Chương 17: Ôn Nguyệt Đáp Trả - Tái Kiến Bạch Huân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đợi khi Tinh Hàn tỉnh lại đã là buổi chiều hôm sau, biết sức khỏe của mình không tốt, nàng cũng không ra khỏi phòng nửa bước, chuyên tâm tĩnh dưỡng. Sự nghiệp báo thù chỉ mới bắt đầu, nếu ngay lúc này gục ngã, chỉ sợ nàng không còn mặt mũi xuống Cửu tuyền gặp phụ mẫu cùng huynh trưởng.Tiểu Tuyết Hồ cứ lẩn quẩn bên cạnh, không chịu rời đi. Tiểu Hồng sợ làm lỡ chuyện của Tinh Hàn đã ghé qua mấy lượt nhưng Tiểu hồ ly này một khi đã không nghe lời thì ngay cả Tinh Hàn cũng không đối phó được nên đành để nó ở lại.


Thấm thoắt đã gần đến ngày Triều đình tuyển tú, thời gian này Tinh Hàn cũng không rảnh rỗi, cứ cách một ngày lại đến luyện đàn cùng Ôn Nguyệt, đợt tuyển tú này nếu đã không tránh khỏi thì phải nỗ lực lọt vào mắt xanh của hoàng đế, như vậy mới không phải chịu thiệt trong hậu cung ba ngàn giai lệ. 

Đương nhiên quá trình này không phải dễ, Nhị tiểu thư Lý Ôn Hinh mỗi ngày đều đến gây sự, Tinh Hàn cũng lười đôi co với nàng ta, biết nàng ta cũng tham gia vào đợt tuyển tú này thì đã rõ ràng mục đích.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, Tinh Hàn đang tỉ mỉ phân tích cách chia âm luật khi chuyển động dây đàn cùng Ôn Nguyệt. Cái nàng tinh thông chính là cổ cầm, đối với đàn tranh thì càng khỏi phải nói. 


Tuy nhiên, để trở thành người đặc biệt thì phải làm những thứ đặc biệt, nàng tỉ mỉ quan sát sự khác biệt của loại cổ cầm ba dây mà nàng được mẫu thân truyền dạy với đàn tranh thông thường. Cổ cầm ba dây này còn được gọi là Tam Linh Cửu Âm, chính là sự chuyển động của ba dây đàn để tạo nên chín loại âm phối của đàn bình thường, Tam Linh Cửu Âm là bảo vật của Tây Vực, vào ngày thành thân của mẫu thân và phụ thân, Tiên Đế biết mẫu thân tinh thông âm luật nên đã ban tặng cho mẫu thân, đương nhiên, nguyên nhân chính là để an lòng phụ thân lúc đó đang nắm giữ binh quyền. Tinh Hàn đắn đo suốt mấy ngày mới thử dùng cách đàn của cổ cầm để áp dụng lên đàn tranh thông thường, quả nhiên không phụ kì tâm của nàng, âm luật phát ra còn có uy lực hơn cả khi nàng đàn cổ cầm.

Đang lúc ngẫu hứng để phối âm thì Lý Ôn Hinh xuất hiện sau rặn hoa Hải Đường, hôm nay nàng ta vận một bộ thanh y xếp tầng, gấu váy thêu những đóa Hải Đường uốn lượn càng tôn lên vẻ đẹp kiều mị của nàng ta, đứng trong rặn Hải Đường lại càng thêm tỏa sáng. Nếu so với Ôn Nguyệt thì lại kém ba phần thanh nhã nhưng trên phương diện để câu dẫn nam nhân thì Ôn Nguyệt không thể nào sánh được với vẻ mị hoặc động lòng người của nàng ta, đặc biệt là đôi mắt như biết cười của Lý Ôn Hinh, bất cứ nam nhân nào khi chạm vào thì khó lòng dứt ra được. Tinh Hàn nàng lại cực ghét loại nữ nhân này, dường như từ khi sinh ra đã là loại hạ đẳng lẳng lơ như vậy.


