DƯỠNG MIÊU 19-26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DƯỠNG MIÊU 19-26

Au: Yên Ninh

Beta: Như Ngọc

19.

"Cát Xuyên, ông giao việc tìm kiếm đôi tình nhân thúi tha kia cho người khác đi. Tập trung giải quyết rắc rối cho Lục Vi Tầm."

Nữu Nữu tỉ mẩn xếp tô cháo thịt bằm trắng muốt sánh mịn, bánh xếp hành vàng ruộm thơm nồng và ly sữa đậu ấm nóng vào khay thức ăn. Tầm ca ca nhà Nữu đã không ăn uống đàng hoàng mấy ngày rồi, người cũng gầy rộc cả ra. Lo chết Nữu mà.

"Tiên sinh, nhưng tình hình sức khỏe của ngài rất cấp bách. Nếu không mau tìm được hai vị thần tiên..."

"Ngươi đây là đang cãi lại ý ta?" Đôi mắt hạnh to tròn khẽ nheo lại. Hình dáng của cục bông bồng bềnh thì sao chứ? Khí thế tôi rèn qua núi đao biển lửa thấm đẫm trong cốt tủy vẫn có thể chấn nhiếp toàn trường.

Cát Xuyên trong vô thức muốn quỳ sụp xuống. Tất cả chúng ta đều là khách qua đường nơi phàm thế. Chỉ là người đang ngồi trước mặt ông đã ở tại nơi này quá lâu, lâu đến mức ông đã là Cát Xuyên thứ 40 phục vụ cho người. Cát Xuyên không phải là tên, mà là cách Túc vương gọi các đời gia chủ Cát gia. Người là người hay hoài niệm, cái tên này cho người cảm thấy cố nhân vẫn chưa rời đi. Giống như Như Ý lầu kia, Cát Xuyên đều là miền hồi ức của Túc vương. Trung thành tận tụy và không có suy nghĩ của riêng mình. Bọn họ tồn tại nhờ Túc vương và vì Túc vương.

20.

Lục Vi Tầm bị ánh mặt trời chiếu vào mắt mà thức giấc. Hắn phải mất một lúc mới xác định được mình đang ở đâu. Trần nhà trắng xóa, mùi thuốc sát trùng gay mũi. Thì ra hắn còn sống, tai họa lưu ngàn năm mà. Anh Lục muốn nâng người ngồi dậy nhưng lại bị ‘cục meo’ chặn ở bên góc chăn. Tóc nâu mềm xù lên, cơ thể nho nhỏ trắng mềm. Gương mặt xinh xắn nhăn lại thành một đoàn. Măng cụt trắng múp quặp chặt vào bên tay không có kim truyền của hắn. Là Nữu Nữu của Lục gia.

"Lục tiên sinh, đã tỉnh." Cát Xuyên trao đổi với viện trưởng xong trở về thì thấy cảnh tiên sinh của mình cuộn người ngủ say, mặc kệ người tên Lục Vi Tầm kia động chạm vuốt ve. Điều này quá vô lý. Tiên sinh trước giờ luôn ngủ rất nông, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng khiến người tỉnh giấc. Còn bất cứ ai cố ý tiếp cận người khi người ngủ sẽ bị nhẹ thì mất tay, nặng thì mất mạng.

"Ông đây là…"

"Tôi là quản gia của Nữu Nữu, gọi là Cát Xuyên."

Cát Xuyên, tổng giám đốc của Đại Ngu, anh Lục biết người đàn ông này. Người đàn ông hắt hơi có thể khiến kinh tế đất nước rung chuyển, vậy mà lại là quản gia cho Nữu Nữu. Anh Lục thật sự rước hoàng thượng về nhà rồi.

21.

Đêm qua, khi nhìn thấy Lục Vi Tầm nằm gục trong vũng máu Từ Tấn kinh hoảng cực độ. Y đã tự tay chôn cất rất nhiều cố nhân, nhiều đến độ mấy trăm năm trở về đây y không dám thiết lập bất cứ mối quan hệ nào nữa. Lục Vi Tầm hắn nhảy vào cuộc đời y sỗ sàng như cái cách hắn mời y 419. Nhưng đây là con người duy nhất trong suốt vài trăm năm qua Từ Tấn y kết giao, là người được y cho phép gọi nhũ danh Nữu Nữu.

Bạn của Nữu, Lục của Nữu, Tầm ca ca của Nữu, nếu hắn chết... Từ Tấn cảm thấy trái tim đã chai sạn hóa đá trong lồng ngực mình đập dồn dập. Nó run rẩy, sợ hãi và... và bi ai. Phút giây đó lý trí siêu cường đều trở nên trống rỗng. Từ Tấn chỉ biết quỳ sụp bên cạnh hắn, dùng hai bàn tay nhỏ xíu ra sức lay gọi, "Tầm ca ca, mau dậy đi. Mau dậy nấu cơm cho Nữu Nữu."

May mắn là Cát Xuyên vẫn chưa rời đi. Ông bình tĩnh gọi xe cấp cứu, đưa người đi nhập viện. Trong cả quá trình Nữu Nữu cứ níu chặt lấy tay anh Lục nghèn nghẹn gọi ‘Tầm ca ca’.

22.

Đã đoán biết được thân phận của Nữu Nữu nên Lục Vi Tầm hoàn toàn không bất ngờ khi mọi rắc rối của hắn được dọn dẹp sạch sẽ. Tin xấu bị gỡ bỏ. Ai nên bị kiện đều bị kiện, ai nên xin lỗi đều đã xin lỗi. Trong một đêm hắn như trở lại đỉnh cao vinh quang. Tiền công nuôi mèo này quá hậu hĩnh rồi.

"Lục Vi Tầm, chúng ta nói chuyện đi."

Mặc một bộ yếm jean xinh xắn, Nữu Nữu ngồi lọt thỏm trên sô pha. Rặt một bộ dáng chọc người yêu thương. Rồi sao mà nói chuyện nguyên túc giữa hai người đàn ông đây? Anh Lục ngồi trên giường bệnh muốn cười mà không dám cười. Người ta là kim chủ ba ba đó, phải tôn trọng nha.

"Em nói đi tôi nghe."

"Chữa bệnh đi. Tôi sẽ đồng hành cùng anh."

"Đến là bệnh gì cũng không biết thì làm sao mà chữa?" Lục Vi Tầm cười buồn hỏi.

"Không thử thì làm sao biết!" Nữu Nữu nhảy bổ lên người anh Lục. Y ngồi trên đùi hắn, đôi tay nhỏ hung dữ túm lấy cổ áo bệnh nhân quát, "Còn muốn sống thì sống ra con người cho tôi. Nếu không muốn sống bổn đại gia tiễn anh, đừng dở sống dở chết như bây giờ. Phí lương thực."

"Nữu Nữu, đến chịu thua với em. Nói chuyện ba câu là lại nhắc đến ăn." Lục Vi Tầm vòng tay ra sau đỡ quả đào nặng trịch của Nữu. Thịt trên người dồn hết vào đây rồi. Hắn thật ra dạo quỷ môn quan một vòng liền thông suốt. Chỉ mất đi vị giác thôi mà cũng không phải không sống được. Nghề nghiệp cũ không thể làm được thì đổi nghề thôi, chẳng hạn đổi qua dưỡng miêu nè. Việc nhẹ lương cao.

23.

Xuất huyết dạ dày nghe qua thì kinh khủng, nhưng chỉ cần không phải phẫu thuật, thì một người đàn trưởng thành khỏe mạnh chỉ cần nằm viện vài ngày là lại sinh long hoạt hổ. Lục Vi Tầm vừa xuất viện liền bị Nữu Nữu kéo tay xách balo lên đi du lịch. Mỹ danh là đi tìm thứ có thể kích thích vị giác, còn sự thật chính là bồi kim chủ Nữu đi food tour khắp đại giang nam bắc.

Anh Lục thật sự không thể lý giải nổi vì sao với thể trạng bé như cục kẹo kia Nữu Nữu có thể ăn trọn thế giới.

Họ đi Quý Châu ăn gà cay. Cái hương vị cay nhưng không nồng và gắt của tương ớt Hoa Khuê khiến cho món ăn này trở nên khác biệt với gà cay ở các vùng khác.

Ghé Tứ Xuyên ăn cá mú hấp. Thịt cá mềm dai, thơm ngọt phủ thêm lớp sốt Tứ Xuyên thơm nức mũi. Ăn cùng bát cơm trắng cực bắt cơm.

Chạy đến Nam Xương ăn đậu phụ Ma Bà. Anh Lục bỗng biết ơn vì mình đã mất vị giác, chứ không thật sự sẽ muối mặt với Nữu Nữu rồi.

"Ăn cay ít thôi, không tốt cho dạ dày." Anh Lục lấy khăn lụa trong túi ra lau đi mồ hôi trên trán và chóp mũi Nữu Nữu.

"Hưm cay... hưm ngon." Nữu Nữu vùi mặt vào đĩa thức ăn vui vui vẻ vẻ đến vểnh cả râu.

24.

Những bông tuyết đầu mùa rơi trên tán ô. Anh Lục tay cầm ô, tay đỡ mông của Nữu đang nằm úp trên lưng mình. Hắn cõng tiểu điện hạ say mèm dạo bước trong tuyết. Nữu Nữu ăn gà nấu rượu. Rồi say. Nhóc tham ăn này gì cũng muốn ăn, cũng dám ăn. Thật muốn đè ra tét mông một trận để giáo dục lại ghê.

