Chap 3: Đi Học.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong vòng một tuần này, Gia Ảnh vẫn luôn ở bệnh viện làm kiểm tra, cho nên tới hôm nay nàng vẫn tiếp tục sắp vai mỹ thiếu niên trong trang phục bệnh nhân.

Một tuần này, Gia Ảnh đã nghiên cứu kĩ càng trí nhớ của tiểu Gia Ảnh, dựa theo những thông tin nàng điều tra ở trên mạng, và ra được một kết luận đó là, nơi này không phải thế giới của nàng ở kiếp trước.

Đây kà thế giới song song, cùng tồn tại với thế giới trước kia như hai mặt gương, mặc dù vậy, nhưng thế giới này vẫn lạc hậu hơn thế giới trước kia.

Nơi đây những ngành giải trí, khoa học kĩ thuật vẫn chưa được phát triển, điện thoại thì vẫn chưa có những mẫu điện thoại thông minh, ca nhạc, phim, ảnh vẫn có rất ít những tác phẩm hay.

Nhưng bù lại một việc là, nơi đây nghành quân đội lại phát triển rất mạnh, nếu như kiếp trước quốc gia của nàng đứng thứ mười hai của cả thế giới, thì ở thế giới này, quốc gia nàng đang ở đứng đầu thế giới về quân đội, và thương gia.

Còn về gia đình của tiểu Gia Ảnh, theo trong trí nhớ, gia đình của tiểu Gia Ảnh có ba thành viên, người lớn nhất là ba ba, Diệp Minh Thành, là một tổng tài đứng đầu trong nước lẫn ngoài nước, quản lí tập đoàn Diệp Gia.

Thành viên thứ hai là ca ca, Diệp Minh Hiên,là đại thiếu gia của Diệp gia, một thiếu tướng trẻ tuổi, thiên tài của quốc gia.

Người còn lại tiểu Gia Ảnh, là tiểu thiếu gia của Diệp gia, cũng là người được sủng ái nhất Diệp gia.

Nghe đâu tiểu Gia Ảnh có một người mẹ đã mất tên là Lâm Giai Giai.

Đang nằm miên mang suy nghĩ thì Gia Ảnh nghe tiếng mở cửa kém theo tiếng nói của Dương Tử Đông:

"Thiếu gia, tất cả quần áo của cậu tôi đều đem đến đây, cậu muốn mặc bộ nào, tôi thấy hay là bộ này đi, bộ này là mẫu mới nhất của nhà thiết kế Mộng Điệp, bộ này cũng vậy."

Dương Tử Đông giống như là đang tranh giành công lao, nhìn mỹ thiếu niên đang nằm trên giường líu ríu nói chuyện.

Gia Ảnh từ trên giường ngồi dậy, lấy tay vuốt mái tóc rối trên đầu, nhìn có vẻ hơi lười biếng, đôi lông mày đẹp khẽ chọn, môi mỏng nàng hơi nhếch lên, bước xuống giường, chậm rãi bước đến gần Dương Tử Đông.

Dương Tử Đông nhìn nàng đến ngây người, hiện tại nếu có người gặp thiếu gia với cái bộ dáng này, đừng nói nữ sinh, ngay cả hắn là nam sinh cũng,...... Không, không thể nghĩ như vậy, hắn là trai thẳng, mẹ hắn còn chờ hắn về lấy vợ để sanh con, cho dù là thiếu gia dùng sắc đẹp mê hoặc hắn, hắn cũng không thể nào làm mẹ hắn buồn hắn được.

Không thể nghi ngờ, hắn chỉ là cổ vũ thiếu gia một thân oai phong, tà khí. Hắn còn chưa quên lý do lần này thiếu gia bị đánh đến mức phải nhập viện.

Nếu để lão gia biết được thiếu gia bị đánh vì chuyện thích nam sinh nữa, chắc chắn thiếu gia sẽ bị đánh gãy chân!

"Ngoại trừ hai bộ này còn bộ khác không?". Gia Ảnh nhìn hai bộ đồ màu sắc sặc sỡ trước mắt, nhíu mày.

Nghe câu hỏi của nàng, khuôn mặt rạng rỡ của Dương Tử Đông bổng nhiên biến thành khổ ha ha nói:

"Không còn bộ nào khác nữa nha thiếu gia, đây là hai bộ cậu thích nhất rồi đó, nếu mà không chịu nữa thì phải trễ giờ mất, hôm nay là ngày thiếu gia bắt buộc phải lên trường điểm danh nha."

Nghe được Dương Tử Đông nói phải đi học, Gia Ảnh ngạc nhiên, bỗng nhiên nghĩ tới tiểu Gia Ảnh chỉ có mười sáu tuổi, đồng nghĩa với việc là hằng ngày đều phải vác sách đến trường.

Nghĩ tới điều này, khuôn mặt nàng đổi tới đổi lui, nàng là một sát thủ, đi học với nàng là một chuyện chưa bao giờ nghĩ tới, muốn nàng hằng ngày phải vác sách đến trường?, đến làm gì?, đánh bom trường hay là ám sát thầy cô?.

Thấy Gia Ảnh im lặng, Dương Tử Đông tưởng nàng không muốn, khổ gương mặt cầu xin nói:

"Thiếu gia nha, mọi lần ngươi không đi học cũng không sao, nhưng hôm nay lão gia đã gọi điện, bắt buộc cậu phải có mặt ở trường, nếu cậu mà không chịu đi thì lão gia sẽ giết chết ta nha."

Gia Ảnh nghe Dương Tử Đông lãi nhãi đến đau cả đầu, gương mặt không kiên nhẫn nói:

"Được rồi, Được rồi,....Phiền đã chết, ngươi im lặng cho ta suy nghĩ một chút."

Nói rồi, Gia Ảnh ngước mắt lên nhìn đống đồ màu sắc sặc sỡ trước mắt, hai điều chân mày nhăn thành một đoàn.

Nhìn thấy nàng như vậy, Dương Tử Đông gương mặt hiểu ra:

"Tôi còn mang đến bộ đồ HOTBOY mà cậu thích nhất nữa, cậu đợi tôi đi lấy cho".

HOTBOY?

Ngươi xác định đây không phải là những hàng vỉa hè giá rẻ? Gia Ảnh thật là không thể dùng từ để hình dung thẩm mĩ của tiểu Gia Ảnh được.

Nhìn Dương Tử Đông xoay người muốn đi lấy đồ, Gia Ảnh gương mặt phiền muộn, hai tay mở cúc áo bộ đồ bệnh nhân trên người, giọng nói nhàn nhạt:

"Lấy đồng phục của tôi đến đây."

"Hả? Bình thường cậu có thích mặc đồng phục đâu." Hai mắt của Dương Tử Đông trợn lên, gương mặt kinh ngạc.

Nghe câu hỏi của hắn, gương mặt của Gia Ảnh càng thêm thiếu kiên nhẫn, giọng nói bỗng nhiên lạnh xuống:

"Lấy đến."

Không có lời giải thích nào, thái độ của nàng là cho hắn sợ đến hai chân mềm nhũn, xém không đứng vững.

Đây có là thiếu gia của bọn họ sao?.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC