Khởi Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Keng!

Âm thanh dao kiếm chạm vào nhau lanh lảnh vang lên giữa khu rừng âm u.

Trên bãi đất trống nhỏ, có một cuộc chiến.

Sử Nam lùi về sau ba bước, tay nắm chặt thanh kiếm sắt đã cũ trong tay, mắt đăm đăm nhìn vào con Goblin trước mặt.

Nó có cơ thể nhỏ bé, chỉ cao chừng 1 mét, đôi mắt đỏ ngầu, làn da xanh xao, nhợt nhạt, tay cầm một con dao bằng đá thô sơ, đang giận dữ nhìn cậu.

"Vũ khí của mình dài hơn của nó, mình có thế tự xử lý được!"-Siết chặt thanh kiếm trong tay, Sử Nam tự trấn an bản thân.

Một làn gió nhẹ thoáng thổi qua kẽ tóc cậu.

Cậu hít một hơi thật sâu, rồi mạnh mẽ lao về trước, vung kiếm phạt ngang.

Nhưng thân hình nhỏ bé của con Goblin lại vô cùng nhanh nhẹn, thoắt cái đã né được đường kiếm của Sử Nam. Chớp mắt, nó liền nhảy bổ đến, vung dao chém mạnh vào đầu cậu.

Sử Nam vội vàng đưa kiếm lên đỡ.

Keng!

Con Goblin vừa chạm đất, lại nhanh như cắt tiếp tục lao đến, con dao trong tay hệt như một con rắn, độc địa đâm chém vào những chỗ hiểm yếu của Sử Nam.

Keng! Keng! Keng!

Cậu liên tục chật vật đỡ những nhát dao liên hoàn, bên tai ù ù âm thanh kim loại va chạm, mồ hồi chảy ướt cả lớp áo da, miệng bắt đầu thở hổn hển.

Tuy nhiên, con Goblin cũng đã bắt đầu thấm mệt, những đòn đâm bắt đầu lộ ra sơ hở.

Đột nhiên, con Goblin phóng lên, một tay nắm chặt lấy lưỡi kiếm của cậu đến máu me đầm đìa, gạt mạnh qua một bên, tay còn lại cắm phập con dao vào vai cậu, găm sâu đến tận xương.

-A!

Sử Nam cảm thấy đau nhói ở vai, hoảng loạn vung kiếm loạn xạ hất con Goblin xuống.

Roẹt

Nó nhanh nhẹn rút con dao ra khỏi vai Sử Nam rồi nhảy xuống, gương mặt lộ rõ vẻ đắc ý, nụ cười nở dài đến tận mang tai lộ ra hai chiếc răng nanh trông vô cùng ghê rợn. Máu vẫn róc rách chảy xuống từ bàn tay trái của nó, nhưng nó lại chẳng hề quan tâm.

"Đau quá! Đúng là đồ quái vật!"-Sử Nam cắn răng chửi thầm, tay vịn vào vết thương bên vai trái, cố gắng nhịn đau, nhưng máu vẫn chảy liên tục từ vết thương dọc theo cánh tay cậu rồi rơi xuống bãi cỏ tí tách.

Sử Nam mắt căm hận nhìn con Goblin, nhưng trong lòng bắt đầu trở nên sợ hãi.

Con Goblin cũng chỉ còn có thể sử dụng dao bằng tay phải.

Tuy nhiên dao nhẹ hơn nhiều so với kiếm, rõ ràng con Goblin có lời trong pha ban nãy.

Nó đắc ý nhìn Sử Nam đau đớn khổ sở, rồi gào lên và lao đến cậu.

Hộc hộc

Nhìn con Goblin hung tàn, cảm nhận sự đau đớn trên vai, Sử Nam thở dốc, trái tim đập mạnh liên hồi.

"Liệu mình có sống sót nổi không?"-Cậu hoảng sợ.

Vụt

Chớp mắt, con Goblin đã đến trước mặt cậu, vung dao nhắm vào hông Sử Nam mà đâm mạnh .

