Chương 14: Trưa nắng nhiều mưa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 14
Trưa nắng nhiều mưa.

Vào buổi thi tập trung cuối cùng, trước lúc mặt trời kịp mọc cả tiếng, khi con nhỏ còn lật đật lồm ngồm bò dậy khỏi tấm đệm thì đã thấy bóng dáng ngoại mình đang ngồi trong góc tối chỉ để ủi từng cái áo sơ mi thẳng thớm cho nhỏ đi thi.

Năm nào cũng thế, từ khi nhỏ còn chưa nhận ra thì vào ngày đi thi, cái áo của nhỏ đã được ngoại ủi rồi.

"Con không ngủ tiếp được nên mới dậy," nhỏ báo cáo kể cả khi ngoại còn chưa hỏi.

"Mấy con mèo cứ nhảy trên tấm tôn nên ngoại cũng không ngủ được."

"Vậy mà vẫn ủi đồ cho con hả? Người gì đâu mà dễ thương thế? Ngoại mà trẻ ra mấy chục tuổi là con yêu ngoại luôn."

"Mới sớm bảnh mắt mà mày lên cơn rồi con? Sao mày không già đi mấy chục tuổi đi con, mày cứ làm như ngoại là yêu nhền nhện, muốn trẻ là trẻ còn già là già ha."

"Em bé này nói chuyện dễ thương quá," nhỏ giỡn.

Ngoại bảo ngoại không biết chữ vì cái thời đó làm gì có ai được học hành gì, nhưng Mẫn lại thấy ngoại thành thạo thứ ngôn ngữ không lời mà có học cả đời chưa chắc đã hiểu. Thứ ngôn ngữ vô hình đó còn ngấm sâu hơn cả câu từ hữu hình và chắc chắn nó sẽ luôn đọng lại đâu đó chứ không tan đi.

Sao mình có thể nói, có thể ghi ra thành lời mà cũng không được như thế?

Sao những gì mình thét lên với nhau cứ lọt vào hố sâu thăm thẳm? Rồi nhỏ nghĩ tới Điền, người cũng có thứ ngôn ngữ câm lặng nhưng không ngọt ngào được như ngoại. 

Tự dưng nó lại nhớ tới Điền.

Hoàng Văn Bảo Minh thức dậy vì bà chị hai tốc hết chăn của hai đứa lên làm gió lạnh lùa vào. Thằng nhỏ định cằn nhằn chị nó nhưng rồi phải mách ngoại khi dòm thấy biểu cảm của chị: "Ngoại ơi, hình như hai ốm rồi."

Nó bật dậy để lấy tay áp lên cái trán lạnh ngắt, đâu có nóng đâu mà sao Hai lại nhăn nhó thế? Minh lúc nào cũng chỉ ra được biểu cảm đến Mẫn còn không nhận ra mình đang biểu lộ.

"Không có cảm, mày lắm chuyện."

"Vậy Hai bị táo bón à?" Thằng Minh ngô nghê phát biểu rồi bị cốc một cái đỏ lan ra cả trán.

Trong cả ba ngày thi tập trung căng hơn dây đàn, Mẫn hoàn toàn bị tách hẳn ra khỏi lớp mình khi cả A1 đều thi ở dãy bên khối 10. Chẳng những vậy, phòng thi còn ở tầng trên cùng của khu lớp 12, leo lên tới nơi thì kiến thức đã rơi rớt hết bên dưới.

Lý, hoá, sinh mà, chỉ cần trên 5 dưới 7 đủ qua môn là chăn ấm nệm êm rồi, Mẫn chắp tay lạy trời.

Khi nó đang khoanh đáp án ở môn thứ hai thì giữa trời trưa nắng bừng, mấy hạt mưa từ đâu rơi xuống làm cho căn phòng yên ắng nhanh chóng được tiếng mưa lấp đầy. Nhỏ lo lắng vô cùng vì sợ sẽ không đứng chờ Điền ở dưới cái cây bàng đó được.

Đến những phút cuối cùng của kì thi giữa kì, khi Mẫn đang tô nốt câu trắc nghiệm thứ 120, cơn mưa rào tạnh làm nhỏ tần ngần nhìn ra cửa sổ còn đọng lại vài hạt mưa lấp lánh.

