Chap 6: Kiếm Tiền.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu nói cái gì?, kiếm tiền ư?".

Sao khi nghe câu nói của Gia Ảnh, Dương Tử Đông buộc miệng thốt lên, không thể tin quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt giống như vừa gặp được người ngoài hành tinh.

Trong tay Gia Ảnh còn đang lộng chiếc điện thoại, mày đẹp nhăn lại, ngước mắt lên nhìn Dương Tử Đông một cái:

"Như thế ngạc nhiên làm sao?, tôi nói kiếm tiền rất kỳ quái à?".

"Đúng là có một chút". Dương Tử Đông nghĩ một đằng nói một nẻo, quá kỳ quái thì có.

Trước kia mỗi ngày cậu điều xài tiền như rác, mỗi ngày hận không thể xài hết số tiền có trong tay, khiến người khác nhìn, ghen tị không thể phun chết cậu. Bây giờ cậu nói cậu muốn kiếm tiền, này không phải đùa người là gì?.

Gia Ảnh vẫn chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, không lắm để ý nói:

"Mỗi người điều phải có lúc thay đổi, gần đây kinh tế có chút khó khăn, tất nhiên là muốn tìm việc làm rồi."

"Thiếu gia." Dương Tử Đông chớp chớp hai mắt, như là vô cùng cảm động: "Nếu như lão gia nghe được những lời này của cậu,  chắc chắn tối nay ngủ cũng sẽ bị cười tỉnh."

"Lão gia tử gần đây bận nhiều việc ở công ty, ngươi đừng có đem chuyện này nói với hắn, chỉ cần ngày mai xin cho ta nghỉ hai ngày là được."

Dương Tử Đông: "....."

Nói nhiều như vậy, cậu vẫn là vì muốn xin nghỉ.

Có cần phải diện nhiều như vậy lí do không?.

Buổi tối, trước của Bar Devil.

"Thiếu gia nha, cậu nói cậu muốn kiếm tiền, kiếm tiền sao phải dô đây nha.."

"Thì vô đây mới kiếm được tiền." Dương Tử Đông từ lúc bước ra cửa cho tới bây giờ vẫn lãi nhãi bên tai nàng mãi, khiến nàng phiền chết đi được mà vẫn kiên nhẫn trả lời vấn đề của hắn.

Nghe câu trả lời của nàng, Dương Tử Đông khuôn mặt cầu xin: " Ở đây làm sao mà kiếm tiền được, thiếu gia nha tôi cầu xin cậu, lão gia mà biết cậu lại vào mấy chỗ này là lão gia đánh què chân cậu nha."

Nghe hắn lãi nhãi, Gia Ảnh thật dùng hết sự kiên nhẫn với hắn rồi, đứng lại hai mắt thật sự nhìn Dương Tử Đông, khuôn mặt nghiêm túc rằng từng tiếng:

" Tôi vào đây là để kiếm tiền, không phải đi chơi, cho nên ngươi làm ơn bớt lãi nhãi ở bên tai tôi giùm cái, phiền đã chết."

"Nhưng mà thiếu gia, trong đây làm sao mà kiếm tiền được, hay là mình đi về đi, cậu hết tiền thì xin lão gia thêm, chứ đừng có đi mấy chỗ này." Dương Tử Đông khuôn mặt khổ ha ha nhìn Gia Ảnh.

"Đó là việc của tôi, nếu không muốn theo vậy ngươi đi về trước đi." Lần này Gia Ảnh hết kiên nhẫn thật sự, giọng nói ẩn chứa sự lạnh lẽo, gương mặt không một chút cảm xúc.

"Thiếu gia....." bị lời nói của Gia Ảnh làm sợ hãi, Dương Tử Đông không dám nhiều lời.

Nhưng là suy nghĩ lại, nàng nói nàng muốn vào đây kiếm tiền, chẳng lẽ......

Nghĩ tới đây, Dương Tử Đông khuôn mặt trắng bệch, bất chấp tất cả kéo lấy tay nàng, không cho nàng bước vào trong bar, giọng nói cầu xin, ẩn ẩn sắp khóc đến nơi:

" Thiếu gia nha, cậu thiếu tiền thì nói với lão gia, chứ đừng có đi làm ba cái việc này, lão gia mà biết là giết tôi với cậu luôn nha."

"Buông." Hai mắt lạnh lẽo nhìn Dương Tử Đông, trên người Gia Ảnh tỏa ra hơi lạnh sắp đông kết lại những thứ xung quanh.

Tuy rằng bị sự lạnh băng của nàng sợ hãi, nhưng Dương Tử Đông vẫn cố chấp nắm chặt lấy tay nàng, còn không quên khuyên ngăn:

" Thiếu gia nha, coi như tôi cầu xin cậu , cậu làm ơn đi về với tôi, cho dù có thiếu tiền cậu cũng không phải vô ba cái chỗ này làm trai bao nha, lão gia mà biết được là chết chắc đó."

Nghe những lời nói của Dương Tử Đông mà khuôn mặt của nàng càng ngày càng đen, thật muốn đập cho cái tên ngu ngốc này một trận, cho hắn biết lời nào nên nói, lời nào không nên nói.

Nhưng thật ra thì Gia Ảnh đập Dương Tử Đông thật, đấm cho hắn một cái, nàng bực bội quay đầu về nhà.

Sự hứng thú của nàng đã bị tên Dương Tử Đông hất một ráo nước lạnh dập tắt sạch bách hết trơn ròi, không còn hứng thú để chơi nữa.

Nhưng vừa quay đầu thì đã đánh lên một người, nàng chưa kịp nói xin lỗi thì một giọng nói hung ác từ trên đỉnh đầu van lên:

"Thằng nhóc, đi đứng không dòm đường à?".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net