Lý Ôn Hinh biết Ôn Nguyệt gần tháng nay luôn cố gắng luyện đàn, nhưng mỗi khi đi ngang qua thì lại nghe tiếng "tinh tinh tang tang" vô cùng chói tai, lòng mừng thầm. Trước nay nàng ta chưa từng nghe thấy Lý Ôn Nguyệt đánh đàn, càng không tinh thông cầm kì thi họa, suốt ngày luôn nhốt mình trong Tây Sương viện, bây giờ nghe thấy những âm thanh này lại càng khinh thường Ôn Nguyệt, nữ nhi của chính thất thì sao chứ, cũng chỉ là loại phế vật.


"Ôi! Ta còn tưởng là ai đang luyện ra thứ âm thanh chói tai này, đến gần mới biết thì ra là Tam tiểu thư của chúng ta. Tam muội cũng đừng trách ta nói thẳng, đàn ra thứ âm thanh này thì nên đóng cửa trong phòng mà luyện, cứ ở trong hoa viên này không chừng lại khiến người ta sợ quá mà chạy mất. Người ngoài biết được lại tưởng Lý gia ta nuôi ra loại phế vật đến cả cầm kì thi họa cũng không biết. Đến lúc đó, e rằng lại khiến phụ thân mất mặt với triều thần." Nói xong nàng ta còn che miệng cười rất khả ái, ánh mắt chế nhạo không hề che giấu.


Tinh Hàn lạnh lùng nhìn nàng ta giở trò, không định phản bác. Nữ nhân này nhìn bề ngoài thì xinh đẹp, lại chẳng có chút đầu óc, trong đầu chỉ toàn những mưu mô để hãm hại người khác, nói dễ nghe thì là có tâm cơ, khó nghe thì là loại ruồi nhặng suốt ngày đeo bám người khác, đuổi không đi đánh không theo. Tinh Hàn nàng tự nhận từ trước đến nay luôn là người ăn nói độc địa lạnh lùng, nhưng nếu so với loại người này thì lại sợ phí nước bọt, căn bản không thèm quan tâm xem người ta đang nói hay đang hát.


Tinh Hàn nhìn thoáng qua xem phản ứng của Ôn Nguyệt, nàng đang chờ đợi. Quả nhiên không khiến nàng thất vọng, Ôn Nguyệt cũng chẳng lộ ra vẻ mặt nhu nhược nữa, ánh mắt nàng tỏa ra ý cười châm biếm nhàn nhạt, cũng không nhìn đến Lý Ôn Hinh đang đứng một bên, chăm chú học lại những âm luật mà Tinh Hàn vừa nói, nhẹ nhàng trả lời nàng ta: "Nhị tỷ nói rất phải, Ôn Nguyệt tự nhận mình là người ngu dốt, không sánh được với nhị tỷ, khiến tỷ cười chê rồi. Đã vậy không bằng mời tỷ lui gót, kẻo bị những âm thanh này làm bẩn tai." Nói xong còn cố ý lấy móng tay gảy mạnh vào dây đàn phát ra tiếng "tang" chói tai.


"Ngươi!?" Lý Ôn Hinh không ngờ Ôn Nguyệt thường ngày nhu nhược mặc cho bản thân khinh thường, hôm nay lại dám chống đối lại nàng ta, nhất thời tức giận đến đỏ mặt, cười lạnh: "Lý Ôn Nguyệt, xem ra hôm nay ngươi đã lộ bản mặt thật ra rồi, ta còn muốn xem xem ngươi định che giấu bộ mặt thật của mình đến bao giờ, cũng không uổng công nhị tỷ ta mong chờ bấy lâu."


"Đa tạ nhị tỷ ngày đêm mong nhớ, nếu đã như vậy, chi bằng nhị tỷ hãy ở lại chỉ dạy cho muội muội ngu dốt một phen." Ôn Nguyệt không nhanh không chậm nói, ánh mắt xẹt qua một nụ cười không dễ nhận biết.


