Hí Thiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Phù Dung hộ pháp, lâu ngày không gặp. Cô vẫn khỏe chứ?

- Ta vẫn vậy thôi. Hôm nay hai vị lại có nhã hứng ghé qua đây, đã tìm ra cách trở về rồi sao?

- Vẫn chưa, chỉ là muốn ghé qua xin một chỗ thiền định thôi. Thấy trong này cũng thờ cúng các vị thần phật của Cửu Trùng Thiên.

- Vậy thì mau vào đi, hằng ngày vẫn có người đến đây dâng hương hành lễ đấy.

- Làm phiền hộ pháp rồi.

Thật ra, chỉ có mình Ngọc Hưng là hứng thú với thiền định, Tại Nguyên ưa tự do nên ngồi lâu một chỗ thì tay chân ngứa không thôi. Nhưng làm sao cậu rời đi được khi mà trong mắt cậu đâu đâu cũng là địch, sẽ bắt mất Bân Bân của cậu bất cứ lúc nào. Một người xuất thần nhẩm kinh, một người ngọ nguậy ngó dọc ngó ngang, cảnh tượng cứ đối nghịch thế nào ấy.

Phù Dung hộ pháp cũng không để ý mấy đến con người không yên chân tay kia, sự chú ý của bà đang đặt ở một nơi khác. Tầng cao nhất của tòa lầu lại bắt đầu rung lên, lần này bà còn nghe được cả tiếng rít khe khẽ. Hắn đang cựa mình.

- Hộ pháp, bọn ta xong rồi. Liệu có thể tham quan Ngọc Xuân lâu được không?

- À... Chuyện đó... Ta không chắc nữa, nhưng các vị có thể đừng lên tầng trên cùng được không?

- Tại sao?

- Ừm... cứ coi như là cấm địa đi.

- Nếu hộ pháp đã không muốn giải thích thì bọn ta cũng làm khó cô nữa. Sẽ không lên đến đó đâu.

Hai người rời đi, men theo hành lang mà leo dần lên trên. Càng lên cao, tòa lâu càng giống một Tây Thiên thu nhỏ, các vị phật, bồ tát, la hán đều được đặt tượng ở đây. Ngọc Hưng vừa đi vừa thi lễ, tốc độ có hơi chậm, Tại Nguyên lẽo đẽo theo sau mà chán nản quay quắt ngó nghiêng, lâu lâu lại thở dài thườn thượt.

- Nếu đệ thấy chán thì ra ngoài trước đi, huynh thăm hết rồi ra sau.

- Không được, bỏ huynh một mình rồi bị ai bắt mất thì sao?

- Ai bắt được huynh chứ? Cái đầu chỉ biết suy nghĩ vớ vẩn.

- Nhanh lên đi, đệ đói rồi. Đi ăn, đi ăn, đi ăn.

Tính khí trẻ con của Tại Nguyên Ngọc Hưng chỉ có thể lắc đầu chịu thua. Đành tăng tốc độ một chút để còn ra ngoài trước khi tên bát nháo kia nghĩ ra trò để quậy.

Lên đến tầng áp thượng, một cảm giác gì đó, giống như bị theo dõi, khiến Ngọc Hưng lạnh cả sống lưng. Anh quan sát xung quanh, nhưng ngoài con cáo bám anh dai như đỉa còn đang bận khám phá một pho tượng ra thì tuyệt nhiên chẳng còn ai. Cảm giác bất an cứ dấy lên khiến bụng anh sục sôi, cảm thấy như có một đôi mắt vô hình cứ tĩnh lặng theo sát từng cử chỉ của anh. Không chịu nổi áp bức nữa, anh nắm gáy Tại Nguyên mau chóng rời khỏi tầng lầu, trên trán đã rịn đầy mồ hôi.

- Sao thế? Huynh không khỏe hả? Trông mặt xanh xao lắm luôn. Bị cảm rồi hả? Hay trúng gió? Đi nổi không? Đệ cõng huynh nhé?

- H-huynh không sao. Rời khỏi đây thôi.

- Thật sự là không sao?

- Thật sự không sao.

Phù Dung hộ pháp thấy hai người vội vàng rời khỏi cùng nét mặt tái mét thì cũng chẳng thắc mắc nhiều. Bà ngồi một chỗ cũng cảm nhận được biến đổi trong tòa lầu. Khi Ngọc Hưng leo dần lên cao, tầng thượng đã bắt đầu biến chuyển ngày một mạnh mẽ, lần đầu tiên trong cuộc đời, bà nghe thấy giọng nói của hắn. Cả 6 đời hộ pháp trước, trừ người đầu tiên, chưa từng có ai nhìn thấy hay nghe thấy hắn. 

"Thuần khiết quá, thật hưng phấn. Hắn là ai? Ta muốn hắn. Ta muốn linh khí của hắn. Ta muốn máu thịt của hắn. Muốn tất cả của hắn."

"Hắn đây sao? Ánh sáng đó, hương thơm đó, ta muốn, muốn tất cả."