Phải để cô giám thị gọi em ơi mấy lần liền và những ánh nhìn chằm chặp từ bạn cùng phòng thi tứ phía, nhỏ mới quay trở lại thực tế rồi tập tễnh chạy lên nộp bài.

Cô chỉ vừa gật đầu cho ra khỏi phòng, cả đám học sinh cười tươi roi rói đứng ngay dậy trong niềm vui được trút đi bao áp lực tích tụ trong những tuần qua.

Có cô nàng tên Mẫn nhanh nhảu chạy ra trước, sớm nhất trong nguyên cả dãy hành lang, người ta đoán chắc nhỏ làm bài tệ lắm nên mới vụt chạy như vậy nhưng nhỏ còn chuyện quan trọng khác đang chờ.

Bao nhiêu công thức học cả tháng trời thi xong là tan biến vào không khí, vậy mà nhỏ soạn ra được nguyên cái tấu chương để nói chuyện với Minh Điền rồi đấy.

-0-

Trần Minh Điền chả đem gì tới phòng thi ngoài thân xác tiêu điều và hai cây bút chì, một cây để viết, cây còn lại phòng hờ trường hợp cây kia gãy ngòi, tẩy thì nó đi mượn người ta.

Thành ra khi thi xong , người ta ôm nhau cười mừng vì ôn trúng dạng bài, rồi còn phải soạn lại cặp, cất bút đi thì Điền đã đứng ra khỏi chỗ rồi rời khỏi phòng rồi, không còn duyên còn nợ gì nữa.

Bạn cùng phòng thi bị nó lấn át tinh thần, ai cũng nghĩ chắc họ thi chung với học sinh xuất sắc rồi. Chứ người ta đâu biết Điền lụi gần nửa trang trách nghiệm cả ba môn.

Điếc không sợ súng.

Mới ra tới cửa lớp là thằng Điền lại lôi cái điện thoại ra kiểm tra giờ.

Điền nghĩ bản thân sắp không chịu nổi công việc ẩn nấp bán thời gian này nữa. Nhiều lúc nó muốn chạy nhào vào Thi Mẫn để hỏi xem nhỏ ăn cơm chưa? Ăn mấy cọng rau? Mà sĩ diện nên cứ gặp là né đi.

Đáng lẽ ra không nên cãi nhau với nhỏ làm gì để bây giờ lúc nào cũng phải theo dõi người ta từ xa. Nó sớm không chịu được cảm giác hai đứa vì tí chuyện cỏn con mà nghỉ nói chuyện thế này.

Mà sắp kết thúc rồi, sau cuộc trò chuyện hôm nay thì hai đứa sẽ lại trở về như cũ.

Nghĩ tới đó thôi lòng Điền nhộn lên, còn hào hứng hơn đi dự giải bóng rổ. Nó thấy mang tai mình nóng rang dù trời chưa nắng thế.

Cậu chàng đeo tai nghe và thong dong đi xuống từng bậc cầu thang, để cho những dòng tâm sự hết sức ngẫu nhiên của vị khách mời số 172 trên podcast thấm thía vào từng ngóc ngách trong trí óc.

Họ nói trúng phóc về những băn khoăn của nó mà không đưa ra lời phán xét nào, trao cho nó sự đồng cảm hiếm hoi làm lòng nó nhẹ bẫng đi.

Đây cũng là cách nó soạn văn chuẩn bị nói chuyện với cô bạn cùng lớp.

Còn đang thả hồn vào câu chuyện trên mạng, ngón tay ai chạm nhẹ lên vai nó.

Lan, em gái lớp 10B, người trong mộng của thằng Hào lớp nó, quyết định bày tỏ lòng mình với Minh Điền ngay trên hành lang cả hai đang đứng. Cô nàng ấp úng trong khi Điền đã đoán ra được hết những điều Lan muốn nói.

"Anh Điền ơi, nay anh thấy em thế nào?"

"Rực rỡ vô cùng, anh thấy chói mắt luôn," nó nói, giọng giỡn giỡn.

"Vậy... vậy anh có thấy thích em không? Chứ em thích anh nhiều lắm! Anh lúc nào cũng giúp đỡ em rồi còn hay đưa em về..."

