Chap 2: Thập Tứ Kim Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~Tối cùng ngày, tại Lạc Yên Điện~

"Mẫu hậu, người nghe về chuyện ban hôn mà phụ hoàng đã nói rồi chứ?"

"Tất nhiên." Natsuki nói, vẻ mặt vẫn rất điềm tĩnh. Ngược lại, chàng trai đối diện - người có đôi mắt và mái tóc màu đen nhưng ánh lên sắc tím và đôi lúc là ánh đỏ, cũng chính là Tam hoàng tử - lại không giấu được vẻ khẩn trương, âu lo: "Nếu là Tam tiểu thư...."

"Điều đó thì ảnh hưởng gì? Cũng chỉ là một con nhóc mười lăm tuổi."

"Nhưng nàng ấy..." Y ngập ngừng. Rõ ràng là y không hề muốn Tam tiểu thư trở thành Thái tử phi, Chính phi của Đông Cung.

"Để ta nhắc con nhớ. Ngày nào mà ta còn sống, thì đừng hòng một đứa con gái nào của Takaaki được trở thành con dâu của ta." Natsuki nói, dập tắt hy vọng lẻ loi trong tim của con trai mình.

Bà biết y cảm mến nàng, dù chỉ mới gặp gỡ đôi ba lần. Cũng biết y không thể ngừng hy vọng. Nhưng bà, rõ ràng không thể cùng quan Thái Chính kết thành thông gia. Mối thù hằn giữa hai bên đã ngày càng thêm sâu, ngay khi mà ông ta quyết định phò tá đương kim Thái tử, cũng như bày rõ thái độ bất mãn với bà. Ngay cả khi bà xuống nước chấp nhận hòa hoãn, thì bà dám chắc một điều, có chết ông ta cũng không chấp nhận Aketora là con rể.

Tam hoàng tử gật đầu, đôi mắt vẫn chứa đầy sự cay đắng. Natsuki phớt lờ vẻ mặt của y, trực tiếp đưa cho y một danh sách. Là danh sách những tiểu thư xinh đẹp mà bà muốn y nạp làm thiếp. Tất cả đều là con cái của quan lại ủng hộ y.

"Thê tử của con đã đồng ý." Lạc Yên Điện nói. Bà ta dĩ nhiên có cách khiến cô ta ngoan ngoãn nghe lời "Chọn thêm vài người đi. Có lợi cho sau này."

~o~

~ Ba ngày kể từ cuộc trò chuyện của Quan Thái Chính và Tam tiểu thư ~

"Tiểu thư, người thật sự muốn đi sao?"

"Em hỏi ta suốt ba ngày qua hơn trăm lần rồi đó Akiko à." Nàng nói, khi mặc y phục mới được đưa đến.

Hôm nay nàng sẽ vào cung, vượt qua buổi tuyển chọn. Theo như những gì nàng biết thì những tiểu thư còn lại đa số đều là người của Natsuki. Hẳn nhiên họ sẽ không được chọn, trừ khi họ thật sự khiến cho Thái tử chú ý đến.

"Nhưng nó quá nguy hiểm."

"Akiko. Ta sẽ ổn thôi. Hơn nữa, nó sẽ có lợi cho ta, không phải sao?" Nàng nói. Và rồi nàng ngồi xuống để một nữ phòng khác chải tóc cho nàng.

"Tiểu thư dĩ nhiên đã có chuẩn bị từ trước rồi, Akiko-chan. Em đâu cần phải lo lắng chứ." Nữ phòng Rika nói.

So với Akiko, nàng ta ở bên cạnh Tam tiểu thư từ nhỏ, nên hiểu rõ Tam tiểu thư hơn bất cứ nữ phòng nào khác. Nàng sẽ không tùy tiện làm gì mà không nghĩ đến hậu quả của nó. Cho nên, nếu nàng đã quyết đi, thì hẳn đã tính đến những bất lợi của nó.

