Chương 2: Chuyện kể hai ngàn năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu Dật, đệ xuống dưới trước đi, tỉ còn có chuyện phải làm, sau đó sẽ tìm gia gia giúp đệ, nhé?" Phách Băng Linh ý thức được chuyện mình phải làm, nhìn Tiểu Dật, vẻ mặt đã trở nên nghiêm túc. Nếu nhiệm vụ lần này không hoàn thành, Trích Tinh Luân sẽ không tha cho nàng, tuy hắn là sư phụ nàng nhưng bản tính ác độc của hắn nàng hiểu rõ hơn ai hết, nàng không muốn sư phụ làm hại Tiểu Dật. Nàng cũng chẳng phải loại người từ bi gì, nhưng đối với đứa bé mới quen biết này không hiểu sao trong lòng nàng lại nảy sinh mong muốn bảo vệ nó: Tình mẫu tử trỗi dậy sao? Phách Băng Linh tự thấy buồn cười với suy nghĩ của mình.

"..."

Giọng nói như truyền từ nơi xa xăm, đến khi định thần lại Tiểu Dật nhìn Phách Băng Linh, vẻ mặt phức tạp: nàng ta là Phách Băng Linh sao? Lúc nãy Trích Tinh Luân cũng gọi nàng như vậy, nhưng tại sao Phách Băng Linh của thần giới, khi đầu thai lại ở cùng với Trích Tinh Luân, chuyện này thật sự kì lạ, lẽ nào hắn lại có âm mưu gì nữa sao? Xem tình hình thì Phách Băng Linh rất nghe lời hắn nếu cứ tiếp tục thế này, chắc chắn mọi chuyện sẽ càng tệ hại hơn, phải tìm cách đưa nàng ta tránh khỏi hắn mới được.

"Tiểu Dật?...Tiểu Dật" Phách Băng Linh nói một hồi cũng không thấy cậu trả lời, bèn quay đầu nhìn, thấy cậu nhìn mình thất thần, gọi mấy tiếng thì cậu chỉ đứng trơ ra đó, thần sắc bất an.

"Tỉ sẽ đi cùng ta sao?..." Trong lòng Tiểu Dật đã có quyết định nên cũng chẳng cần kiêng kị nữa, cậu nhìn cô ngiêm túc hỏi.

Phách Băng Linh làm sao biết được suy nghĩ của cậu, nàng chỉ đoán rằng Tiểu Dật đang lo lắng mình không tìm gia gia giúp cậu, cõi lòng không khỏi mềm nhũng, giọng nói bất giác trở nên dịu dàng: "Đương nhiên, đợi tỉ làm xong chuyện, tỉ sẽ đi cùng đệ"

Tiểu Dật vẫn đứng đó, cậu muốn xem thử tên Trích Tinh Luân kia đang muốn giở trò gì.

Phách Băng Linh thấy vậy, cũng không đành lòng bảo cậu đi, thế là nàng quay sang nhìn tiểu nhị, tiểu nhị hiểu ý bê một chiếc ghế đặt ngay bên cạnh bàn, sau đó lui xuống đứng một bên. Đợi Tiểu Dật ngồi yên ổn, nàng đảo mắt một lược xuống phía dưới, sau cùng ánh mắt dừng lại ở một chiếc bàn trong góc không ai để ý đến.

Tiểu Dật theo ánh mắt nàng nhìn xuống, sống lưng bất giác lạnh toát, đôi mắt trợn to như gặp quỷ...