"Anh xin lỗi nhưng mà anh nghĩ rằng em hiểu lầm rồi. Anh chỉ coi em là bạn thôi."

"Anh không thích em á? Anh đang đùa giỡn vơi em hả?'' Tông giọng nâng cao là lúc Điền biết mọi chuyện đang dần vụt ra xa với dự tính của nó.

"Sao em bất ngờ vậy?" Nó lạnh lùng bảo. Nó chưa từng đề cập hay đưa ra một tín hiệu nào về chuyện tình cảm, trai gái tình tứ với Lan nên đáng lẽ người đang tròn xoe mắt nhìn phải là nó.

"Ôi anh nói chuyện ích kỷ thế!" Nước mắt ứa ra từ khoé mi của em lớp 10, Lan tát nó bằng bộ móng cô nàng mới làm cho lần tỏ tình này.

"Mày cứ quan tâm chuyện người ta nhiều quá nên về nhà mày đối xử với má như vậy hả? Sao mày quan tâm mỗi bản thân mày thôi vậy?" Từng câu từng chữ của anh hai tràn về như mới vừa hôm qua.

"Mày đối xử với ai cũng như gia đình nên chả tin được mày. Tín hiệu mày gửi bị nhiễu nên mới có nhiều người hiểu lầm thế," lời Duy bình luận lại văng vẳng bên tai.

Có người bảo nó cho đi quá ít còn người khác thì bảo nó cho đi quá nhiều, cái cách họ đòi hỏi nó cho đi làm nó chán phát ngấy.

Đây không phải lần đầu tiên nó được người ta tỏ tình nên cô nàng có khóc to cỡ nào cũng không lay chuyển được lời từ chối.

"Anh xin lỗi, anh mong sau chuyện này thì tụi mình vẫn sẽ chơi với nhau."

Không biết Lan mong đợi gì ở một người như nó.

Tới cái giây nó định bước qua Lan vì còn lịch hẹn với người khác nữa thì từ đâu, Hào lao đến và túm lấy cổ áo Điền, đè nó vào tường làm cho cả hành lang phải ùa ra ngóng chuyện.

"Mày có biết em Lan thích mày thế nào không mà giờ mày lại làm ẻm khóc!" Hào giơ cao nắm đấm, chỉ cần Điền tỏ ra ngứa đòn là coi như tím mắt, thâm mặt.

Lan chạy đến giữ tay thằng Hào nhưng không đáng kể, chắc Lan cũng muốn nó bị đấm cho đàng hoàng lại.

"Tao không biết, mày nói coi," nó trợn mắt lên mà trả lời, mặc kệ gân cốt trên trán Hào đang nổi rần rần lên. Từ đó đến giờ nó đâu có ngán ai.

"Đấm tao thì mạnh lên! Làm cho xong đi tại tao còn có chuyện!"

Toại nguyện, Hào vung một nắm vào gần giữa quai hàm Điền khiến nó tê tái tới nỗi không mở nổi miệng ra để chửi được.

Nó té dịch sang trái nhưng vẫn cố cầm theo vạt áo Hào để quẳng thằng đấy té theo mình.

Tụi nó chỉ dừng tương tác nhau khi Hào thấy thầy quản sinh đứng sát cạnh bên trong lúc Điền còn định giật tóc Hào.

Điền nằm vật ra giữa hành lang với bộ dạng tả tơi, cái cúc áo lăn long lóc ra sàn, chiếc giày thì chơi vơi giữa đường.

"Điền."

Tự dưng nó nghe tiếng ai quen thuộc làm nó sởn gai ốc, đang đuối sức nằm vật ra đất cũng phải nhướn người lên nhìn cho rõ.

Mặt nó tái mét còn mồ hôi đổ đầm đìa khi nó nhìn thấy người phụ nữ ấy đang khoanh tay nhìn xuống với đôi mắt lạnh lùng từ khoảng cách vài mét.

"Sao má lại ở đây?"

Hoàng Thi Mẫn ngồi ngay dưới gốc cây bàng và đưa mắt quan sát theo từng người lướt qua mình, tâm trạng không ngừng lo lắng, sợ mình sẽ nói bập bẹ như đứa con nít tập đi. Chai nước nhỏ đong cho đầy để uống trong phòng thi còn nguyên si mà mới ngồi mấy phút ở đây đã cạn sạch.

