Chap 1: Hoàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng thét thất thanh vang lên xé toạc màn đêm lúc tia sét rạch ngang bầu trời và tiếng sấm rền vang của trận mưa lớn. Nơi nó phát ra là từ Trường Uyên Cung, à, bây giờ thì đã là Đông Cung viện. Người trong cung đã quá quen thuộc với những tiếng thét thất thanh nên cũng chẳng tò mò chuyện gì xảy ra. Có lẽ, à không, phải là chắc chắn thì đúng hơn, thêm một ai đó ở Đông Cung viện bỏ mạng. Nó không phải điều gì đó đáng ngạc nhiên.

"Dọn dẹp cái xác này đi." Chưởng sự cung, người phụ nữ tên là Yabuki, nói với đám lính của viện. Rồi bà lại sai các cung nữ đến lau dọn chỗ máu tại tẩm điện của Thái tử.

Yabuki đã quá quen với việc này, đến nỗi hầu như hình thành thói quen chuẩn bị dọn thi hài khi một tiểu thư lại đến đây. Không phải là lần đầu tiên Đông Cung có người chết, cũng không phải lần đầu tẩm điện của Thái tử là nơi nhuốm máu. Không dưới vài trăm lần thích khách nhân lúc Đông Cung đón tân nữ chủ để mà giết hắn. Không phải lần đầu người hành thích là nữ nhân được các quan lại tiến cử, Hoàng hậu ân chuẩn.

Tất cả đều không thoát khỏi cái chết. Dù là người hành thích, hay là kẻ bị liên lụy, tất cả đều đã bỏ mạng. Có đôi lần hắn từng nghĩ đến việc bảo vệ những thiếu nữ vô tội, nhưng khi người ta tính kế thì có nào thoát được dễ dàng như vậy. Bị độc chết, bị tai nạn, cũng không còn ai sống sót. Có vài lần hắn để cho kẻ ám hại hắn sống, nhưng cũng chẳng tra ra chủ mưu. Tự sát, hoặc bị phán tội tử. Dù là cách nào thì đến chết vẫn ngậm mồm mà che giấu.

Thế nên hắn cũng mặc kệ. Chỉ cần là thích khách thì hắn sẽ giết, là nữ tử tiến cung thì hắn bỏ mặc cho họ tự sinh tự diệt. Sống được thì cứ sống, không sống được thì chết.

Trước giờ chỉ cần thứ gì phiền phức thì hắn đều bỏ qua, lựa chọn phương án tối ưu. Lần này cũng chỉ là một trường hợp giống vậy.

"Điện hạ, xin người hãy đi đến phòng tắm và thay y phục mới." Yabuki kính cẩn thưa.

Hắn bước vào trong phòng, trút lớp y phục đã nhuộm máu tươi kia. Trầm mình trong nước, hắn lần nữa cảm thấy quá ghê tởm, quá quen thuộc với loại thủ đoạn này. Chủ mưu đằng sau - kẻ mà hắn đã đoán được từ đầu, có điều không có chứng cứ để trị tội - dẫu thất bại vẫn kiên trì với cách làm của mình. Mục đích là muốn ngăn chặn việc hắn thành thân quá dễ dàng. Để đạp đổ hắn xuống khỏi cái vị trí Đông Cung Thái tử. Để gieo vào đầu dân chúng hắn là con ác quỷ tàn bạo, là kẻ mang mệnh sát, không thể có thê tử để mà sau này còn sinh ra kế tục.

Đúng là ngu ngốc, hắn thầm nghĩ, một kế hoạch tầm thường, ngu ngốc. Nhưng điều đó không có nghĩa là nó không

"Điện hạ, Bệ hạ cho gọi người đến Điện Kim Long."

Hắn khoác áo vào, chỉnh trang y phục và rồi bước đến Kim Long điện, tẩm điện của vị Hoàng đế mà mọi người kính trọng, cũng là Phụ Thân của hắn - Hoàng đế Inutaishou.

