vài viên thuốc ngủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong những đêm dài nghe tiếng ai ru
Em có gì sau vài viên thuốc ngủ?
Biến một giấc thành cả hàng vạn giờ

Dẫu cho cuộc đời vẫn đẹp như thơ
Nhưng đâu đó vọng vang tiếng hát chơi vơi
Về:

con chim gãy cánh nhớ trời
loài người tuyệt vọng buông lời trách than

Và đau đáu lòng, thơ ngổn ngang chất chứa
Mắt cay cay lệ đọng, khoé mi dài
Em buồn chứ, em buồn từng bậu cửa
Có ai nghe được đôi tiếng bi ai?

Sao thế nhỉ? Những mây trời khôn siết
Ánh dương sang, từng buổi mới khơi mào
Anh rất sợ nói ra câu vĩnh biệt
Lỡ ngày mai anh lại sống thì sao?

Anh sợ lắm, sợ muôn màu, muôn vẻ
Sợ muôn cánh chim bay, muôn kẻ lướt qua đời

Anh sợ đổi dời nên chỉ dám lặng câm
Và em biết rằng:
ngày nhân gian bay lên, anh trầm mình xuống biển

Dưới đáy đại dương, chốn mở đầu câu chuyện

Nơi kết thúc cuộc đời
Đoạ đầy những kẻ không tim
Ngày ngày oán than không biết mệt:

"sao cái chết không đến
mà để ta tự tìm?"

Để người người truy kiếm ngày đêm
Và em chẳng muốn viết thêm điều gì nữa
Bởi,
Con sóng không than khóc
Chim bay chẳng nhớ trời

Giá như chim bỏ mặc và bay đến muôn nơi
Như,
Ta đi qua những miền trăng vụn vỡ
Nhớ đan thương, ai đan tóc ai mềm
Anh ôm siết, ghé tai em kể nhỏ
"Tôi để dành trăm mùa hạ cho em"

Nhưng than ôi, nhưng hỡi ôi
Hạ vẫn còn đây, anh đi đâu mất
Em lắng tai nghe bốn phía cất lời

Rằng:

con chim gãy cánh nhớ trời
loài người tuyệt vọng bỏ đời ra đi.

52.0 Hz


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tho