"Rin." Một giọng nữ vang lên, gọi thẳng húy của nàng. Nàng xoay người lại, mỉm cười và nhìn nàng ta với ánh mắt dịu dàng. Người này chính là Nhị tỷ của nàng, người đã được định sẵn, là Lục hoàng tử phi.

"Sao chị lại đột nhiên quay về, em tưởng chị sẽ ở lại phủ của Lục Điện hạ?"

"Chị phải về, vì còn chuyện phải nói với em." Nhị tiểu thư nói, tay ấn miếng ngọc và cây trâm vàng tinh xảo vào tay nàng "Mẫu thân đã đưa chị mấy thứ này, muốn chị trao chúng lại cho em. Ngoài ra, theo như chị biết, ái nữ của Asano Hữu Đại tướng cũng sẽ tham gia. Nàng ta..."

"Em có gặp một lần. Là một người rất thông minh, nhan sắc có thể nói là khó người bì kịp." Nàng nói "Nhưng chị yên tâm. Em biết phải làm sao mà..."

Nhị tiểu thư gật đầu, vẻ căng thẳng trên gương mặt tạm biến mất. Thay vào đó là vẻ thương yêu với đứa em út của mình. Nàng ta cẩn thận dặn dò nàng thêm vài lời, cũng chỉnh lại phục sức giúp nàng. Và rồi khi nàng được người hầu mời ra ngồi kiệu đến cung, nàng ta cũng đi theo nàng một đoạn, vẫn nhắc lại những lời dặn dò.

Nàng gật đầu, lên kiệu ngồi. Đại tiểu thư cũng vào cung cho đủ hình thức, nhưng xem ra nàng ta vẫn chần chừ nên còn lâu mới đi. Phụ thân đã bảo nàng đi trước, một là để gặp Tĩnh Nguyệt Điện và bệ hạ bái kiến, hai là, không để lỡ giờ, ảnh hưởng nhiều thứ.

Nàng không có gì bàn cãi, cũng chưa thể tự mình sắp xếp, nên tuân theo ý Phụ thân.

"Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi. Ta nhất định sẽ đạt được thứ mình muốn." Nàng tự nhủ.

~o~

"Có những ai đến?" Hắn hỏi, không khỏi ngao ngán. Mặc dù đã chọn sẵn đối tượng làm Thái tử phi, hắn vẫn phải xem qua tên của những tiểu thư khác. Dù sao, Phụ thân cũng bảo, ngoài Thái tử phi cũng nên có thêm hai tiểu thiếp, để đảm bảo điều kiện quan trọng là phải khai chi tán diệp cho hoàng thất.

"Thưa Điện hạ, gồm có:

Trưởng nữ nhà Nội đại thần, Inoue no Kaya.

Thứ nữ nhà Nội đại thần, Inoue no Tsubaki.

Trưởng nữ nhà Đại nạp ngôn Eijiri, Eijiri no Kagura.

Trưởng nữ nhà Đại trung thiếu biện Takanashi, Takanashi no Miyu.

Thứ nữ nhà Hữu Đại thần, Akinashi no Kimiko.

Trưởng nữ nhà quan Tham nghị, Matsumoto no Mina.

Trưởng nữ nhà Trung Nạp Ngôn Yamanashi, Yamanashi no Yura.

Trưởng nữ nhà Quan Thái chính, Ichikawa no Momiji.

Trưởng nữ nhà Đại Nạp Ngôn Takanashi, Takanashi no Natsuko.

Thứ nữ Trung Nạp Ngôn Nagaoka, Nagaoka no Kimie.

Trưởng nữ nhà Thiếu Nạp Ngôn Shitanaga, Shitanaga no Shimizu.

Thứ nữ nhà Thiếu Nạp Ngôn Kawamura, Kawamura no Akari.

Trưởng nữ nhà Hữu Đại tướng, kiêm chức Đại Nạp Ngôn, Asano no Sara.

Đích nữ nhà quan Thái Chính, Ichikawa no Furin. Xưng là Akatsuki.

Đây là danh sách theo thứ tự tuổi tác từ lớn nhất, đến nhỏ nhất, thưa Điện hạ."