Điện Kim Long ánh nến vừa thắp, vị vua đã ngồi đợi hắn sẵn trên ngai vàng của mình. Ông cất tiếng, vẫn uy nghiêm và điềm tĩnh: "Ta nghe nói lại là thích khách."

"Phụ Thân không cần lo lắng. Nhi thần tự mình giải quyết được." Hắn nói. Ông lắc đầu, giọng ôn tồn: "Cái ta nói không phải là chuyện này. Sesshomaru, con là đứa con trai tài giỏi nhất của ta, hoàn hảo về mọi phương diện. Ta rất hài lòng về con, nhưng con thiếu một điều quan trọng. Đó là một Chính phi bên cạnh, một hậu phương vững chắc. Nếu con không có thì ta e là sẽ phải tìm một Đông Cung Thái tử khác trong số các Hoàng đệ của con."

"Nhi thần hiểu." Hắn đáp, hành lễ và quay người rời đi.

Hoàng đế thở dài. Ông biết căn nguyên không phải do hắn, nhưng hắn vẫn cứ giữ cái thái độ bàng quan với mọi thứ khiến ông buộc phải đưa ra hạ sách này. Chỉ có dùng lời này mới khiến hắn thật sự tìm cách giải quyết triệt để chuyện này chứ không phải chấp nhận để mọi thứ.

Điều này cũng khiến ông thêm đau đầu. Dù sao thì mối quan hệ giữa phụ tử hai người vẫn luôn căng thẳng, nay lại thêm lời này thì chỉ khiến mâu thuẫn càng thêm nghiêm trọng. Nhưng quả thực, trước mắt, ngoài cách này ra thì ông cũng không còn cách nào khác cả.

Sesshomaru quay về điện của mình với thái độ không có gì quá ngạc nhiên. Đây không phải là lần đầu tiên mà Phụ hoàng đề cập với hắn về vấn đề thê tử. Hắn lặng lẽ ngồi xuống đệm, ngẫm nghĩ. Lời hoàng đế nói ra nghe thì có vẻ dễ dàng, nhưng thực tế thì khó khăn.

Phụ thân hắn có lẽ không biết, hoặc có lẽ ông biết nhưng lại không để tâm đến, nguyên căn của mọi chuyện là vì: Tất cả những nữ nhân đã từng bước qua cửa Đông Cung để mà làm thê thiếp của hắn đều qua bàn tay chọn lựa của một người duy nhất: Lạc Yên Điện nương nương, tức Hoàng hậu Natsuki, sinh mẫu của Tam Hoàng tử, Tứ hoàng tử, và Nhị công chúa. Thập Nhất hoàng tử - người đã bị khai trừ khỏi tông tịch - cũng là con của bà ta. Bà ta là Kế hoàng hậu của Hoàng đế, là Thu Cung, là một trong hai Kế mẫu của hắn, là kẻ luôn xem hắn như cái gai trong mắt phải nhổ bỏ.

Nghĩ đến người phụ nữ này, hắn không tài nào không ghê tởm trước bà ta. Thủ đoạn đê tiện, dùng mọi cách để trèo lên vị trí Nữ ngự, rồi đến vị trí Kế hoàng hậu hiện nay. Mẫu thân hắn. Tĩnh Nguyệt Điện, người mà hắn kính trọng không khác gì sinh mẫu của mình, cũng là dưỡng mẫu của hắn. Không ai là không thoát khỏi bàn tay sắp đặt của bà ta.

Tĩnh Nguyệt Điện là bình thê, cùng là Hoàng hậu, địa vị của bà theo lý mà nói không hơn không kém Natsuki. Nhưng việc sắp đặt cuộc gặp gỡ giữa hai người con gái của Tả quan, với Ngũ Hoàng tử - con trai bà, và con trai của Hồng Triều điện Nữ ngự mà Natsuki dày công sắp đặt đã khiến bà đã bị quy vào tội dãy dỗ con cái không nghiêm, dẫn đến tước mất quyền đồng quản lý hậu cung của Hoàng đế.

Mẫu thân hắn, Trung Cung Inukimi, người mà Phụ thân hắn từng yêu thương, cũng bởi những nghi kỵ mà bà ta gieo rắc một cách âm thầm và khéo léo, mà vĩnh viễn bị hắt hủi cho đến lúc mất. Mẫu thân hắn, e rằng ngay cả khi đã bước qua Minh giới, cũng không bao giờ tha thứ cho ông, oán hận những hành động của ông.

Đó là lý do mà cho đến hiện tại, hắn và ông có thể nói chuyện hòa hợp. Hắn không thể nào quên tình cảnh của mẫu thân lúc sắp mất, không chỉ bị người chồng từ chối gặp mặt, mà còn nghe được những lời lẽ tàn nhẫn của ông. Cũng không thể không bỏ qua cho người đàn bà độc ác đó.

Hắn tranh đoạt tất cả vì trả thù, hắn muốn giữ vững vị trí Đông Cung của mình cũng vì báo thù cho Mẫu thân.

Hắn nhíu mày khi nghĩ tới địa vị này. Hắn đã đạt được vị trí này không phải vì là Đích Trưởng tử, mà là do chính năng lực của hắn. Không có ai đủ tư cách với vị trí này, nếu bàn về năng lực thì là vậy. Nhưng nếu xét thêm nhiều mặt khác, thì Tam hoàng tử Aketora cũng là người có khả năng trở thành trữ quân. Y là kẻ tài trí hơn người, văn võ song toàn. Hậu thuẫn từ gia tộc của mẹ y cũng không kém gì so với hậu thuẫn của hắn. Điều quan trọng là, y có thê tử, có con cái, vốn là cái mà hắn không có, nhờ ơn của Natsuki.

Nếu muốn đánh bại y, giữ vững vị trí Đông Cung, thì phải tìm được một nữ nhân phù hợp. Một nữ nhân xuất chúng.

Một người có đủ trí tuệ để tự cứu mình, và giúp hắn giải quyết vấn nạn trước mắt. Phải có đủ tư chất mới không bị mấy trò vặt vãnh đánh lừa như những nữ nhân kia. Đủ đức hạnh. Dung mạo không phải là vấn đề quan trọng nhất, nhưng đã là Thái tử phi thì dung mạo cũng không được khiến người ta phải cay mắt.

Vấn đề là, trong triều đình, trong các danh gia vọng tộc, nữ nhân như vậy quả thật rất khó tìm. Nữ nhân xuất thân cao đều kiêu kỳ, thậm chí còn chẳng có đầu óc. Nhan sắc không phải ai cũng như hoa như ngọc.

Tuy nhiên, cũng không còn cách nào khác nữa. Hắn vẫn là làm sao để giải quyết việc này. Có lẽ, có một người có thể giúp hắn. Tuy nhiên,

"Điện hạ, có Nhị điện hạ và Ngũ điện hạ cầu kiến."

"Cho vào đi." Hắn nói. Thật là lựa đúng lúc để đến quá cơ đấy chứ. Không biết lại là chuyện gì nữa đây? Hy vọng chúng đừng có mà nhắc đến chuyện của kẻ mới chết. Một người nói thôi thì hắn cũng đã đủ phiến não rồi.

Người nữ hầu vừa định đi ra ngoài mời hắn vào thì nghe có tiếng đổ sập một cánh cửa gỗ. Sesshomaru nhíu mày. Đây là lần thứ ba trong tháng hai kẻ này làm hư cửa của Đông Cung, bằng đủ mọi cách khác nhau.

"Có cần ta cho người dạy lại các ngươi cách hành xử cho đúng mực của một hoàng tử không?" Hắn nói với ánh nhìn lạnh như băng, nhìn thẳng vào hai người em trai cùng cha khác mẹ của mình.

"Hắn đấm ta nên ta mới va vào cửa, thưa Thái tử." Naraku, Nhị hoàng tử nói, chỉ về người đang mặc kimono màu đỏ kia. Người mặc áo đỏ kia, Ngũ hoàng tử Inuyasha, nói: "Nếu ngươi không gây chuyện trước thì sẽ không có chuyện gì."