Keng!

Nhưng vì với thanh kiếm dài hơn, Sử Nam co người lại, gạt được đòn tấn công của nó.

Keng!

Con Goblin không hề ngừng tay, điên cuồng vung dao tấn công vào phần bên trái của Sử Nam.

Cậu chật vật đỡ thêm vài đòn, tay phải bắt đầu trở nên run rẩy, thanh kiếm trong tay càng lúc càng nặng nề. Trái tim như muốn nhảy ra theo từng nhát dao của con Goblin.

"Mình phải phản công nó ngay bây giờ, nếu không mình sẽ chết!"-Sử Nam tức tốc ra quyết định.

-Chết đi!-Nhân lúc con Goblin vừa nhảy về đằng sau chưa kịp chạm đất, Sử Nam gào lên rồi sấn sổ lao tới cầm kiếm phạt ngang một đường.

Con Goblin chợt cười gian xảo.

Lưỡi kiếm lướt đến nhanh như gió, nhưng trong tích tắc ấy, con Goblin đã nhảy lên trên đòn chém của Sử Nam.

Xoẹt!

Nó nhanh như cắt, chém mạnh thêm một nhát vào vai cậu, rồi lộn người trên không ra sau lưng Sử Nam.

Máu tươi bắn thẳng lên trời.

-A!-Cậu đau đớn kêu lên, cả cơ thể đổ về phía trước, ép cậu phải chống kiếm để đứng vững.

Cảm nhận được máu đang liên tục chảy ra khỏi cơ thể, gương mặt của Sử Nam tràn đầy sợ hãi. Cậu hốt hoảng quay đầu lại nhìn con Goblin.

Nó đang đứng đó, cười man rợ, con dao trên tay tỏa ra luồng sáng chết chóc.

Gréee

Nó điên dại gầm lên, hung hãn vung dao lao đến.

Nhìn hình ảnh con dao đẫm máu bản thân, Sử Nam thầm nghĩ:

"Mình sẽ chết sao?"

"Cận kề cái chết thì ra....chính là như thế này."

"Cũng không tệ lắm. Dù sao mình cũng chẳng còn mục đích sống nữa."

"Rõ ràng là nếu mình sống trên đời này cũng vô dụng mà.....tại sao?"

"Tại sao mình lại không muốn chết?"

Hai hàng nước mắt chảy dài trên má Sử Nam, chảy xuống bãi cỏ.

Tách

Đôi mắt cậu xuất hiện những tia máu lấp lánh ánh bạc.

Cả thế giới bỗng chốc hóa thành hai màu đen trắng.

Mọi thứ dường như đều ngừng lại, ngay cả thời gian cũng vậy.

Cậu cảm thấy thế giới này vừa xa lạ, lại vô cùng quen thuộc.

"Muốn sống, thì hãy cầm kiếm lên mà đấu tranh!"-Một giọng nói cất lên từ sâu thẳm tâm hồn Sử Nam.

Rồi trên cơ thể con Goblin, xuất hiện những đường chỉ màu xanh hệt như mạch máu, và tất cả chúng đều đang tụ về một cái gì đó tròn tròn phát sáng giống như một cục lõi vậy.

Một thế lực nào đó như đang điều khiển Sử Nam.

Cậu gắng gượng đứng dậy, kéo lê thanh kiếm về phía con Goblin.

Nhìn cục lõi phát sáng, Sử Nam chậm rãi đâm thanh kiếm xuyên qua cục lõi ấy.

Mọi thứ đều thật chậm.

Cho đến khi lưỡi kiếm xuyên qua hoàn toàn.

Cả thế giới trở về bình thường.

Con Goblin đang khỏe mạnh, bỗng giật giật vài cái, mắt tối dần đi, ngã gục xuống.

Máu chảy dọc theo lưỡi kiếm Sử Nam.