"Akatsuki.... Tam tiểu thư nàng ta có danh xưng à?" Hắn hỏi, khi nghe đến tên nàng, cùng với cái danh xưng Akatsuki.

"Bệ hạ và Trung Cung trong một lần triệu kiến Bắc Phu nhân đã gặp Tam tiểu thư. Trung Cung thích vẻ hoạt bát của Tam tiểu thư, lại có gương mặt sáng sủa tựa bình minh ở chân trời, nên mới tặng nàng cái tên Akatsuki." Tên quan lại thân cận của hắn đáp với vẻ kính cẩn.

Hắn im lặng. Có lẽ lý do mà Tĩnh Nguyệt Điện lại cân nhắc đề cử nàng là đây. Trong số các Tiểu thư, tuy Tam tiểu thư là người nhỏ tuổi nhất, nhưng lại là người duy nhất được Mẫu thân hắn ưu ái ban cho cái tên này từ thuở bé. Mẫu thân hắn có lẽ cũng từng nhắc đến nàng khi còn sống, nhưng hắn lại chẳng thể nhớ rõ ràng.

Một biến cố nho nhỏ đã khiến cho những ký ức thuở nhỏ của hắn mơ hồ đến kỳ lạ. Có một số chuyện, hắn vẫn nhớ kĩ càng, một số khác lại nhạt nhòa, thậm chí hắn còn chẳng biết là có tồn tại hay không. Ví dụ, chuyện ngày trước, thái độ của phụ thân và Mẫu thân trước khi trở nên xa cách thì hắn nhớ rất rõ. Nhưng, chuyện hắn từng gặp tiểu thư, mà hắn còn chẳng biết là con gái nhà nào, thì khá là mơ hồ. Hắn có lúc cho rằng, nó không tồn tại....

Thứ hắn muốn quên lại quá rõ ràng, thứ hắn muốn nhớ lại trống rỗng và mơ hồ. Nực cười. Đúng là quá nực cười.

"Thưa, có Tam điện hạ đến gặp Điện hạ." Một giọng nói chợt vang lên cắt nhanh suy nghĩ của hắn.

Hắn nhếch mép với vẻ khinh thường. Xem ra là y giống đang đứng trên đống lửa rồi. Nóng lòng đến độ đi đến đây cơ mà.

"Cho hắn vào đi. Ta cũng đang rảnh rỗi."

~o~

"Thần nữ bái kiến Hoàng hậu nương nương."

"Hãy ngẩng mặt lên."

Nàng vâng mệnh ngẩng đầu. Ấn tượng của nàng về vị Hoàng hậu này chính là một người phụ nữ hiền từ, phúc hậu. Bà đã sắp ngoài tứ tuần, nhưng thời gian dường như đã bỏ quên bà. Vẻ đẹp của bà, người từng được mệnh danh là một trong ba mỹ nhân đẹp nhất, không hề bị thời gian vùi lấp....

"Quả là một đứa trẻ xinh xắn. Bắc Phu nhân ắt hẳn sẽ rất hãnh diện với Tam tiểu thư."

"Đa tạ Hoàng hậu nương nương khen tặng. Thần nữ thật không dám nhận."

"Không chỉ xinh xắn, mà còn rất lễ phép. Chả trách Ngũ Hoàng tử phi lại khen ngợi con hết lời trước mặt ta." Tĩnh Nguyệt Điện nói, không giấu được sự hài lòng.

Nàng cúi đầu cảm tạ lời khen của Tĩnh Nguyệt Điện.

"Chắc con cũng biết cần phải làm gì." Tĩnh Nguyệt Điện nói. "Thái tử với ta không khác gì con ruột. Ta hy vọng con sẽ hòa thuận với nó."

"Thần nữ sẽ cố gắng hết sức của mình."

Sau câu trả lời của nàng, bà cũng không dạy bảo thêm điều gì về chuyện hòa hợp cùng Thái tử. Thay vào đó, bà bắt đầu nói về buổi tuyển tú. Tất nhiên câu hỏi, và những bài kiển tra được giữ kín, vì cả nàng và bà đều thống nhất rằng, công bằng và thực lực quan trọng hơn thảy.