Nơi ấy có hai người đang ngồi, một nử tử tuổi ngoài hai mươi, dung mạo bình thường, trên tay nàng ta cầm một thanh kiếm, vết chai sần trong lòng bàn tay do cầm kiếm nhiều năm, không khó để nhận ra nàng ta là một người có võ công cao cường, ngồi trước mặt nàng là một thiếu nữ xinh đẹp chừng mười ba mười bốn, sở dĩ gọi nàng là thiếu nữ là bởi vì khuôn mặt khuynh quốc của nàng làm người khác như đang lạc vào chốn tiên cảnh, không bút nào tả xiết, đôi mắt lãnh đạm, nàng vận bộ y phục màu trắng đơn giản, thắt lưng lại đeo một chiếc ngọc bội màu cẩm thạch, dễ dàng nhận biết nàng có thân phận không tầm thường vì trên người hắn toát ra một khí xuất bất phàm, khiến người khác không dám tùy tiện đến gần. Hai người họ dường như không hề để ý đến náo loạn bên này vẫn ung dung ngồi uống trà trò chuyện, thiếu nữ xinh đẹp kia như cảm nhận cái nhìn chăm chú của Phách Băng Linh, đôi mắt đen nhánh liếc nhìn lên lầu.

Khi nàng quay đầu, Tiểu Dật càng khẳng định bản thân không hề nhìn nhầm, trong đầu chỉ tồn tại một suy nghĩ: sao nàng ấy lại có thể xuất hiện ở đây được chứ? Lẽ nào...

Phách Băng Linh vẫn không hề nao núng, đôi mắt rất tự nhiên dời đi, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười hài lòng, dường như đã sớm biết trước hai người kia sẽ xuất hiện ở đây vậy. Nàng còn nhớ rõ lời dặn dò của sư phụ, nhất định phải chờ người này xuất hiện, câu chuyện mới có thể băt đầu...

"Mọi người, suốt mấy ngày đã làm các vị chờ đợi, nhưng ta có một nguyên tắc, trước khi ta kể chuyện không cho phép bất cứ ai làm ồn, những ngày qua rất nhiều người đã vi phạm quy tắc cho nên buộc phải dời lại. Hôm nay, vừa lúc vị tiểu huynh đệ này đến, ta phá lệ kể cho mọi người nghe một câu chuyện..."

Giọng nói của nàng vừa cất lên, nguyên một khách điếm không một tiếng động, mọi người tập trung quan sát Phách Băng Linh, dáng vẻ mong chờ không giấu diếm. Tiểu Dật chăm chú nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, điệu bộ muốn nói rồi lại thôi.

Đúng lúc này, giọng nói trong trẻo của Phách Băng Linh lại vang lên lần nữa, âm điệu như đang chìm vào hồi ức... "Chuyện kể rằng, hai ngàn năm trước, khi tam giới vẫn chịu sự thống trị của Cột Phách Băng Linh do Tam linh quân cai quản, Cột Phách Băng Linh có năng lực làm thần, nhân, yêu trong Tam giới đi vào luân hồi...Trong Tam giới, bao gồm cả thần linh cũng phải chịu kiếp nạn đầu thai chuyển kiếp hai ngàn năm một lần. Trước khi thiên kiếp hình thành, cần phải có đủ lục giới thần khí trong Tam giới để phong ấn lại thiên kiếp, biết được điều này, Tam linh quân của thần giới đang cai quản Phách Băng Linh, nhận nhiệm vụ đi tìm lục giới thần khí. Lục giới thần khí thực chất là sáu viên ngọc bị niêm yết trên Cột Phách Băng Linh, vào thời khắc hai ngàn năm sắp đến, thần khí biến mất và rơi vào lục giới trong Tam giới, lục giới đó chính là: Thần giới, tiên giới, nhân giới, yêu giới, ma giới và súc sanh giới. Tam linh quân lúc đó có ba người là Tinh Hàn linh quân, Bạch Huân linh quân và Kế Phong linh quân, ba người họ dốc sức tìm thần khí, cho đến một ngày khi lục giới thần khí hội tụ, nhưng họ lại nảy sinh tham vọng với thần khí, nắm giữ thần khí là nắm giữ chúng sinh trong thiên hạ, thế là dục niệm trong họ hình thành, mệnh cách bắt đầu thay đổi, sinh ra "tham, sân, si"..." Phách Băng Linh ngưng lại, câu chuyện này là sư phụ kể cho nàng nghe, cũng rất nhiều lần tự kể lại một mình, mục đích duy nhất chính là đem chuyện này nói ra ngày hôm nay, trước mặt vị cô nương kia. Nàng hiểu rất rõ chuyện này với nàng không hề có can hệ, làm xong nhiệm vụ này, sư phụ sẽ không ép buộc nàng nữa, nhưng hôm nay câu chuyện đó như đang diễn ra trong tâm trí nàng, trong lòng tự nhiên cảm thấy nhói đau, như bị ai đó đem vết thương đã đóng vảy nhiều năm đem ra đào bới. Ánh mắt trong vô thức dừng lại trên người vị tiểu thư bên dưới, cảm giác thân thuộc trỗi dậy mãnh liệt...