"Nào, đúng rồi, đến gần hơn nữa đi, hãy đến gần ta hơn đi. Để ta có thể cảm nhận ngươi rõ hơn. Đúng vậy, là loại linh khí này, thuần khiết và chứa đầy nhân gian phúc khí, chính là nó."

"Này, đứng lại, sao lại bỏ chạy? Còn một tầng nữa thôi mà, mau lên đây. Ngươi đã rất gần ta rồi mà."

Phù Dung hộ pháp khẽ thở dài, vậy là hắn đã thức giấc, hoặc người kia chính là nguyên nhân đánh thức hắn. Không chắc phong ấn còn giữ được hắn trong bao lâu, nhưng với tình hình này thì việc quyết tâm phá phong ấn thoát ra chỉ còn là chuyện một sớm một chiều.

=========================

- Ừm... Hộ pháp, ta có thể nói chuyện với cô một chút được không?

- Ta biết cậu đang muốn nói chuyện gì, vào trong đi, vừa uống trà vừa nói.

Trà hôm nay là Ô Long, mùi hương nhàn nhạt đã dần hòa quyện trong không khí. Hai thanh niên lại tĩnh lặng ngồi kế bên nhau, đối diện với một hộ pháp đang nhàn nhã lọc trà.

- Mắt cậu đã có quầng thâm rồi kìa, hẳn là mấy ngày vừa rồi không ngủ được?

- Không hẳn là không ngủ được. Huynh ấy thường xuyên gặp ác mộng và choàng tỉnh giữa đêm.

- Ta hay mơ thấy một đôi mắt trắng dã hung hiểm nhìn mình, kể từ lần leo lên tháp. Khi đó ta cũng cảm nhận được mình bị ai đó nhìn, cứ như hắn luôn theo dõi ta.

- Quả thật là cậu đang bị theo dõi. Nhưng điều duy nhất giúp cậu tránh xa khỏi tầm nhìn của hắn chính là đừng đến gần Ngọc Xuân lâu nữa.

- Hắn ở trong này sao?

- Ở tầng cao nhất.

- Vậy đó là lí do cô không cho bọn ta lên trên đó?

- Hắn là ai?

- Hắn là Hí Thiên, được sinh ra từ oán niệm của một trăm vạn chiến tướng bại trận trong cuộc hỗn chiến khai thiên lập địa Vạn Kiếp trấn này. Ngày đầu gặp nhau, ta từng nói với hai vị rằng Đông Hoa Đế Quân từng đến đây đúng không?

- Ta có nhớ.

- Ngài ấy chính là người phong ấn hắn trên tòa lầu cao nhất của Ngọc Xuân lâu và cử ra tổ phụ bọn ta làm hộ pháp canh giữ tòa lầu này. Tưởng chừng hắn đã ngủ yên sau mấy ngàn năm, ai ngờ sự xuất hiện của cậu lại làm hắn thức giấc.

- X-xin lỗi.

- Không, không phải lỗi của cậu. Đó đã là thiên kiếp rồi. Nơi này cũng không thể giữ chân hắn mãi và cậu cũng chỉ vô tình bị cuốn vào đây. Việc của Vạn Kiếp trấn chính là chấp nhận sự thật việc hắn quay trở lại và chống đỡ đến cùng. 

- Rốt cuộc hắn có lai lịch như thế nào mà đến cả Đế Quân cũng chỉ có thể phong ấn vào đây?

- Ồ không. Đế Quân có dư khả năng tiêu diệt hắn. Nhưng ngài nói thiên kiếp không cho phép, ngài không phải là người giết hắn, mà là người khác. Bọn ta vẫn ngày đêm ngóng trông người ấy xuất hiện để mà nhổ tận gốc mối hiểm họa này.

- Nhưng người đâu chưa xuất hiện, giờ Hưng ca đã thành mục tiêu của hắn rồi. 

- Ta đang nghĩ là... Liệu chăng một trong hai vị chính là người đó?

- Không thể nào. Tại Nguyên tuy đã là thượng thần nhưng năng lực vẫn còn non yếu. Ta cũng không giỏi đánh đấm lắm.

- Không thử sao biết?

=========================

Cuộc nói chuyện kết thúc khi trời đã quá trưa, Ngọc Hưng bước ra với một tâm trạng hỗn độn. Thấy mặt anh xị xuống, Tại Nguyên lặng lẽ lại gần, đan tay mình vào tay anh, đưa lên đặt vào đó một nụ hôn.

- Huynh không cần lo, có hồn phi phách tán đệ cũng bảo vệ huynh.

- Tên này, nói cái gì vậy hả? Gì mà hồn phi phách tán? Cấm đệ nhắc lại mấy chữ đó đấy.

- Huynh đang đau lòng sao? Ôi hạnh phúc quá.

- G-gì mà đau lòng? K-không có đâu nha. Ai thèm đau lòng vì đệ.

- Không đau lòng mà mặt thì đỏ, nói thì lắp bắp. Bông hoa nhỏ biết nói dối rồi.

Tại Nguyên cười trêu chọc, lại hôn tay anh một cái, kéo người đang xấu hổ kia đi kiếm gì đó lấp đầy cái bụng rỗng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net