguyệt chìm vào suy tư không đáp lời. Nàng từ nhỏ đã mất mẹ, sống trong phủ thừa tướng mười mấy năm, cũng coi như là hiểu rõ nhân tình thế thái, mạnh được yếu thua. Năm đó cũng bởi mẫu thân ỷ quyền chính thất mà ra tay không nương tình với các thê thiếp, hành xử theo ý mình mới không được lòng phụ thân, nếu không phải bên nhà ngoại có quyền có thể, chắc hẳn phụ thân đã thôi mẫu thân từ lâu. Sau khi mẫu thân qua đời, vì sợ triều thần dị nghị nên vẫn cho Ôn Nguyệt làm con chính thất, nhưng lại không được lòng phụ thân, từ nhỏ nàng đã biết nhẫn nhịn, cái gì có thể nhịn nàng đều cố làm ra vẻ không có gì, sau này, nàng học cách lấy lòng phụ thân, rất được lòng của những gia thất trong triều, có điều sự nhẫn nhịn của nàng luôn không có cực hạn, vốn dĩ từ nhỏ đã phải chịu ghẻ lạnh của các tỷ muội, khi trưởng thành lại càng phải chịu đựng. Có lẽ Tinh Hàn nói đúng, giới hạn chịu đựng của nàng cũng nên có rồi.


Tinh Hàn thấy Ôn Nguyệt như vậy cũng không nói nữa, quay người nhìn những cây mai đứng trong gió sớm, cành lá bay phất phới tựa như đang vẫy gọi. Có lẽ từ khi mới bắt đầu, cuộc đời nàng đã không thể chỉ sống cho riêng mình rồi.


Họ đều là những con người do số kiếp sinh ra, mệnh của họ không thể do mình tự quyết định, có một số chuyện đã được an bày sẵn.


Nửa đêm, Tinh Hàn trằn trọc không yên giấc, đúng lúc muốn ngủ sâu hơn thì nghe thấy tiếng động, giật mình ngồi dậy, Tinh Hàn vén màn lên xem thử, thấy Tiểu Hồng dẫn theo Tiểu Tuyết Hồ đi từ cửa sổ vào thì thở phào một hơi, bước xuống giường.


Tiểu Hồng tiến đến ngồi xuống ghế tự rót cho mình một chén trà rồi nhanh chóng uống cạn, xem ra đã mệt mỏi không ít.


"Chuyện ta nhờ tỷ đã điều tra ra được chưa?" Tinh Hàn hỏi.


"Đã điều tra ra được thân phận của Bình Huân vương." Tiểu Hồng không nhanh không chậm thuật lại toàn bộ những gì mà nàng tìm hiểu được.


Vị Bình Huân vương này có tên tự là Thục Huân, theo như lời kể của một thái giám thì Thục Huân là đệ đệ thân sinh của hoàng thượng, đều được chính hoàng hậu mà nay là Thái hậu sinh ra. Nhưng Thục Huân từ nhỏ đã mang bệnh tật triền miên, ngay cả ngự y cũng không biết căn nguyên, đoán bừa là do trong lúc mang thai đã động thai khí, năm sáu tuổi thì được đưa lên Trường Sinh sơn cốc chữa trị, mãi sau này khi hoàng đế Thục Lã đăng cơ mới sắc phong cho hoàng đệ vốn không mấy thân thiết này làm Bình Huân vương, trong triều mấy ai không biết đó chỉ là hữu danh vô thực, Thục Huân vốn từ nhỏ đã không được lòng bách quan rồi.


Nhưng không biết nguyên nhân gì, chỉ trong vòng một năm mà thế lực của Thục Huân lại lớn mạnh như vậy, quan nhân trong triều dần dần chia phe phái ngầm chống đối lẫn nhau, không bao lâu sau thì có tin Hoàng thượng triệu Bình Huân vương về nhậm chức, cũng trong đêm tổ chức yến tiệc ở Ngọ Lâm, Bình Huân vương đột ngột trở về, sau đó không lâu truyền ra tin tức Du tướng quân, cũng tức là phụ thân Tinh Hàn tạo phản bị giết chết tại chỗ. Nghe đồn những phe phái theo chân phụ thân nàng cũng bị gán cho tội nghịch thần, tịch thu gia môn đày ra biên ải, người đứng ra chống đối thì phán cho tội chu vi tam tộc, tước hết mệnh làm quan. Sau khi Đại Lễ Tưởng Quân vừa kết thúc lại truyền nhau tin tức Hoàng đế băng hà do bệnh nặng nhiều năm, quần thần không qua bàn luận đã dâng tấu đề cử Bình Huân vương kế thừa hoàng vị, không một ai dám đứng ra phản đối, chuyện này truyền nhau khắp thành, ai cũng biết có uẩn khúc trong chuyện này nhưng lại không rõ nguyên nhân."Bức huynh thoái vị, giết chết trung thần, làm loạn triều cương!?" Nghe đến đây, Tinh Hàn không giữ được bình tĩnh trực tiếp đập mạnh tay xuống bàn, âm thanh tinh túy của tách trà vang lên khiến căn phòng trở nên vô cùng ngột ngạt.