"...Vì dục niệm của họ hình thành nên đã đánh thức thiên kiếp, khiến chúng sinh trong Tam giới chịu kiếp luân hồi, may thay nhờ sự xuất hiện của một vị thánh quân trong yêu giới, người đã đem thần khí đoạt từ tay ba vị linh quân phong ấn lại thiên kiếp, nhưng có một điều là lục giới thần khí mất đi một, đó chính là viên ngọc của thần giới, có sức mạnh điều động và đánh thức thần trí của năm viên còn lại, mà viên ngọc đó vì dục niệm của ba vị linh quân mà vỡ thành ba mảnh, cùng họ đi vào luân hồi..." Phách Băng Linh kể đến đây, ánh mắt nhìn xuống dưới như nhìn những quân cờ đang bị sư phụ thao túng, kể cả vị cô nương kia, không hiểu sao nghĩ đến điều đó trong lòng nàng lại thấy khó chịu, thanh âm không khỏi cao lên: "Các vị, những điều ta kể hôm nay đều là sự thật, người thánh quân trong yêu giới chính là sư phụ ta, người đã tìm thần khí suốt hai ngàn năm qua, hiện giờ thời hạn hai ngàn năm sắp đến, thiên kiếp sắp sửa hình thành, điều quan trọng là phải tìm được ba vị linh quân đã đầu thai lấy lại viên ngọc thần giới từ trong tay họ...vi sư rất mong sự giúp đỡ của mọi người, cùng nhau hóa giải thiên kiếp cứu chúng sinh Tam giới."

Tiểu Dật đã chết sững từ lâu, nghe thấy lời cuối cùng của Phách Băng Linh, rốt cuộc cậu cũng đã hiểu mục đích của Trích Tinh Luân, hắn bắt Phách Băng Linh kể sai sự thật, hắn muốn chúng sinh nhân giới giúp hắn đoạt thần khí từ tay Tam linh quân, lý do khiến hắn không thể lấy chúng rất đơn giản: Trích Tinh Luân là yêu, đã là yêu thì âm khí rất nặng không thể chạm vào thần khí của thần giới, Phách Băng Linh càng không thể, nàng tuy là đã đầu thai nhưng linh khí vẫn tồn tại, nếu nàng ta chạm vào nó, chưa biết chừng không giúp hắn lấy thần khí, ngược lại thần thức của Phách Băng Linh thức tỉnh, điều này không những không có lợi cho hắn mà còn khiến hắn mất đi một quân cờ hữu dụng.

Phách Băng Linh không để ý đến biến hóa trên mặt Tiểu Dật, đôi mắt vẫn dán vào vị cô nương kia, thần sắc của nàng ta vẫn lãnh đạm như trước, dường như chuyện này không liên quan đến nàng ta, mà thực sự, những người nếu không biết rõ sự tình chắc chắn cũng nghĩ như vậy, cho đến khi...