Mọi thứ không quá khác biệt so với những gì Phụ thân từng đề cập, ngoại trừ việc sẽ có thêm Thứ phi là Phụ thân chưa nói. Có điều, muốn nạp thứ phi vốn là chuyện đương nhiên. Muốn giữ vững địa vị thì Thái tử không thể chỉ có một Chính phi. Còn phải có Thứ phi. Càng có nhiều con cháu ắt sẽ có lợi hơn.

Ngoài ra, trong tình huống hiện tại, khi có tin đồn rằng Tam Điện hạ cũng muốn nhân diệp này tùu những vị tiểu thư bị trượt chọn ra tiểu thiếp. Có vẻ như họ, cả Thái tử, cả Tam điện hạ, đều có ý tranh giành rõ ràng.

"Thần nữ tuổi còn trẻ, chưa hiểu rõ mọi chuyện. Vẫn mong nương nương và Điện hạ làm chủ." Nàng đáp, giữ đúng thái độ của một tiểu thư an phận.

Tĩnh Nguyệt Điện chẳng còn điều gì để nó, liền bảo người đưa nàng đến nơi đã sắp xếp cho các vị tiểu thư ngồi đợi được triệu kiến lúc Mặt Trời đứng bóng.

~o~

"Nhà ngài Đại Nạp Ngôn Eijiri và ngài Hữu Đại tướng quả nhiên có phúc." Hoàng hậu nói, nhìn hai tiểu thư trước mặt.

Một người có đôi mắt đỏ như máu tươi, một người có đôi mắt đen tựa màn đêm. Phong thái hoàn toàn khác biệt. Một người tỏ ra khí chất tiểu thư tôn quý, giống như sinh ra để trở thành Nữ ngự, thậm chí là Hoàng hậu. Một người thì có dáng vẻ hoang dại. Tự do và chẳng có gì ràng buộc.

Có thể nói là tương phản, khiến người ta cảm thấy quá thích thú.

"Nương nương có gì căn dặn?" Trưởng nữ nhà Đại Nạp Ngôn nói. Nàng ta không phải kiểu người có thể ngồi kiên nhẫn. Yêu thích sự tự do và thoải mái, ngay từ đầu nàng ta chẳng hề có hứng thú để đến đây. Chẳng qua là đến cho đủ mặt, hợp ý người cha già theo phe người đàn bà trước mặt.

"Tiểu thư nhà Quan Thái Chính, Akatsuki no Hime, hẳn các ngươi đều gặp qua."

"Có vấn đề gì với tiểu thư ấy sao, thưa nương nương?"

"Bệ hạ có vẻ muốn chọn nàng ta. Như vậy chẳng phải thiệt thòi cho các ngươi sao?" Bà ta nói, với vẻ mặt thương xót và không bằng lòng trước sự bất công đầy giả tạo của mình "Thật lòng ta không muốn sự sắp đặt bất công này xảy ra với các ngươi."

"Nương nương nếu chỉ để nói vậy, thì tôi xin phép ra về, thưa nương nương." Tiểu thư nhà Đại Nạp Ngôn thưa, rồi đứng dậy rời đi, bất chấp sự cau có thầm lặng của bà ta.

Nàng ta đúng là rất mến mộ Thái tử. Nhưng khác với tiểu thư nhà Hữu Đại tướng, nàng không có hứng thú với vị trí Thái tử, cũng không mù quáng yêu hắn. Nếu đặt Thái tử lên trên bàn cân cùng với sự tự do tự tại, dĩ nhiên nàng sẽ lựa chọn tự do tự tại.