Lý Ôn Hinh cười chế nhạo, lời nói cũng không thèm giữ kẽ: "Ngươi xứng sao? Phế vật như ngươi đã ngu dốt thì suốt đời cũng đừng mong thông minh ra, muốn ta dạy ngươi đánh đàn, không bằng ngươi quỳ xuống cầu xin ta, nói không chừng ta sẽ đại phát từ bi mà chỉ dạy ngươi."


Ôn Nguyệt nhếch khóe miệng rồi nhanh chóng biến mất, đôi mắt thoáng chốc ầng ậng nước, ánh mắt tuổi thân nhìn Lý Ôn Hinh, nhu nhược nói: "Nhị tỷ, sao tỷ lại nỡ nói nặng lời với muội như vậy, phụ thân biết sẽ buồn biết bao."


Lý Ôn Hinh hừ lạnh một tiếng, cay nghiệt nói: "Ngươi đúng là tiểu tiện nhân không biết xấu hổ, còn ở đây giả vờ đáng thương, ngươi xứng làm Tam tiểu thư của Lý gia sao, đừng nghĩ mình là con chính thất thì phụ thân sẽ để ý đến ngươi, ngươi chẳng qua chỉ là một nghiệt chủng do tiện phụ sinh ra mà thôi..."


"Câm miệng cho ta." Lời Lý Ôn Hinh còn chưa dứt thì đã nghe thấy tiếng thét đầy tức giận vang lên.Mọi người giật mình quay lại nhìn, con đường phía trước từ khi nào đã xuất hiện thêm một đám người đang đi tới. Lý thừa tướng sắc mặt giận dữ nhìn chằm chằm vào Lý Ôn Hinh, đi bên cạnh là một thiếu niên vận hắc y đang hứng thú nhìn về phía bên này, phía sau còn có thêm Kế thất(1) Nhị phu nhân Chu thị, Đại tiểu thư Lý Ôn Nhu, Đại thiếu gia Lý Ôn Hoành, sắc mặt thoắt xanh thoắt đỏ.


Lý Trung vốn dĩ đang lấy làm vui mừng vì thiên tử đột nhiên giá lâm, người lại mặc thường phục chứ không phải là long bào, sắp tới lại là đại hội tuyển tú, điều này chứng tỏ là hoàng đế đang có ý định thăm dò khuê nữ của ông ta, khiến ông ta phấn khích không thôi. Nhưng vì thiên tử đến đột ngột nên không kịp cho người thông báo trước với nữ nhi, bất quá ông luôn tự hào về hai khuê nữ của mình, lại thấy Ôn Nguyệt dạo này chăm chỉ luyện đàn nên cố ý dẫn hoàng đế Thục Huân đến hoa viên, ai ngờ lại bắt gặp tình cảnh kế nữ đang ức hiếp quý nữ của ông ta khiến ông ta giận xanh mặt, không thèm giữ thể diện cho nữ nhi, mạnh tay tát thẳng vào mặt Lý Ôn Hinh đang hoảng hốt không biết gì.


"Phụ thân, người lại đánh nữ nhi, không ngờ người lại vì tiện nhân này mà đánh nữ nhi!?" Lý Ôn Hinh bất ngờ bị ăn tát, trân trân nhìn Lý thừa tướng, thường ngày người không dám nặng lời với nàng ta nói chi đến đánh mắng, không ngờ hôm nay vì con tiện nhân Lý Ôn Nguyệt mà đánh nàng ta, nước mắt như dòng suối chảy ra càng làm cho dáng vẻ kiều diễm của nàng ta thêm phần quyến rũ, khiến ai nhìn vào cũng thấy thương tiếc không nguôi.


"Nghiệt nữ ngươi câm miệng cho ta, Ôn Nguyệt dù gì cũng là tiểu muội của ngươi, ngươi lại khinh thường như vậy." Đúng vậy, nếu là thường ngày bất quá ông chỉ nhẹ lời trách móc một phen, nhưng Lý Trung ông la người trọng thể diện, hôm nay trước mặt Thục Huân Lý Ôn Hinh lại khiến ông không biết giấu mặt vào đâu, không nặng tay trừng trị, chỉ e ngay cả liếc mắt hắn cũng không dành cho nữ nhi của ông. Lý Ôn Hinh đã như vậy, ông ta chỉ còn cách trông mong vào Lý Ôn Nguyệt sẽ lấy được lòng của Thục Huân. Nghĩ vậy, ông ta không đổi sắc mặt, uy nghiêm ra lệnh cho Lý Ôn Hinh: "Mau tạ lỗi với Ôn Nguyệt."