Sesshomaru chán đến mức chả buồn phán xử. Cùng là hoàng tử, mang dòng máu hoàng gia, nhưng hai kẻ này luôn khiến hắn cảm thấy hơi mất mặt khi là anh em. Chúng không thể cư xử như là một người xuất thân từ Hoàng tộc, cách cư xử của một Hoàng tử thật sự. Cứ như một đám trẻ nghịch ngợm có cơ hội là lại báo đời người ta.

Ngoài lề một chút thì Inuyasha là kẻ giống Phụ thân của họ nhất. Hắn ta có mái tóc bạc, đôi mắt màu hoàng ngọc của người cha của mình, cả phần phong thái của ông nữa. Đây là điều mà các Hoàng tử khác không có. Sesshomaru cũng có mái tóc màu bạch kim, và đôi mắt hoàng ngọc, nhưng hắn lại giống Trung Cung nhiều hơn là Hoàng đế. Bà cũng có đôi mắt màu hoàng ngọc, cũng có mái tóc bạch kim tuyệt đẹp. Tuy hắn và Inuyasha có vẻ ngoài gần giống nhau, nhưng tính cách, và phong thái của họ trái ngược hoàn toàn. Nếu hắn như vầng trăng lạnh lùng và cô độc, thì Inuyasha như thái dương.

Bỏ qua ngoại hình và phong thái được thừa hưởng thì chung quy họ vẫn là những hoàng tử, mang trong mình dòng máu của Hoàng tộc Hinode. Phải cư xử như một Hoàng tử thực thụ mới là điều họ nên làm.

"Hãy cư xử như một Hoàng tử thật sự." Hắn nói, bước ra đối mặt với hai đứa em trai ngang bướng "Đông Cung là cung điện của ta, không phải chỗ cho các ngươi thể hiện sự vô tri và trẻ con."

Inuyasha và Naraku im lặng. Phải thừa nhận rằng họ đã rất nhiều lần cư xử khá là mất tư cách. Thái tử quan trọng nhất là thể diện, điều đó khiến hắn rất khó chịu với cách hành xử của họ. Đây quả thực hơi mất mặt. Huống hồ là vừa hay lại có chuyện đau đầu, dĩ nhiên hắn càng chướng mắt hành động của họ hơn.

"Thưa Thái tử, bọn ta biết rồi." Nhị hoàng tử nói "Có tin mới cho ngài, thưa Điện hạ. Đã tìm ra những quan viên thông đồng, những kẻ nhận lợi ích từ gia tộc Senjou và Hoàng hậu. Chúng cũng là những kẻ tham ô hối lộ trong triều. Đồng thời cũng tìm ra chứng cứ chứng minh Tả Đại tướng có liên can đến Bắc Quốc. Có một phần công sức của Tứ Hoàng tử."

Hắn nhận lấy danh sách. Tứ hoàng tử quả là có lòng so với người mẹ ác độc kia. Điều này đủ để giảm bớt phe cánh của Natsuki. Có điều, hắn không hiểu, tại sao Tứ hoàng tử lại có thể chống lại chính người đã sinh ra hắn ta? Là một người con theo lẽ thường thì sẽ chẳng trợ giúp kẻ thù của mẹ mình, đối thủ của anh trai mình. Hắn không rõ mục đích của Tứ hoàng tử, hắn nghi ngờ, cũng lo lắng. Không tin tưởng ai đã là một thói quen của hắn. Dù rằng Tứ Hoàng tử không có bất kỳ đe dọa nào đến Hoàng vị.

"Có lẽ đây sẽ là một món quà lớn cho Senjou no Natsuki và anh trai bà ta." Hắn nói khi lật quyển sách dày. Gương mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh dù trong lòng có vài phần đắc thắng.

~o~

Tờ mờ sáng của năm ngày sau đó, binh lính đã chặn trước cửa phủ Tả tướng quân. Naraku mang lệnh bài của Sesshomaru cùng tội chứng đến tận cửa phủ của lão già đó. Mới đầu lão còn chối bay chối biến, nhưng khi nghe Nhị hoàng tử có ý định giao lão cho Thái tử đích thân xét xử thì đã sợ đến mất mật mà nhận tội. Cũng may là lão biết điều, Naraku thầm nhủ, nếu giao cho Thái tử có khi lão chưa sống nổi quá nửa canh giờ. Thái tử vừa tàn nhẫn, mà lại có hiềm khích với gia tộc Senjou, vốn là mẫu tộc của Natsuki, nên chắc chắn rơi vào tay hắn lão sống không bằng chết.

