Chap 5: Kẻ Thù Gặp Mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ai da, bị đánh một lần gan bỗng chốc thay đổi lớn nha, tiểu ảnh ảnh cảm thấy hứng thú với nhỏ nãy hả?".

Nghe tiếng nói, nàng lướt mắt nhìn hắn, không nói gì.

Cố Quân Kiệt thấy nàng không muốn trả lời, ánh mắt lướt qua ám trầm rồi cảm thấy không thú vị, bước về chỗ bắt đầu tiết học.

Nhưng mà tới giờ cơm trưa, phiền toái rốt cuộc cũng tìm tới nữa.

Một đám nữ sinh mặc váy ngắn vây xung quanh Gia Ảnh, nhỏ cầm đầu tiếng nói mang theo bén nhọn, xảo quyệt không dễ chọc:

"Ai da, đây chẳng phải là Diệp tiểu thiếu nha, cái loại trai "cong" như mày mà vẫn không tự biết nhục giác mặt đến trường à? Thật ghê tởm."

Gia Ảnh đang bị đói, mà lại gặp mặt tụi chó điên loạn sủa như vậy làm cho tâm trạng của nàng hỏng đến cực điểm, gương mặt nàng bắt đầu lạnh xuống.

Bây giờ còn nghe được đối phương trong lời nói, nàng ngẩn đầu lên, sâu trong con ngươi bắt đầu nổi lên sự khát máu, khóe miệng nhẹ nhàng gợi lên ý cười lạnh.

Biểu cảm hiện tại của Gia Ảnh khiến cho những nữ sinh gần đó tim đập thình thịch, hai mắt mạo sao.

Nhưng không phải ai cũng giống nhau, đặc biệt là nữ sinh cầm đầu tên gọi Lý Kiều Nhi. Ả ta híp mắt, ánh mắt nhìn Gia Ảnh tràn ngập chán ghét, ghê tởm:

"Lần trước tao đã cảnh cáo mày, khuyên mày cách xa Phong ca ca ra, tao nghĩ rằng mày sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không ngờ mày lại dám bước đến nhà ăn này nữa, lần trước bị đánh chưa đủ sao?".

Đối với tên trai "cong" này ả đã bất mãn từ lâu, nghĩ đến một người biến thái, ghê tởm như hắn vậy mà lại đi mơ tưởng vị hôn phu của ả, ả liền buồn nôn.

Nghĩ đến điều này, ả tức giận:

"Mau lôi hắn đi vô nhà vệ sinh, hôm nay tao sẽ cho hắn biết cái gì nên tưởng cái gì không nên tưởng."

Trong trường Lý Kiều Nhi nổi tiếng là nhờ thủ đoạn và danh tiếng của gia tộc, vì phụ thân ả là một trùm hắc đạo có tiếng, cho nên đối với những người ả chán ghét, trong tình huống bình thường là lôi ra đánh cho một trận, những người bị chỉnh khổ mà không dám nói.

Haizz, lần này Diệp Gia Ảnh lại muốn xui xẻo, vừa mới xuất viện thì phải vô lại.

Đây là suy nghĩ chung của tất cả mọi người ở đây.

Nhưng là chủ thấy Gia Ảnh một tay bỏ vào túi quần, nhấc chân đạp mạnh về phía Lâm Kiều Nhi kiến ả ngã nhào xuống đất.

Động tác này vừa nhanh vừa mạnh, khiến cho người khác chỉ thấy một cái chớp mắt, ả đã nằm dưới đất.

Lúc này Lâm Kiều Nhi ngã xuống, lục phủ ngũ tạng điều đau đớn, lại cứ mở to đôi mắt xinh đẹp, không dám tin nhìn về phía Gia Ảnh, cơn giận nhanh chóng bùng phát:

"Thằng biến thái này, mày dám đá tao?".

Gia Ảnh bị mắng như vậy lại không hoang mang, tiện tay cầm lấy chai nước suối bàn kế bên,  mở nắp ra cầm trên tay, bước đi tới trước mặt ả, tay vẫn đút trong túi quần, môi mỏng khẽ mở:

"Trước kia tao nhận từ mày những gì, bây giờ tao toàn trả lại cho mày."

Lời nói vừa dứt, một chai nước suối từ trên đổ xuống đầu Lý Kiều Nhi.

Phản ứng đầu tiên của ả là sửng sốt, sau đó gần như phát điên rít rào:

"Diệp Gia Ảnh, tao muốn giết mày.
Người như mày dam mơ tưởng tới Phong ca ca, anh ấy sẽ bỏ qua mày sao?. Trong trường này ai nhìn thấy mày cũng phải ghê tởm, Phong ca ca chỉ là xem thường phải ra tay với loại người ghê tởm như mày thôi".

Nghe vậy, Gia Ảnh nở nụ cười, đưa tay vỗ nhẹ mặt Lý Kiều Nhi, tư thế vô cùng soái:

"Mày cứ việc sủa thoải mái, nhưng mà nhớ kĩ, lúc nào tao cũng có thời gian chờ mày tới trả thù tao, cho nên cứ việc đến."

"Mày!". Nhìn thấy cái bộ dạng lúc này của Gia Ảnh, ả cảm thấy tôn nghiêm của mình bị vũ nhục, ả rất muốn đưa tay xé rách cái mặt của nàng.

"Hư." Gia Ảnh dùng ngón tay che lại môi của Lý Kiều Nhi:

"Nghe cho rõ, tính tình của ca không được tốt lắm, vậy cho nên đừng ép buộc ca muốn đánh người. Còn có, cho dù tao có thích con trai, cũng sẽ không thích vị Phong ca ca trong miệng mày, nhìn xem, bên cạnh vị tiểu muội muội này xinh đẹp như vậy, Phong ca ca mày là cái thá gì mà tao phải thích hắn?"

Lời nói của nàng khiến cho nữ sinh đứng kế bên khuôn mặt bạo hồng, hai mắt đưa tình như ẩn như hiện lén lút ngắm nhìn nàng.

Nghe những lời đó của Gia Ảnh, Lý Kiều Nhi tức đến gương mặt chuyển thành màu trư can sắc, hai mắt bạo hồng ẩn chứa sát ý chằm chằm nàng, rít rào từng tiếng:

"Tụi bây còn đứng đó nhìn nữa, mau đi lên đem nó bắt lại cho tao".

Nghe được mệnh lệnh, tụi đàn em muốn bước lên bắt lấy Gia Ảnh, nhưng đúng lúc này một giọng nói trong trỏe vang lên:

"Lý Kiều Nhi, mày nên nhớ, học sinh ban D chưa tới phen mày phải khoa tay múa chân đâu."

Theo tiếng nói thì thân ảnh của nhỏ Lâm Vi Vi xuất hiện.

Cô liếc mắt qua nhìn Gia Ảnh, khi chạm vào tầm mắt mỉm cười của nàng, cô nhanh chóng cuốn quít dời đi tầm mắt.

Đưa tầm mắt nhìn về phía Lý Kiều Nhi, cô lấy lại phong độ kiêu ngạo,cảnh cáo nói:

"Ban D tụi tao vẫn chưa chết đâu, mày muốn phá bỏ luật hay gì mà đòi đánh học sinh ban D?".

Thấy Cô ra mặt, Lý Kiều Nhi hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh ả lấy lại tinh thần, tức giận:

"Lâm Vi Vi, chúng mày được lắm, nhớ rõ mặt tao đó."

Ả nói xong rồi liếc nhìn Gia Ảnh, dưới sự giúp đỡ của tụi đàn em bước đi.

Thấy ả bước đi, Lâm Vi Vi nhìn về phía nàng, hơi cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.

Nhìn Cô như vậy, Gia Ảnh buồn cười, lúc nãy vẫn còn rất ra dáng đàn chị, bây giờ lại ngượng ngùng cuối đầu nhu thuận như tiểu nàng dâu. Tuy rằng rất muốn cười nhưng nàng vẫn cố tỏa ra nghiêm túc, giọng nói trầm thấp, ấm áp:

"Cảm tạ".

Nghe tiếng của nàng, Lâm Vi Vi sửng sốt, nhưng rất nhanh lấy lại tin thần, khuôn mặt đỏ lên, lắp ba lắp bắp trả lời:

"Khôn....Không...Có gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net