Cậu nhìn thanh kiếm trong tay, âm thầm thở dài, mắt đầy hối hận:

-Tại sao mình vẫn còn năng lực này cơ chứ?

Rút thanh kiếm ra khỏi xác con Goblin, Sử Nam liền cảm thấy choáng váng, liền nằm vật xuống đất, hai mắt nhìn lên bầu trời ngả tối.

"Đến giới hạn rồi sao?"-Cậu thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại khắp cơ thể, tim vẫn còn đập liên hồi.

"Thôi kệ đi."

"Ít nhất là có cái ăn rồi!"-Nhưng nhìn sang xác con Goblin bên cạnh, tâm trạng cậu trở nên hưng phấn hơn một chút.

Đã ba ngày qua, Sử Nam chỉ có thể ăn cỏ dại chống đói.

Nếu bán con Goblin này, ít nhất đủ sống một tuần hoặc hơn.

Cậu gắng gượng chống kiếm đứng dậy, lục soát con Goblin một lúc.

"Kiếm được 3 bạc, thêm hồn tinh con Goblin là 5 bạc."-Sử Nam liên tục tính tính.

Sử Nam đưa tay vào ngực con Goblin, móc ra một viên ngọc nhỏ màu đỏ bị nứt.

-Hôm nay nên ăn gì nhỉ?-Sử Nam bỏ vào túi, rồi quay về thị trấn.

Cậu vừa đi khỏi một lúc sau liền xuất hiện một bầy quạ bu kín lên xác con Goblin.

Đôi mắt chúng đỏ lừ, tranh nhau xẻ thịt cái xác.

Quác quác.

...

-Đau thật.

Trong căn phòng, chẳng có lấy một ánh đèn, ánh sáng duy nhất là từ ánh trăng ngoài cửa sổ rọi vào.

Sử Nam chậm rãi xử lý vết thương bằng lọ thuốc 50 đồng cực đắt cậu vừa mua.

Xong, cậu bỏ toàn bộ số tiền của mình lên bàn.

Tất cả là 7 bạc. 50 đồng mua thuốc, 50 đồng mua thức ăn.

Một ngày cậu ăn tầm 50 bạc, vậy có thể sống đến 14 ngày.

Là tận nửa tháng. Có nghĩa là mình sẽ không cần mạo hiểm trong vòng nửa tháng nữa.

Sử Nam cất cẩn thận số bạc vào trong túi lại, buộc thật chắc quanh hông.

Làm xong mọi việc, Sử Nam từ từ cởi áo ra.

"Ọe, mùi máu kinh quá."-Cậu hắt mũi.

Nhưng hôm nay quá mệt mỏi rồi.

"Mai giặt chắc cũng được nhỉ?"-Sử Nam tự biện cớ rồi vứt chiếc áo thẳng lên xà nhà, nhảy phắt lên giường, xụi lơ nằm trên đó.

Cậu trằn trọc trên chiếc giường làm bằng cỏ khô của mình, nhìn lên trần nhà sứt mẻ, lại nhớ đến trận chiến ban nãy, miệng không nhịn được hơi nhếch lên.

"Không ngờ có ngày mình lại tự hào khi giết được một con Goblin."-Sử Nam tự nói với bản thân.

Cậu lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh trăng đỏ leo lét hắt vào, như một biểu tượng cho điềm gỡ.

Gàooooo

Thỉnh thoảng, lại có âm thanh gầm gừ của vài con quái vật trong rừng vang lên khiến Sử Nam rùng mình.

Hắt xì.

Cậu lấy tay quẹt nhẹ mũi, cảm nhận từng làn hơi lạnh của buổi đêm lướt qua cơ thể, chỉ biết âm thầm thở dài.

"Lạnh quá, nếu có tiền mua củi thì hay biết mấy."-Sử Nam cười khổ, nằm co ro lại.

Đây là một khu tàn tích đổ nát mà cậu tìm thấy khi lang thang tìm chỗ ngủ. Nghe nói ngày xưa nó từng là một phần của thành phố, nhưng đã bị quái vật phá hủy.

Từ đó, rất ít người dám bén mảng đến khu vực này.

Sử Nam đã dò xét toàn bộ khu vực. Chỉ có nơi này thật sự an toàn.

Đặc biệt là vẫn còn một căn phòng khá nguyên vẹn để tránh khỏi lũ quái vật. Dù vậy, nó vẫn có vài phần sứt mẻ.

Tuy đôi lúc cũng có ý định thuê nhà trọ, nhưng ngẫm nghĩ lại chi tiêu và kinh tế của mình, Sử Nam cũng chỉ đành tạm gác ý định đó sang một bên. Dù gì chỉ mỗi tiền ăn cũng đã đủ chật vật rồi.

"Không biết những người bắt đầu cùng mình, hiện giờ ra sao rồi.

Chắc đều đã trở thành những mạo hiểm giả tài ba, không thì cũng làm việc cho quân đội nhà nước nhỉ.

Ngày nào cũng có chăn ấm nệm êm, cao lương mĩ vị. Thậm chí là có kẻ hầu người hạ không chừng.

Bọn họ chắc cũng chẳng ngờ mình bây giờ lại thê thảm như thế này đâu.

Không biết gặp lại thì liệu họ còn nhận ra mình không nhỉ?"

Nghĩ lung ta lung tung, rồi lại nhìn về hoàn cảnh hiện tại của mình, Sử Nam cũng chỉ biết cười thê lương.

-Nếu bây giờ được ngủ phòng máy lạnh thì sướng quá.-Sử Nam tặc lưỡi.

"Mà máy lạnh là cái gì vậy? Sao mình lại nói như thế?"-Sử Nam bỗng nghệch ra.

Có lẽ đó là những ký ức cũ đã bị lãng quên vẫn còn tồn tại đâu đó trong tiềm thức cậu.

Nhưng dù có cố thế nào, cậu cũng không bao giờ nhớ ra được.

Nếu nói đến ký ức lâu nhất cậu nhớ ra.

Vậy thì có lẽ là ngày hôm ấy.

...

Ba năm trước.

-Có ai...có ai ở đây không?-Một giọng nói nữ tính vang lên.

-C...có!-Một giọng nữ ngọt ngào khác lại vang lên.

-Sao tối vậy? Ai bật đèn lên đi!-Một giọng trầm trầm khác quát lớn.

-Chúng ta đang ở đâu đây?-Một giọng nói nam khác vang lên.

-Không biết...-Lại một giọng nữ ríu rít.

-Này, mấy người là ai vậy?-Một giọng nói cọc cằn lên tiếng.

-Đếm xem có bao nhiêu người đi.-Một giọng nam lại nói.

Căn phòng bỗng chốc tràn đầy tiếng người.

"Ồn ào thật đấy."-Sử Nam chậm rãi mở mắt, ôm đầu. Không gian xung quanh tối đen, cậu thậm chí còn chẳng nhìn thấy được bàn tay của mình. Sờ vào mặt đất, cậu cảm thấy như mình đang nằm trên một sàn đá, vô cùng lạnh lẽo.

"Đây là đâu? Tại sao mình lại ở đây?"-Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu cậu làm cậu bối rối.

Nhưng khi cậu muốn nhớ ra, thì dòng ký ức liền đứt đoạn. Hay nói đúng hơn, giống như là bị xóa đi vậy.

"Vậy còn bọn họ thì sao? Chẳng lẽ cũng giống mình? Trời ạ, chẳng hiểu gì cả."

Tách tách tách

Hai bên vách tường, từng ngọn nến bỗng thổi bùng lên, lập lòe phát sáng.

Ánh sáng yếu ớt, nhưng đủ để mọi người nhìn thấy nhau.

-Các cậu là ai vậy?-Giọng nói trầm trầm cất lên từ một chàng trai cao lớn, mặt mũi khôi ngô với mái tóc đen dài, ừ, dài đến thắt lưng là ít.