Phía Ngũ hoàng tử cũng thuận lợi không kém. Mặc dù đám quyền thần này lộng hành bấy lâu, nhưng lá gan của chúng quả thực rất nhỏ. Chỉ cần đưa tội chứng và lệnh bắt giữ đích thân Thái tử viết thì chúng đã cúi đầu không phản kháng. Mà thật ra, gan đến mức nào, nghe đến Thái tử đương triều đều bị uy danh và sự tàn nhẫn người ta đồn đãi làm cho khiếp sợ.

Giao việc còn lại cho Lục hoàng tử Toshiharu xét xử, hắn quay trở về tẩm điện. Hắn nhàn nhã ngồi uống trà, trong khi chờ vị khách không mời đó đến.

Giống như những gì hắn đã dự liệu, một người phụ nữ đến Đông Cung của hắn. Sự cay cú và căm ghét dành cho hắn đã bộc lộ rõ trên mặt người phụ nữ. Bà ta chẳng phải ai khác, mà cung chủ của Lạc Yên Điện, cùng tức là, người phụ nữ mà hắn căm ghét nhất trên đời. Có vẻ như bà ta vẫn chưa kịp chỉnh trang y phục đầu ngày.

"Đây là cách ngươi trả đũa về việc năm ngày trước đúng chứ?" Bà nói, đôi mắt hằn lên nỗi căm tức chỉ muốn xé xác hắn.

"Nhi thần không hiểu ý Mẫu hậu?" Hắn nói "Nhi thần chỉ làm theo đúng luật. Kẻ có tội ắt bị trừng phạt."

"Ta không nghĩ rằng đó chỉ là trùng hợp."

"Dĩ nhiên rồi, trên đời mọi thứ đều là tất nhiên, không phải sao Mẫu hậu." Hắn nói, đứng dậy và dùng ánh Mặt Trời thách thức nhìn bà ta "Mẫu hậu cũng nên xem lại nghiệp chướng của người."

"Ngươi chỉ đắc ý được lúc này thôi." Bà nói "Sớm muộn gì ngươi cũng không giữ được cái vị trí Thái tử này."

"Vậy thôi à." Hắn mỉm cười, đầy mỉa mai và đắc ý. "Tiễn Hoàng hậu đi."

'Tiễn' của hắn chính là tống cổ bà ta ra ngoài theo cách có thể nói là bạo lực và vô lễ nhất với một vị Hoàng hậu. Bị tống ra khỏi cửa không thương tiếc, mất mặt trước bao người, bà cay cú chỉ trích hắn vô lễ, sẽ tố giác lên Hoàng đế. Hắn với gương mặt điềm tĩnh trả lời: "Mới sáng sớm, quần áo không chỉnh tề bà đã tìm đến chỗ ta gây chuyện, người không biết còn tưởng ta và bà có ý đồ không tốt đẹp. Ta chỉ là tự bảo vệ mình thôi. Còn nữa, nếu bà kiện cáo với Phụ hoàng, không phải ta mà là bà sẽ tự rước họa vào thân."

Bà ta tạm không đôi co với hắn mà quay về. Khi quay về, bà ta bắt đầu đập phá đồ đạc để hả giận. Nhưng cục tức này quả là nuốt không trôi.

"Đi gọi chúng vào cung." Bà nói.

~o~

"Bệ hạ muốn thần điều tra chuyện của Thái tử?"