Lý Ôn Hinh không ngờ phụ thân lại ra lệnh cho nàng như vậy, bảo nàng tạ lỗi với tiện nhân kia sao, không đời nào. Nàng ta quay mặt đi không nhìn Lý Trung, kiên quyết không nghe theo.


Lý Trung tức điên, chỉ hận một nỗi không thể bóp chết nữ nhi ngu ngốc này.


Nhị phu nhân Chu thị thấy tình hình không ổn, định nói đỡ cho nữ nhi của mình, nhưng trước mặt hoàng đế lại không dám làm càn, đành bước tới trước mặt Lý Ôn Hinh nghiêm nghị nói: "Hinh Nhi, con mau tạ lỗi với Ôn Nguyệt mau lên."


Lý Ôn Hinh thấy ngay cả mẫu thân yêu thương nàng nhất cũng nói như vậy, khóe mắt liếc nhìn qua nam nhân vận hắc y phía sau, nhất thời hiểu ra tình hình hiện tại, hẳn là quý nhân không thể đắc tội, kìm nén sự căm hận với Lý Ôn Nguyệt, không cam lòng quay sang nàng, miễn cưỡng cười nói: "Tam muội, là nhị tỷ nhất thời hồ đồ, mong muội thứ lỗi."


"Nhị tỷ cũng vì thương Ôn Nguyệt nên mới nói vậy, muội làm sao dám trách tỷ." Ôn Nguyệt nở nụ cười nhu nhược như có như không, nàng cúi nhẹ đầu khóe mắt phát ra tia lạnh nhạt rồi nhanh chóng biến mất.


Lý Trung thấy tình hình có vẻ ổn thỏa thì quay sang Thục Huân tươi cười lấy lòng: "Công tử, là nữ nhi không hiểu lễ nghi, để công tử đây chê cười rồi."


Thục Huân cười mà như không cười, ánh mắt lộ ra tia bất ngờ nhìn thoáng qua thiếu nữ vận váy trắng đang lạnh lùng ngồi trong đình tựa như đang xem kịch vui. Vừa hay Tinh Hàn ngẩng đầu nhìn qua bên này, ánh mắt hai người giao nhau, nàng dừng lại một chút rồi lạnh lùng quay đi tựa như không hề quen biết hắn.


Thục Huân không ngờ lại gặp nàng ở đây, ánh mắt lộ ra vẻ nghi ngờ. Tại sao nàng lại xuất hiện trong Thừa tướng phủ?


Lý Trung thấy Thục Huân im lặng không đáp lời, nhất thời lộ ra vẻ căng thẳng, quay sang hai nữ nhi cứng nhắc nói: "Ôn Hinh, Ôn Nguyệt, mau đến diện kiến Bạch công tử đi."


Lý Ôn Hinh từ lúc nãy đến giờ vẫn luôn quan sát Thục Huân, nghe phụ thân nói vậy thì đôi mắt sáng lên, khẽ cúi đầu vẻ e thẹn: "Bạch công tử, Ôn Hinh có lễ."


Ôn Nguyệt cũng không nhanh không chậm cúi người trước Thục Huân: "Lý Ôn Nguyệt diện kiến Bạch công tử."


Thục Huân nhìn thoáng qua hai tỷ muội, ý cười trong khóe mắt nhàn nhạt: "Nhị vị tiểu thư, Bạch Huân làm phiền rồi."


Tinh Hàn nhìn hắn tươi cười vẻ như không có gì, khóe miệng nhếch lên cười lạnh lùng rồi nhanh chóng biến mất, đôi mắt nhàn nhạt nhìn cây đàn trên bàn.


Thục Huân lúc này mới theo ánh mắt của nàng nhìn đến cây đàn trên bàn, hướng về phía Tinh Hàn cười khẽ: "Không biết vị cô nương đây...?!"