Tiểu Tuyết Hồ giật mình, kêu lên một tiếng nhảy vào lòng Tinh Hàn, lấy đầu dụi dụi tựa như an ủi. Tiểu Hồng cũng hốt hoảng, không dám hít sâu, tuy nói Tinh Hàn mới chỉ mười bốn tuổi, lại không có chút võ công, từ nhỏ nàng rất ít khi nổi nóng nhưng một khi đã tức giận thì bộ dáng vô cùng đáng sợ, tựa như uy nghiêm của Du Linh Nam, không ai có thể xem nhẹ.


Sau một lúc, Tinh Hàn lấy lại bình tĩnh, thân thể cũng theo đó mà mềm nhũn, ngã xuống đất bất tỉnh, nàng đã quá mệt mỏi rồi.


"Tiểu thư! Người làm sao vậy? Tỉnh lại đi tiểu thư..." Tiểu Hồng hoảng hốt chạy lại đỡ nàng lên giường, chẳng biết làm thế nào ra sức lay Tinh Hàn.


Ôn Nguyệt như thấy tiếng động thì vội vàng chạy sang, thấy Tinh Hàn bất tỉnh nằm trên giường thì hoảng hốt kêu người gọi đại phu đến. Chẳng bao lâu thì có a hoàn dẫn Quý đại phu luôn túc trực trong phủ đến, Quý đại phu bắt mạch một lúc, sau khi xác định bệnh tình mới quay sang báo cáo lại tình hình của Tinh Hàn chẳng qua là do suy nhược cơ thể lại phải chịu đả kích hay áp lực quá lớn nên mới tạm thời hôn mê, ngủ một giấc là không có chuyện gì, nói rồi nhanh chóng kê đơn thuốc an thần dưỡng khí rồi nhanh chóng lui ra.


Ôn Nguyệt đuổi hết đám a hoàn kéo đến xem náo nhiệt đi, vừa bước vào đã nhìn thấy Tiểu Hồng đỏ hoe mắt nhìn Tinh Hàn đang hôn mê, nhất thời thở dài.

"Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Tại sao lại khiến Tinh Hàn phải kích động như vậy?"


Tiểu Hồng bấy lâu đã nghi ngờ sức khỏe của Tinh Hàn có vấn đề, nhưng vấn đề là mỗi khi nàng ta đề cập đến thì nàng đều phớt lờ đi, nàng ta lại càng không mong muốn chỉ vì chuyện trả thù này mà khiến cho nàng phải hành hạ bản thân như vậy.


"Ôn Nguyệt cô nương! Có một số chuyện thật sự không tiện nói nhiều, ta chỉ có thể nói, mong cô nương để tâm chăm sóc cho tiểu thư nhà ta, ân tình này Tiểu Hồng suốt đời không quên.


Ôn Nguyệt thở dài, nàng cũng biết bản thân chuyện này không hề đơn giản, chỉ đành biết nhận lời.Tiểu Hồng cũng không tiện ở lâu, chuẩn bị rời đi, nhưng không ngờ Tiểu Tuyết Hồ lại kiên quyết bám chặt vào người Tinh Hàn không đồng ý theo nàng ta về, dường như có linh tính được chủ nhân đang không ổn. Ôn Nguyệt thấy vậy bèn nói:


"Tiểu Hồng cô nương! Đêm cũng đã khuya rồi, nếu tiện thì ở lại một đêm, ta sẽ gọi người sắp xếp. Cũng tiện bề chăm sóc cho tiểu thư nhà cô nương."


Tiểu Hồng đương nhiên muốn ở lại chăm sóc cho Tinh Hàn, có điều...


"Đa tạ ý tốt của cô nương, có điều ta còn phải làm một số chuyện, không tiện ở lại." Quay sang Tiểu Tuyết Hồ vẫn cố bám vào người Tinh Hàn, lưỡng lự một chút, cuối cùng đành lên tiếng: "Ôn Nguyệt cô nương! Nếu không ngại, có thể phiền cô chăm sóc Tiểu hồ ly này giúp ta không? Đợi tiểu thư tỉnh lại sẽ có cách lo liệu cho nó."


Ôn Nguyệt thấy nàng từ chối cũng không tiện nói thêm, liền đồng ý. Tiễn Tiểu Hồng rời đi rồi nhưng Ôn Nguyệt lại có điều bâng khuâng, việc trước mắt nàng phải đối mặt còn rất nhiều, nhớ lại lời Tinh Hàn lúc sáng, nàng bần thần một lúc lâu, dặn dò Tuyết Nhi đến trông nom Tinh Hàn và Tiểu Tuyết Hồ xong nàng cũng trở về phòng nghỉ ngơi, ngày mai đối với nàng hay Tinh Hàn có lẽ cũng đều là khởi đầu mới.


_________

###Lạc: Chuẩn bị tiến cung rồi đây, sắp tới sẽ cuộc đối đầu trực tiếp giữa các cung nhân và vị hoàng thượng nào đó :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net