"Miao meo, meo meo."

"Say tới hiện nguyên hình à?" Anh Lục cười vang trêu chọc.

"Meo meo. Miao meo, tôi không có say. Tôi biết cậu là Lục của tôi." Măng cụt cào loạn trên lưng anh Lục. Cào vào nơi đáy tim.

Mang Nữu Nữu má đỏ hây hây, môi hồng chúm chím thả vào bồn nước ấm, Anh Lục tưởng mình đã tu thành chính quả. Chỉ là ÙM!!! Mèo con túm lấy anh Lục ngã tủm vào bồn. Nước văng tung tóe.

"Tắm, tắm, Tầm ca ca tắm."

Nữu Nữu ôm chặt lấy chân anh Lục dứt khoát không để hắn đi. Y giống con mèo nhỏ sợ bị bỏ rơi. Càng bám càng chặt.

"Thật hết cách với em." Anh Lục đành vừa đọc thanh tâm chú vừa tắm mèo.

25.

Ôm một cục bông mềm đi ngủ, sáng ra lại thức dậy với một mỹ nhân, anh Lục thật sự khâm phục trái tim khỏe mạnh của mình. Không những không bị hù chết, hắn còn bình tĩnh xác nhận xem người bên gối có phải Nữu Nữu nhà hắn không.

"Sáng sớm giở chăn cao lên như thế làm gì, lạnh." Bàn tay múp vỗ lên mặt là cưng nựng, nhưng bàn tay to lớn thon dài mà vỗ một phát lệch mặt chứ chả chơi.

"Em biến lớn trở lại rồi." Anh Lục thân thủ nhanh thoát kịp cú đập chết người. Hắn nhảy xuống đứng bên giường trân trân nhìn Nữu Nữu. Cơ thể tinh mỹ, eo nhỏ chân dài, ngực nở mông cong. Vẫn là nhìn không quen mắt bằng cục Nữu bếu của mình.

"Đệch." Từ Tấn giật mình đứng dậy, cả cơ thể trần trụi bại lộ trước mặt Lục Vi Tầm. Nhưng y cũng chẳng buồn quan tâm, cứ thế bước xuống giường đi tìm điện thoại chuẩn bị video call.

"Em định làm gì?" Anh Lục giật điện thoại từ trong tay Từ Tấn.

"Gọi cho Cát Xuyên."

"Gọi video call trong khi trần như nhộng?" Anh Lục tức giận dùng chăn bao chặt Từ Tấn thành con tằm ném về giường, "Em là của tôi. Cơ thể này chỉ tôi mới có thể xem."

26.

Tỏ tình trên giường, trong khi đối phương không mặc gì cả. Nghe thật kích thích và lãng mạn nhỉ? Ừ, nhưng chuyện tốt không rơi trúng đầu anh Lục xu cà na đâu, vừa bá đạo tỏ tình xong anh Lục liền bị đá bay xuống giường. Nữu Nữu biến thành Từ Tấn thì tuổi tâm lý liền từ năm, sau tuổi phi thẳng tới một ngàn tuổi có lẻ. Mèo con miao cũng biến thành linh miêu.

"Cậu mơ đẹp quá nhỉ?" Từ Tấn túm đại áo phông của Lục Vi Tầm tròng vào tạm thời che chắn cơ thể, "Lão tử từ bao giờ là của cậu, hử?"

Mặc vào còn nóng mắt hơn không mặc, nửa kín nửa hở liêu nhân dụ hoặc. Anh Lục sờ sờ mũi mình thầm mắng ‘Miêu yêu chết tiệt chỉ giỏi câu dẫn hắn’. Nhưng chỉ cần không phải đứa nhỏ năm, sáu tuổi, chỉ cần không phải biến thái luyến đồng thì anh Lục liền nhích lẹ.

"Em ăn của tôi, mặc của tôi, ngủ trên giường tôi." Anh Lục bị sắc đẹp làm mờ lý trí, như tên lưu manh từ phía sau ôm lấy Từ Tấn thì thầm, "Em không phải của tôi thì tôi là của em, thế thôi."

Ai yo ai đó thiện lành chạy tới nói với anh Lục đi. Túc vương là chiến thần ó, anh Lục thỉnh bảo trọng. Mà thôi muộn gòi.

RẦM!!! BỐP!!!

Anh Lục bị mèo mình nuôi quật một phát nằm ngay đơ trên sàn. Sao không theo kịch bản vầy nè, anh Lục gác tay lên trán ngỡ ngàng, ngơ ngác. Không phải đêm qua còn ôm hắn tuyên bố chủ quyền, yêu thương nhớ nhung ư? Sao biến lớn một cái liền không nhận nhận người nữa rồi? Tra miêu, bội tình bạc nghĩa.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net