Ngoài ra, nàng cũng là biểu muội của Nhị Điện hạ, mà Nhị điện hạ trước nay đều ủng hộ Thái tử. Nàng ta hẳn nhiên không thể về phe của Natsuki, dù cho người cha "đáng kính" của nàng có ra lệnh. Với nàng ta, người đàn ông đó là người không đáng để gọi là cha. Nên nàng không

"Xem ra tiểu thư nhà ngài Đại Nạp Ngôn Eijiri không có hứng thú." Natsuki nói. "Liệu tiểu thư nhà Hữu Đại tướng đây cũng vậy chăng?"

"Nếu có thể ở bên Thái tử điện hạ, thần nữ không tiếc điều gì. Xin nương nương chỉ giáo."

~o~

~ Tại Nguyệt Hoa Cung ~

Mười bốn vị tiểu thư đều đã có mặt tại cung Nguyệt Hoa, chờ sự có mặt của bệ hạ, Tĩnh Nguyệt Điện và Thái tử.

Lạc Yên Điện cùng tiểu thư nhà ngài Hữu Đại tướng đã đến được một lúc. Việc cùng lúc xuất hiện, cũng như cùng từ Điện Lạc Yên của bà ta cũng đủ để gọi là một đòn phủ đầu với một số tiểu thư. Đa số họ đều nhận định rằng, người được chọn không ai khác là Asano no Sara. Chỉ có nàng biết, đây là kế sách bà ta dùng để khiến họ chẳng còn ý chí mà tranh giành. Quả nhiên như Phụ thân nói, những việc xem chừng vô nghĩa, cũng có thể có tác dụng trong một số tình huống.

Mặt Trời sắp đứng bóng, lúc này Hoàng đế, Tĩnh Nguyệt Điện và Thái tử mới đến. À, không chỉ có họ, còn có Tam điện hạ. Tất cả tiểu thư cùng lúc hành lễ bốn người bọn họ.

Nàng lén lút ngẩng nhìn. Người đứng sau Hoàng hậu, nam nhân tuấn tú có mái tóc trắng và đôi mắt màu hoàng ngọc, dĩ nhiên không ai khác chính là Thái tử.

Ấn tượng đầu tiên về Thái tử khi nàng nhìn thấy hắn chỉ đơn giản là cần giữ mồm miệng và cẫn trọng trong từng hành động khi đứng trước mặt hắn. Tuy hắn không có tỏa ra thứ sát khí khiến người ta run sợ, nhưng ánh mắt hắn lạnh. Lạnh hơn cả kim loại, lạnh hơn cả lưỡi kiếm.

"Buổi tuyển chọn vị trí Chính phi của Đông Cung sẽ tuân theo những quy tắc công bằng từ trước đến nay, các tiểu thư hãy ghi nhớ thật kĩ." Tĩnh Nguyệt Điện nhắc nhở.

"Hãy nhớ rằng gian lận sẽ không được phép chấp nhận. Bất cứ hành vi nào dù chỉ là nhỏ nhất cũng không được chấp nhận. Tuân thủ quy định, trung thực sẽ đem lại lợi thế hơn là gian lận."

Các tiểu thư đồng thanh đáp lời bà. Tĩnh Nguyệt Điện quay sang cung nhân, lệnh cho cuộc thi bắt đầu.

Phần đầu tiên là đánh giá về hiểu biết, cũng như họ hiểu được gì, hiểu và biết được bao nhiêu. Cách mà các tiểu thư nhìn nhận vấn đề. Nó là một phần thi về trí tuệ. Là chính phi của Thái tử thì việc có đầu óc là điều bắt buộc, bởi, Thái tử phi chính là hậu phương vững chắc của Thái tử, cũng sẽ là người sẽ cai quản hậu cung trong tương lai. Có một quy luật tất yếu là, muốn cai quản được kẻ dưới thì phải có đủ trí óc để mà khiến chúng cúi đầu.

Không phải tất cả cung nhân đều an phận và kính trọng chủ nhân. Ai ai cũng có một chút lòng riêng. Và cũn giống như mối quan hệ giữa phi tử xuất thân gia đình có thế lực lớn và Hoàng đế, mối quan hệ giữa cung nhân và phi tử xuất phát từ sự lợi dụng lẫn nhau. Cung nhân hầu hạ, và nắm thông tin trong hoàng cung, còn phi tử thì cho họ chỗ dựa để không bị bắt nạt. Xuất phát từ vụ lợi dĩ nhiên không phải là điều tốt đẹp gì cho lắm, nên muốn kiểm soát trong tầm tay mọi thứ thì cũng cần cái đầu.