Có đôi bạn chạy qua rồi la toáng lên với nhau.

"Sắp mưa rồi, lấy áo mưa trong giỏ tao rồi chạy về nhanh lên!''

Vậy thi kết thúc trong một cơn mưa rào giữa tiết trời còn nắng chang chang. Cơn mưa nhỏ không đem lại gì hơn ngoài ít hơi nước chả thấm thoát vào đâu so với nhiệt độ hầm hập này và mùi đất xộc lên ở những bồn hoa xung quanh Mẫn.

Kì thi giữa kì lấy đi thời gian, công sức học hành của nhỏ rồi trả lại không gì hơn ngoài một buổi trưa bí bách.

Con nhỏ buộc phải nép vào trong mái hiên ở hành lang, không vào trong đứng hẳn vì sợ Minh Điền sẽ không nhìn thấy mình.

Xuất hiện những giọt nước đậu lên đôi giày trắng thành những đốm màu đục ngầu của bùn và đất, nhưng nhỏ không ngại tí nào, còn nghĩ mình đứng khuất quá, chưa đủ để người ta nhìn rõ.

Mười lăm phút rồi cả nửa tiếng trôi qua, đôi chân như que củi khẽ run lên vì mỏi mà cơn mưa vẫn chưa tạnh và người thì chưa thấy đến.

Từ bầu trời thoáng đãng, mây đen bây giờ mới nườm nượp chen chúc nhau tụm lại. Những hạt mưa càng nặng hạt hơn và đôi giày trắng ướt sũng như hồ nước. Mu bàn tay của nhỏ không còn đủ to để lau mặt nữa.

Tới đây nhỏ nghĩ chắc hai đứa không có gì để nói thật rồi, khờ lắm mới nghĩ rằng một người như Điền lại cần một đứa bạn như nó. Nghĩ tới đó thì quả tim thắt chặt lại làm nhỏ thở hắt ra một hơi, nhỏ không nghĩ mình sẽ buồn cỡ vậy.

Cơn mưa như vũ bão hôm đó cuốn trôi đi tất cả rác rưởi trong thành phố nhưng Mẫn thì mắc kẹt ở trường cho đến tận tầm chiều.

Sáng hôm sau tới nhanh lắm vì cả ngày hôm qua đen kịt như chập tối, nếu đôi giày không khô queo, chắc Mẫn vẫn nghĩ mình còn mắc kẹt lại ở buổi trưa buồn thườn thượt ấy.

Sau thi giữa kì, Điền nghỉ không phép ngay thứ hai đầu tuần rồi cả ngày kế tiếp.

Không một thông báo nào từ nó hay thầy cô. Không một ai biết chuyện gì.

Nhỏ quyết định đi hỏi thẳng người thân thiết với Điền nhất.

"Tao chỉ biết nó bị mời phụ huynh thôi." Duy cau mày, cố để kí ức của hôm đó trôi về. "Hình như tại đánh nhau, còn nghe đâu má nó tát nó ngay trong phòng thầy quản sinh luôn mà."

"Khụ khụ..." Duy hối hận vì tám vụ này cho nhỏ nghe, thà giấu nhẹm đi.

"Còn hôm nay nó không bảo mày sao nó nghỉ hả?" Nhỏ lại hỏi.

"Chắc nó ốm thôi ấy mà," cậu bình thản đáp.

Nhưng nhìn Mẫn là biết nhỏ không hài lòng với câu trả lời đó.

"Gọi điện cho Điền thử xem Duy."

Cậu nhìn nhỏ, miễn cưỡng bấm số điện thoại của Điền. Mấy tiếng tút tút đầu tiên vang lên, sau một quãng nghỉ dài, cái giọng thuê bao máy móc vang lên.

"Lạ ha..."

Duy gãi gãi đầu, chưa bao giờ Điền không bốc điện thoại cả.

Cậu còn chưa kịp đoán ra tình hình thì phát hiện Mẫn đã lấy đâu ra tờ giấy và cây bút.

"Đưa tao địa chỉ nhà của Điền đi. Ghi vào đây."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC