DƯỠNG MIÊU 27-34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      DƯỠNG MIÊU  27-34

Au: Yên Ninh

Beta: Như Ngọc

27.

Tường đỏ ngói xanh, hồng mai ngạo nghễ trong tuyết, tòa biệt viện này đã cùng y trải qua mấy trăm năm thương hải tang điền. Tuy chẳng phải nhà nhưng đây là nơi y vô cùng quen thuộc. Vậy mà lúc này Từ Tấn lại thấy lạc lõng trong chính cái ổ mèo của mình. Người quen cô đơn lại cảm thấy cô đơn, thật khôi hài.

Trà thơm sôi reo trên bếp lửa, ướp hương vào nét bút. Từ Tấn vung tay ký tên đóng dấu hai phần di chúc rồi phất tay để luật sư rời đi.

"Tới giờ vẫn không có tin tức của đôi tình nhân thúi kia sao?"

"Hơn ba năm trước hai vị thần tiên từng mở quán mì nhỏ gần hồ Tiên Nữ, sau đó lại không có tung tích." Cát Xuyên đưa bản điều tra dày cộm cho Từ Tấn. Nhìn lịch trình dày đặc này xem ra 30 năm không gặp hai lão nhân gia sống rất đặc sắc.

"Phải gió!" Từ Tấn nhìn nụ cười xấu xa trêu tức của đôi tình nhân trong ảnh chụp mà tức sôi gan, "Vẫn là không nên mềm lòng cho đôi tình nhân thúi đó nhiều tiền tiêu vặt. Xem đi, có tiền trong túi liền không biết đường về mà."

"Tiên sinh, Lục tiên sinh đã đến tìm rất nhiều lần."

"Ông từ khi nào lại hướng khuỷu tay ra ngoài thế?" Từ Tấn nhướn mày hứng thú quan sát Cát Xuyên. Quản gia đời này là người giống với quân sư Cát Xuyên của y nhất trong tất cả con cháu Cát gia. Ông ta lại mở lời nói giúp Lục Vi Tầm? Chuyện lạ.

"Gió đông thổi tốc, tôi chỉ lo tiên sinh ngồi ở cửa hứng gió sinh bệnh nên mới nhiều lời."

Tưởng giữ giá, cao lãnh lắm cơ. Ai dè đâu lại ngồi ngóng người ta, còn bị thuộc hạ bóc phốt. Đẹp mặt chưa Nữu!!!

28.

Biển người đông đúc, tri kỷ khó cầu. Lục Vi Tầm trong lúc thảm thương bi đát nhất, khi chính hắn cũng đã vứt bỏ bản thân mình thì có một con mèo nhỏ đã kéo hắn ra khỏi vực sâu. Kề bên bầu bạn, đồng hành sẻ chia. Nữu Nữu mềm mại ngọt ngào của Lục gia bỏ nhà đi mất rồi. Anh Lục nhất định phải tìm Nữu về.

Từ Tấn đứng ở sau rèm nhìn bóng dáng thẳng tắp cao gầy đứng trong tuyết. Những bông tuyết nhỏ li ti nhuộm trắng áo khoác và mái tóc đen. Y vừa đau lòng vừa giận mắng:

"Lục ngốc."

Ngốc nên mới đi thích một người không có tương lai như y. Cơ thể xuất hiện dị dạng liên tục, chứng tỏ tâm đầu huyết của cô cô cho y đã hoàn toàn mất tác dụng. Nếu Lục Vi Tầm không thích y thì tốt rồi, y sẽ có thể ở bên hắn vui vẻ sống những ngày cuối đời. Nhưng hắn lại thích y. Nếu lỡ y đi rồi hắn làm sao chống đỡ?

29.

Màn trướng lay động. Từ Tấn nằm trên giường tới mắt cũng lười mở. Đời nào cũng có những kẻ ngu xuẩn. Biết rõ là tử lộ vẫn lao đầu vào.

Đầu ngón tay thon dài chưa kịp chạm vào gương mặt ngày nhớ đêm mong thì cánh tay đã bị người ta tháo khớp, tiếng gào thét của anh Lục đủ đánh thức cả con phố. Từ Tấn cũng cảm thấy sai sai. Y choàng người bật dậy. Ánh sáng nơi đèn ngủ hắt lên gương mặt đang biến dạng vì đau của Lục Vi Tầm.

"Nữu Nữu, em muốn mưu sát chồng hả?" Anh Lục thoát khỏi ma trảo của vợ, ôm lấy cái tay bị bẻ quặp khóc không ra nước mắt. Sao người ta trèo rào thăm người yêu thì được ôm ôm thưn thưn, còn hắn lại bị vợ bẻ lọi tay là sao!

"Lục Vi Tầm." Từ Tấn đau đầu nhìn anh Lục của mình. Học ai cái trò trộm hương này đây? Vệ sĩ thả cho hắn vào không nhắc hắn rằng không được đến quá gần khi y đang ngủ ư? Nếu không phải y dạo này ăn chay tu tâm thì đã xảy ra án mạng rồi. Không có cái dại nào giống cái dại nào mà.

"Anh đây."

"Qua đây để tôi nắn lại khớp tay." Túc vương offline, Nữu Nữu đưa tay vẫy anh Lục đang run rẩy trốn ở xa xa.

30.

"Nữu Nữu, anh đến đón em về nhà. Theo anh về nhé." Anh Lục đưa cánh tay lành lặn vò mái tóc nâu mềm của Nữu Nữu dịu dàng hỏi. Nữu của hắn nơi nào cũng mềm, tâm càng mềm.

"Thua anh luôn rồi. Ừ thì cùng về nhà." Nữu Nữu bị nụ cười chân thành cùng tình cảm đong đầy nơi khóe mắt kia làm cho rối mù. Thôi thì chuyện của ngày mai hãy để cho ngày mai lo. Còn hôm nay Nữu muốn về nhà với anh Lục của Nữu.

Cô gia đón tiên sinh đi rồi. Mọi người trong biệt viện nhảy cẫng lên ăn mừng sống sót. Chỉ có tòa biệt viện vài trăm tuổi là ngơ ngẩn đau lòng. Tra chủ nhân tôi ở bên người ngót vài trăm năm vì sao người không xem tôi là 'nhà'? Giận hết sức mà.

31.

Cái ổ chó của anh Lục một lần nữa nghênh đón Nữu pi sà quang lâm. Anh Lục mang mấy bộ đồ nhỏ xinh xếp gọn, nhường chỗ cho những bộ đồ chỉ nhỏ hơn của hắn một size. Ghế ăn trẻ em, ghế đẩy đều được cất đi. Căn bếp rộng rãi trở nên chật chội vì hai người đàn ông cao lớn chen chúc.

"Nữu, nếm xem." Anh Lục thổi thổi mấy cái rồi mới đưa miếng cá lên miệng Nữu Nữu.

"Ưm... thiếu chua thì phải." Nữu Nữu đang bận ăn vụng lạc rang hơi hé miếng tóm tém nếm nếm.

"Lấy giúp anh lọ giấm." Đôi đũa còn dính chút nước sốt. Anh Lục bị chiếc lưỡi hồng hồng đưa ra nếm vị của Nữu làm cho miệng đắng lưỡi khô. Hắn như bị ma xui quỷ khiến đưa đầu đũa đã bị Nữu ngậm qua cho vào miệng nếm, "Chua vừa rồi mà."

"Lục Vi Tầm!" Nữu Nữu kinh ngạc gọi lớn, "Anh nếm được vị chua, phải không?"

"Chua vừa rồi…" Lời vừa nói ra xong Lục Vi Tầm mới nhận ra chỗ không đúng. Hắn dùng thìa múc một muôi lớn nước sốt cho vào miệng, vội vã đến mức khiến bản thân bị sặc phun ra làm bẩn hết cả tạp dề màu lam đang mặc.

Nữu Nữu lấy một ly nước để Lục Vi Tầm súc miệng, sau đó y đứng ở phía sau vỗ vỗ lưng giúp hắn nhuận hầu.

Anh Lục tìm lại được giọng nói. Hắn ôm siết Nữu Nữu vào lòng. Lệ nóng quanh tròng.

"Nữu Nữu, anh nếm được vị chua rồi."

32.

Kỳ tích sẽ xuất hiện vào lúc ta không ngờ tới nhất. Vị giác của Lục Vi Tầm bỗng dưng phục hồi một phần, thắp lên hy vọng có thể chữa khỏi bệnh cho hắn. Anh Lục vui tới muốn bay lên trời, bế Nữu Nữu quay vòng vòng xoay vòng vòng. Nữu Nữu chóng hết mặt mày. Giơ tay lên tính phang con cún ngố đang bế mình, nhưng rồi Nữu chỉ xoa đầu anh Lục.

"Tầm ca ca, chúc mừng anh."

"Đúng rồi chúc mừng, phải chúc mừng chứ! Nữu Nữu, hôm nay đãi em đại tiệc lẩu."

Anh Lục kéo tay Nữu Nữu của mình đi chợ. Là chợ truyền thống ó không phải siêu thị đâu. Hai người đàn ông tay đan tay dạo quanh khu chợ ồn ào náo nhiệt, chẳng màng tới cái nhìn của mọi người xung quanh. Họ hạnh phúc với nhau, thế là đủ.

"Nữu Nữu, em muốn cá mú hay cá tầm?" Anh Lục vợt cá trong bể cho Nữu Nữu chọn.

"Muốn cả hai cơ." Nữu Nữu lớn rồi, Nữu không chọn đâu.

"Thế thì hơi nhiều." Đồ nhúng lẩu đã nhiều lắm rồi, giờ còn thêm hai con cá thì hơi quá. Nhưng anh Lục chính là Nữu nô. Nữu nói muốn thì anh Lục phải nghĩ ra cách. "Ông chủ, cân cả hai loại giúp tôi."

"Nếu ăn không hết thì phí lắm." Nữu bé ngoan online. Không được lãng phí đồ ăn ngon nha.

"Lát về cắt đôi ra cất bớt đi, phần dư ngày mai làm cá hấp."

"Ờ hen, vẫn là Tầm ca ca thông minh."

33.

Nồi lẩu uyên ương thơm ngon bốc khói nghi ngút. Bàn đồ nhúng nào cá, nào thịt, nào viên, rau xanh tươi rói, nấm trắng mập, mì vàng tự tay kéo. Thật là mỹ vị nhân gian. Anh Lục bê thêm ra hai đĩa hoành thánh và thịt chiên. Chính thức khai tiệc, Nữu Nữu bị lẩu cay câu mất hồn. Đôi tay thoăn thoát nhúng không ngừng nghỉ. Chóp mũi lấm tấm mồ hôi, đôi môi đỏ căng. Anh Lục sợ y tham ăn sẽ đau bụng nên lâu lâu lại múc một chén nước lẩu nấm đẩy đến chỗ y.

"Nữu Nữu, đừng chỉ ăn cay không. Uống chút canh nấm xoa dịu dạ dày đi."

Với dân ghiền cay nước lẩu nấm có khác gì nước lã? Nữu ban đầu còn ngoan ngoãn húp vài ngụm, sau thì hồn bị lẩu cay câu mất cứ thế băng băng trên con đường tìm chết. Thế là bữa lẩu hoành tráng kết thúc bi thảm trong nhà vệ sinh. Nữu Nữu ôm bồn ói đến quay cuồng mơ hồ.

"Cho em chừa cái tật tham ăn." Anh Lục vừa vỗ lưng vừa càm ràm. Mọi kế hoạch tình thú được hắn tỉ mỉ lên kế hoạch đều toang hết rồi. Hỏi có tức cái lồng ngực không cơ chứ.

34.

Hầm rượu của anh Lục xảy ra sự cố, đôi trẻ đành chui ra khỏi ổ đi làm. Nữu Nữu sống lâu nhưng tửu lượng lại chả tăng tiến. Y có khi chỉ ăn rượu ngọt cũng say bò. Để tránh cho mình múa túy quyền trước nhân viên của anh Lục, Nữu Nữu không theo hắn vào hầm rượu.

Lang thang không mục đích ở hoa viên, Từ Tấn trông thấy hai bóng dáng quen thuộc. Y xuyên qua dòng người đông đúc, dùng hết sức bình sinh đuổi theo nhưng cuối cùng vẫn không kịp.

"Cát Xuyên, tôi nhìn thấy cô cô và chú. Định vị đã gửi, ông cho người điều tra đi."

Từ Tấn nắm siết điện thoại trong tay. Tóc cô cô vì sao lại điểm bạc? Y mong rằng mình nhìn nhầm rồi. Nhưng thị lực của y vốn là thị lực của cung thủ, không thể nào có chuyện nhìn nhầm được. Đó là lý do hai người họ cố ý trốn tránh y chăng? Từ Tấn quỳ sụp xuống ôm ngực thở dốc.

"Nữu Nữu, em làm sao thế?" Lục Vi Tầm xử lý công việc xong không nhìn thấy mèo liền tá hỏa đi tìm. Chạy đến, hắn vừa lúc nhìn thấy Nữu ôm ngực ngã quỵ.

"Tầm ca ca, tôi mệt, muốn về nhà."

"Được, anh đưa em về."

"Không đi nổi."

"Anh cõng em, tiểu điện hạ." Lục Vi Tầm đưa lưng về phía Nữu Nữu. Hắn để y nằm trên lưng mình, đôi tay vòng đỡ dưới mông, rồi cứ thế chầm chậm cõng người về nhà.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net