Đó là mục đích của phần thi đầu tiên. Với nàng, nó không phải vấn đề quá khó khăn. Nàng không như tỷ tỷ từ kế thừa trí thông minh từ Phụ thân, nhưng lại được thừa hưởng từ Phụ thân một cái nhìn sâu sắc. Nó đủ để nàng hoàn thành phần thi mà không gặp bất kỳ trở ngại gì.

Sau gần hai canh giờ thì phần thi cũng kết thúc. Các tiểu thư được tạm nghỉ trong nửa canh giờ. Trong khoảng thời gian rảnh rỗi ngắn ngủi này, nàng có cơ hội trò chuyện cùng tiểu thư nhà Đại Nạp Ngôn Eijiri. Phụ thân nàng và cha nàng ta không mấy hòa hợp trên triều, nhưng nàng và nàng ta dù sao cũng không liên quan đến nhưng chuyện của trưởng bối, nên vẫn có thể trò chuyện một cách bình thường.

"Hẳn cô cũng biết cha ta và Thu Cung nương nương có quan hệ tốt, nhưng mẹ ta lại là biểu muội của Hồng Loan Điện nương nương?"

"Có, tôi có biết. Chúng ta có thể sẽ là kẻ thù trong tương lai. Hy vọng không đến mức ta sống người thì chết."

"Chỉ có Asano no Sara kia mới là kẻ thù của cô." Nàng ta nói. "Ta không thích ở trong cung. Nếu ta trượt thì ta sẽ rời kinh thành. Hy vọng cô nếu có cơ hội sẽ đến thăm ta."

"Cô không muốn?"

"Tự do và địa vị, với phụ thân ta thì địa vị quan trọng hơn. Nhưng với ta, ta chỉ muốn được tự do. Ông ta cũng chỉ đưa ta vào đây vì bất đắc dĩ chứ không phải là lựa chọn hàng đầu. Nếu ta mà sống sót sau khi được chọn vào Đông Cung, ông ta nhất định sẽ đá ta đi... Tốt nhất là ta không nên được chọn."

Nàng im lặng gật đầu. Ai cũng biết nhà Đại Nạp Ngôn Eijiri có hai người con gái, trong đó thứ nữ, con của vợ lẽ, mới là người được cưng chiều và ưu tiên trong mọi việc. Với những thứ mạo hiểm, nhưng lại tham lam muốn có được kho báu đằng sau thì ông ta sẽ không để viên ngọc quý của mình làm, mà để cho đích trưởng nữ vốn không được yêu thương lãnh việc đó. Như một con tốt thí mạng để dọn đường cho quân cờ mà ông ta nâng niu.

Nữ tử, suy cho cùng cũng chỉ là món hàng để người ta trao đổi. Có lẽ, rời đi thì tốt hơn là ở lại.

"Nếu cô đã nói vậy.... Tôi mong rằng chúng ta còn có cơ hội gặp nhau với tư cách là bạn bè." Nàng nói. Đại tiểu thư im lặng không trả lời một lúc lâu, rồi bất chợt lên tiếng. Không phải một câu nói vu vơ, cũng không hẳn một câu hỏi: "Ta tự hỏi, cha cô xem cô là con gái hay là quân cờ?"

Nàng im lặng không trả lời. Phụ thân không muốn biến nàng thành một quân cờ, càng không muốn nàng trở thành vật hy sinh. Có điều, cả nàng và ông đều biết, dù cho là nàng tự nguyện hay không, thì ngay từ khi bắt đầu buổi tuyển chọn, bản thân nàng đã là một quân cờ, một con tốt thí mạng.

Trở thành một con cờ trong tay của một kẻ nhẫn tâm như Thái tử cũng không phải điều dễ chịu gì, có điều, muốn đạt được bất cứ điều gì thì cũng phải trả một cái giá tương xứng. Nàng muốn có đủ quyền lực và địa vị để đạt được mục đích, thì trở thành con cờ trong tay người khác chính là cái giá của nó.

Ngay khi nàng vừa định mở lời với Đại tiểu thư nhà Đại Nạp Ngôn, thì vị quan thân cận của Hoàng đế từ bên trong bước ra, mời mười bốn vị tiểu thư vào Chính điện.

Phần thi thứ hai đã bắt đầu.

Cứ mỗi một lượt sẽ có hai vị tiểu thư bước vào căn phòng nhỏ bên cạnh. Họ sẽ tiếp kiến bệ hạ, hai vị nương nương và Thái tử điện hạ, sau đó trả lời từng câu hỏi do bốn vị đưa ra. Mỗi câu hỏi đều xem xét về cả trí tuệ lẫn cách cư xử của nàng ta.

Thời gian dần trôi qua. Những vị tiểu thư cũng đã lần lượt được gọi đi. Sau cùng, chỉ còn nàng và tiểu thư nhà Hữu đại tướng.

Đôi mắt đen của nàng ta khẽ liếc qua nàng, dò xét, thể hiện rõ ý đối đầu. Nàng vẫn giữ nguyên thái độ, không e ngại, cũng chẳng tỏ ra sợ hãi. Dù là nàng ta có được Natsuki ưu ái chỉ điểm, thì cũng chẳng khiến nàng phải sợ hãi nàng ta.

Đố kỵ là vật cản lớn, mà nàng ta đã vô tình tồn tại nó trong thâm tâm. Nàng không cho rằng một người đố kỵ lộ rõ ra ánh mắt sẽ được chú ý, bởi hoàng tộc và giới quý tộc có một quy tắc ngầm. Bất cứ kẻ nào để lộ quá nhiều sơ hở, cảm xúc bộc lộ quá rõ ràng thì chính là kẻ thua cuộc.

"Tiểu thư có vẻ rất bình tĩnh." Nàng ta chợt đánh tiếng. Nàng mỉm cười, gật đầu mà không trả lời.

"Tiểu thư hình như cho rằng mình sẽ là người chiến thắng?" Nàng ta nói, không chút kiêng dè.

"Vậy thì sao hả Đại tiểu thư?" Nàng nói "Với phần thi này có vẻ như tiểu thư nắm chắc phần thắng nhỉ?

"Nhưng hơn tiểu thư một câu thôi thì cũng tạo ra sự khác biệt." Nàng ta nói, ánh mắt chợt có chút khiêu khích. "Nó biết đâu sẽ khiến tiểu thư từ Chính phi thành Thứ phi."

Nàng mỉm cười, trong lòng không khỏi buồn cười trước điệu bộ của nàng ta: "Tiểu thư lớn tuổi hơn tôi một tuổi, dĩ nhiên hiểu biết sẽ hơn tôi. Tiểu thư trả lời tốt hơn tôi câu hỏi của hai vị nương nương cũng không quá kỳ lạ. Có điều, bệ hạ và Thái tử sẽ là người quyết định sau cùng, và tiểu thư cũng chưa chắc sẽ làm tốt các câu hỏi khác. Tôi khuyên tiểu thư đừng nên quá tự tin."

"Cảm ơn tiểu thư đã nhắc nhở." Nàng ta nói, ánh mắt vẫn có phần tự kiêu và khiêu khích.

Nàng ta có vẻ vẫn chưa hiểu rõ được ý tứ trong lời nói của nàng. Là người của Natsuki, thật ra vốn khó mà trở thành phi tử của Thái tử. Có lẽ nàng ta đã sống êm ấm quá lâu nên dường như quên mất cái gọi là toan tính.

"Xin mời Đại tiểu thư nhà Hữu đại tướng Asano, Tam tiểu thư nhà ngài quan Thái Chính."

Đến lúc rồi nhỉ? Mọi thứ sẽ ổn thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net