"Nàng ta chính là một trong ba vị linh quân năm đó vì thần khí mà sinh dục niệm, khiến Tam giới chịu kiếp nạn, đã đầu thai chuyển thế hai ngàn năm trước...Tinh Hàn linh quân." Phách Băng Linh giơ tay chỉ vào vị cô nương phía dưới, ánh mắt sắc bén như muốn nói những lời của nàng đều là sự thật.

Tất cả mọi người trong khách điếm sửng sốt, nhanh chóng dời ánh mắt về phía Phách Băng Linh chỉ, họ thấy một tiểu cô nương đang ngồi trong góc, thần sắc bình thản đưa chén trà lên môi, nhấp một ngụm nhỏ, ngay cả mắt cũng chẳng thèm liếc về bên này một cái, tựa như, người Phách Băng Linh đang chỉ trích chẳng phải nàng mà là một ai khác, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người chẳng nhìn ra nét biến hóa nào, còn vị nữ tử bên cạnh nàng lại có đủ nét mặt, từ sửng sốt đến nực cười , ánh mắt cảnh giác đảo một vòng, sau đó rút kiếm chỉa về phía Phách Băng Linh, giận dữ quát: "Yêu nữ to gan, cái gì mà linh quân thần giới hạ phàm... ngươi có biết người ngươi đang nói đến là ai không hả? Dám nói tiểu thư nhà ta như vậy, đúng là chán sống rồi..."

"Tiểu Hồng, không cần để ý đến họ, chúng ta đi !" Giọng nói trong trẻo mà lãnh đạm cất lên, cắt ngang ý định muốn giết người của Tiểu Hồng, mọi người nhìn qua, là tiếng nói của vị cô nương trẻ tuổi, nàng đã đứng dậy, từ tốn đặt một phần ngân lượng lên bàn rồi cất bước dời đi.

"Nhưng mà tiểu thư, nàng ta..." Tiểu Hồng nóng nảy phản bác.

"Lời của ta mà tỉ cũng không nghe? Đi thôi." Tiểu cô nương lạnh lùng ngắt lời.

Tiểu Hồng tra kiếm vào vỏ, hung dữ trừng mắt với Phách Băng Linh rồi theo sát tiểu thư nhà mình, hai người đi đến cửa, phía sau bất ngờ vang lên giọng nói của Phách Băng Linh: "Cô nương, sư phụ của tiểu nữ có lời nhắn gửi."

Vị cô nương kia nghe vậy dừng bước lại, không quay đầu cũng chẳng lên tiếng, dường như đang đợi nàng ta nói tiếp. Phách Băng Linh hiểu ý, khóe miệng nhẽ cười, từ tốn nói: "Chào mừng người trở lại!"

Thân hình yêu kiều nhất thời sững lại trong giây lát, chẳng nói chẳng rằng dợm bước rời đi, Tiểu Hồng vội đuổi theo, hai người nhanh chóng khuất dạng.

Phách Băng Linh nói xong câu đó thì bắt đầu trầm ngâm, không hiểu sao bóng vị cô nương kia lại khiến nàng cảm thấy quen thuộc đến thế. Trong không trung vang lên giọng nói âm u của Trích Tinh Luân: "Tiểu Linh, con làm tốt lắm, vi sư sẽ giữ lời hứa, để con xuất quant tu luyện..."

"Đa tạ sư phụ."

Tiểu Dật quan sát từ đầu đến cuối, nhìn theo hướng hai người rời đi, nhất thời ánh mắt rơi vào trầm tư: Trích Tinh Luân đã bắt đầu hành động, người đầu tiên hắn muốn đối phó lại là Tinh Hàn linh quân, chẳng lẽ mệnh cách của nàng sắp xuất hiện? Nhưng theo mình biết, dục niệm của nàng hình thành sau nhất, rốt cuộc Trích Tinh Luân đang có âm mưu gì? Chuyện này mình phải mau chóng báo với Nguyệt Tôn...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net