Lý Trung nhìn thoáng qua Tinh Hàn suy nghĩ rồi đáp lời: "Bạch công tử, đây là phu tử hạ quan mời đến dạy đàn cho Ôn Nguyệt, Yên Nhi cô nương."


Thục Huân hứng thú nhìn Tinh Hàn, cười nói: "Ồ! Yên Nhi cô nương hẳn là đang dạy Ôn Nguyệt tiểu thư luyện đàn, có thể cho tại hạ rửa tai lắng nghe cô nương tấu một khúc không?"


Lý Ôn Hinh hừ lạnh một tiếng ra vẻ khinh thường. Đám người Nhị phu nhân thấy tình hình có vẻ không ổn, biến sắc nhìn qua.


Ôn Nguyệt liếc nhanh về phía Tinh Hàn, bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của nàng, lúc này mới thoáng yên tâm. Chỉ sợ nàng nổi giận thì không được ổn, vị này có vẻ không thể đắc tội.


Tinh Hàn lạnh lùng nhìn Thục Huân, cười lạnh một tiếng rồi ngồi trước cây đàn, nhẹ nhàng gảy một khúc Mộng Nam Giang, như có như không đàn loạn âm tấu, lúc trầm lúc bổng càng thêm phần khó nghe.


Sắc mặt đám người kia thoắt xanh thoắt đỏ, đợi khi nàng tấu xong một khúc Mộng Nam Giang thì mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng, kĩ thuật đàn này, không thể nào khen được, ánh mắt chuyển dời lên người Thục Huân đợi xem hắn phản ứng thế nào. Không ngờ sắc mặt hắn vẫn không đổi, đuôi mắt còn tỏa ra ý cười nhàn nhạt, tựa như nhìn thấu tâm tư của nàng vậy.


Tinh Hàn nhướng mày cười lạnh, tựa như chế giễu lại tựa như khiêu khích. Thục Huân thấy vậy thì bật cười, bộ dáng nàng hiện giờ thật sự rất đáng yêu.


"Một khúc Mộng Nam Giang đã lột tả hết những huyền diệu của cầm âm, rất tuyệt."


Đám người đang có ý định xem kịch hay nghe hắn nói vậy thì không nhịn được hít vào một hơi lạnh, như vậy cũng gọi là tuyệt sao? Vị công tử không rõ lai lịch này cũng quá dễ tính rồi, không lẽ nào có ý với "phu tử" kia?


Tinh Hàn từ đầu tới cuối vẫn im lặng, lúc này mới đáp lời: "Đa tạ Bạch công tử khen tặng."


Lý Trung không dám để hắn nán lại lâu, vội vàng mời hắn đến thư phòng nghị sự. Tình hình này xem ra hai nữ nhi của ông ta không còn nhiều cơ hội là bao, phải nghĩ cách lại mới được. Thục Huân cũng thoải mái đồng ý, lúc rời đi còn không quên liếc về phía Tinh Hàn cười hứng thú.


Tinh Hàn lạnh lùng nhìn đám người khuất bóng, cười nhàn nhạt nhìn về phía Ôn Nguyệt đang ngơ ngẩn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ôn Nguyệt bắt gặp ánh mắt của nàng, nhớ lại phản ứng của mình lúc đối phó với Lý Ôn Hinh, cười ngại ngùng, chung quy dùng lời lẽ đối phó với người khác mà mặt không đổi sắc thì nàng không làm được.


"Tinh Hàn, à không, Yên Nhi! Cô quen biết với vị công tử kia sao?"


Tinh Hàn lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Không quen."


Đúng vậy, nàng không hề biết gì về hắn, không thể gọi là quen được. Bạch Huân!? Cái tên này mãi lẩn quẩn trong đầu nàng, không thoát ra được. Thật ra hắn là người phương nào? Với tình hình hôm nay thì biết lai lịch của hắn không tầm thường, bất ngờ trong đầu nàng xẹt qua một tia sáng rồi nhanh chóng biến mất.


Không lẽ...


____

(1)Kế thất: vợ kế

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net