"Trẫm không thể tiếp tục làm lơ. Mọi thứ bắt đầu vượt quá tầm kiểm soát của ta. Ta không cho rằng, đó chỉ là sự trùng hợp. Thậm chí....có lẽ là nàng ta...." Hoàng đế ngập ngừng. Ông không dám tin là người phụ nữ đó lại là một con rắn độc, nhưng ngoài bà ấy, dường như chẳng có ai hận thù với Thái tử. Tất cả điều này đều bắt nguồn tự sự sủng ái của ông dành cho bà ấy. Sự sủng ái có lẽ, thậm chí là nguyên do đã đẩy người phụ nữ ông từng yêu thương hết mực vào chỗ chết.

"Khanh với trẫm không chỉ là trụ cột triều đình, là bằng hữu, còn như huynh đệ ruột thịt, dĩ nhiên phải giao cho khanh."

"Thần đã rõ." vị quan đáp lời. Quay trở lại giữ chức vị Thái Chính Quan có lẽ ông không nhàn rỗi được nữa. Nhưng đúng như bệ hạ nói, ông không chỉ là trụ cột triều đình, là bằng hữu, mà còn như huynh đệ cùng cha cùng mẹ, dĩ nhiên ổng sẽ không chối từ.

"Trẫm, không phải là một người cha tốt, một Hoàng đế tốt."

"Bệ hạ chỉ không phải một người cha, người chồng tốt, nhưng là một Hoàng đế có lòng nhân từ." Takaaki nói "Bệ hạ sáng suốt, nhưng trong tình yêu, bệ hạ dễ bị người ta lừa dối. Người có tin, là Trung Cung tư thông không, có tin là cha của nương nương mưu phản?"

"Trẫm.... Mọi thứ khiến trẫm không thể không tin."

"Cho nên, mới nói, bệ hạ dễ bị người ta dối gạt tình cảm, lợi dụng tình cảm đó để làm chuyện xấu. Có thể, sau này, bệ hạ sẽ phải hối hận." Takaaki thở dài "Bệ hạ chỉ sáng suốt trong chuyện triều chính."

"Khanh nói đúng...." Hoàng đế nói. Người ta sẽ cho là Takaaki quá vô lễ, nhưng ông thì không cho là vậy. Takaaki ông chỉ nói ra những lời thực tâm, hoàn toàn đúng đắn. Ngoài ra, nếu xét về tư cách, Takaaki hoàn toàn có đủ tư cách để phán xét ông.

"Trẫm lại khiến khanh rước phiền toái. Nghĩ lại trẫm đúng là có lỗi. Trong mấy năm qua khanh cũng chịu không ít phiền não." Hoàng đế nói.

Chỉ hôn cho Takaaki với Nam Phu nhân cũng là ông. Để bà ta có được danh phận, địa vị ngang với Houka Phu Nhân - Bắc Phu nhân cũng là ông. Trói buộc Takaaki với vị trí này cũng là ông. Dĩ nhiên ông đã gián tiếp gây ra những tháng ngày không yên ổn và phiền não của Thái Chính quan.

"Nếu đã xem là người một nhà, bệ hạ không cần lo lắng hay áy náy. Thần đã nguyện trung thành với hoàng tộc, thì sẵn sàng hy sinh vì bệ hạ. Có điều, người chịu khổ suy cho cùng chỉ có nữ nhi của thần. Điều đó mới khiến thần canh cánh."

Hoàng đế im lặng. Thật ra thì ông có nghe Lục hoàng tử kể về tình hình nhà quan Thái Chính. Nhị tiểu thư, với sự che chở thường niên của Lục hoàng tử và Hoàng Ngọc Điện nữ ngự, nàng ta dĩ nhiên bình an vô sự. Nữ nhi bị thiệt thòi ở đây không phải ai khác ngoài Tam tiểu thư.

Một đứa trẻ được đích thân Trung Cung và ông ban cho cái danh xưng cho thấy sự ưu ái mà người ta không có, được các vu nữ dự đoán rằng sẽ có một thân phận cao quý hơn bất cứ chị em trong nhà, dù là cùng một mẹ hay là không. Tất cả đủ để khiến cho Nam Phu nhân nảy sinh lòng ghen ghét, đố kỵ và thù địch.

Là một người phụ nữ vốn mang dòng máu của Hoàng tộc, dù là tiền triều, xét ra cũng vạn phần tôn quý hơn người khác bổi có sự ưu ái từ đương triều. Dĩ nhiên bà ta không chấp nhận thua kém một đứa trẻ mà người mẹ là người phụ nữ không có bất cứ điều gì vượt qua bà, ngoại trừ tình yêu của phu quân và đứa con mang vận mệnh may mắn

Sự đố kỵ với người mẹ, với vị Phu nhân xinh đẹp và được chồng hết lòng yêu thương, đã chuyển hết lên đứa con gái của bà ấy. Sự đố kỵ với vận may hiếm có, cùng với địa vị tôn quý người ta dự đoán của nàng chuyển thành thù địch, khiến bà ta càng thêm ghét bỏ, khó chịu. Và sự hành hạ mà bà ta 'ban tặng' chắc chắn không chỉ đơn giản là những lần trừng phạt viện cớ. Còn hàng trăm điều mà ông, thậm chí là quan Thái Chính, vĩnh viễn không bao giờ biết được.

"Ta muốn chọn một trong những ái nữ chưa được tứ hôn của khanh cho Thái tử." Hoàng đế nói, dáng vẻ có hơi khó xử "Thật ra, trẫm nghĩ đến Tam tiểu thư, nhưng từ khi nó thay đổi, trẫm....không thể đề cập đến chuyện này với khanh. Nhưng bây giờ, người duy nhất có thể giúp Thái tử, chỉ có thể là con gái của khanh. Càng chỉ có thể là Tam tiểu thư."

"Thật lòng, bệ hạ vẫn mong Hoàng đế tương lai là Điện hạ?"

"Phải. Trong số các hoàng tử, nó là đứa tài giỏi nhất." Hoàng đế nói "Nó cũng là đứa con trai mà nàng ấy từng rất tự hào."

Ông chẳng ngạc nhiên lắm trước câu trả lời của Hoàng đế. Dù nói là giận, là ghét bỏ, thì cũng chỉ là lời nói xuất phát từ sự ghen tuông mù quáng. Hoàng đế yêu Trung Cung từ thuở niên thiếu, gần như trái tim chỉ dành cho bà và Hoàng hậu ở cung Tĩnh Nguyệt, cả một đời chỉ có thể yêu họ. Cơn giận bởi sự ghen tuông đã lấy đi tính mạng của Trung Cung cùng với trái tim của bà dành cho ông ấy.

Ông vẫn còn rất rất yêu bà, muốn bù đắp mọi lỗi lầm, vì vậy sẽ chọn đứa con trai mà cả bà và ông tự hào nhất. Hơn hết Thái tử cũng là một người tài giỏi, việc được chọn là lẽ đương nhiên.

Có điều, Takaaki thật ra chẳng hài lòng với bất cứ ứng cử viên nào cả. Thái tử và Tam điện hạ tuy có tài, nhưng vẫn còn thiếu quá nhiều để trở thành Hoàng đế. Thái tử thiếu lòng thương người, bởi quá khứ đã chà đạp lên trái tim và tình cảm của hắn, khiến nó lụi tàn từ lâu. Dẫu hầu hết chính sách hắn đề nghị với Hoàng đế thực hiện là công bằng với dân chúng, thì hắn quả thực còn thiếu một chút để hiểu rõ được lúc nào cần buông, cần giữ chặt để thu phục kẻ dưới. Hắn dùng lý lẽ thôi thì chưa đủ, phải thu phục được nhân tâm mới là quan trọng.

Tam điện hạ thì có điều này, nhưng y, chà lại thừa hưởng sự nham hiểm của người mẹ. Y sẽ dùng thủ đoạn để khiến người ta phải cúi đầu nếu không thu phục được, và chắc chắn sẽ trừ khử phứt đi những kẻ làm y chướng mắt bởi y làm theo tình cảm nhiều hơn là lý trí. Lý trí y tuy đủ vững vàng, thì cũng chưa chắc không bị tác động bởi tình cảm. Nhất là khi yêu ai đó, y thường có xu hướng liều mạng bất chấp để người đó tuân theo, hay là tuân theo mong muốn của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net