-Chứ cậu là ai?-Một người con trai với mái tóc đỏ như lửa, như tính cách cậu ta nốt, hằn học nói.

-Chậc, mấy cậu cứ cãi nhau tiếp đi.-Một người khác từ trong góc phòng đứng dậy bước đi. Dưới ánh nến lờ mờ, hiện lên một khuôn mặt trạc tuổi Sử Nam( mà có lẽ ai trong phòng cũng vậy ) nhưng lại phảng phất vẻ phong trần, trông trưởng thành hơn hẳn so với mọi người, nổi bật với mái tóc màu vàng khác lạ.

-Cậu đi đâu vậy?-Chàng trai trông có vẻ trí thức bên cạnh Sử Nam lên tiếng.

-Đi tới cuối con đường ánh sáng này.-Cậu ta bình tĩnh nói, men theo ánh nến chậm rãi tiến về phía trước.

"Sao cậu ta lại bình tĩnh vậy? Cậu ta không thấy sợ sao?"

Mọi người đồng loạt nhìn cậu ta, rồi vài giọng nói vang lên.

-Này, tôi đi với.-Chàng trai cao lớn, tóc dài vội vàng đứng dậy.

-Tôi nữa.-Một cô gái ngồi trong góc âm thầm lên tiếng.

-Hừ.-Người có mái tóc đỏ như lửa cũng đứng dậy, từ từ đi theo.

Một vài người còn lại cũng cất bước.

Sử Nam thấy mình là kẻ cuối cùng, gắng gượng đứng dậy, bám theo đoàn người.

Dù sao cậu cũng không muốn bị bỏ lại một mình.

Nhìn những gương mặt mờ mịt dưới ánh nến, Sử Nam tự hỏi:

"Liệu đây có phải người quen mình không nhỉ? Mà, người quen là gì nhỉ? Mình có người quen sao?"

Càng nghĩ, ký ức của cậu càng mơ hồ, đến đứt đoạn hẳn.

"Cái gì khó nghĩ quá thì mình bỏ qua."-Sử Nam dứt khoác gạt mọi suy nghĩ sang một bên.

Đoàn người cứ đi mãi đi mãi, băng qua dãy hành lang tưởng chừng như dài vô tận. Một giờ? Một ngày? Một tuần? Chẳng ai biết cả, vì trong này chẳng có khái niệm thời gian.'

Chàng thanh niên chững chạc chợt dừng lại, giọng trầm xuống:

-Cuối đường rồi. Ở đây có một cánh cửa sắt. Không có tay cầm, có vẻ không thể mở từ bên trong.

Theo ánh nến le lói, là một cánh cửa sắt cũ kỹ trông vô cùng nặng nề, phủ đầy bụi. Có lẽ lần cuối cùng nó được mở là từ rất lâu rồi, không biết nó còn hoạt động được hay không nữa.

Sự mệt mỏi cùng thất vọng đè nặng lên tâm trí, mọi người bắt đầu trở nên hoảng loạng, giọng nữ ngọt ngào sụt sịt:

-Chúng ta sẽ...sẽ kẹt trong này đến chết sao?

Sử Nam nhìn kỹ lại, hóa ra giọng nói ấy đến từ một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn, có lẽ nhỏ hơn cậu một hai tuổi gì đó, à mà cậu mấy tuổi ấy nhỉ, mười bốn chăng?

-Cùng hợp lực phá cửa đi, tôi nghĩ là có thể.-Chàng trai chững chạc dò xét một lúc, chợt đẩy mạnh cửa, làm nó kêu két một tiếng, gieo cho cả nhóm một hy vọng nhỏ nhoi.

-Tránh ra nào!-Chàng trai cao lớn đẩy mọi người sang hai bên, đứng trước cửa, hợp lực với chàng trai chững chạc, mạnh mẽ đẩy vào cánh cửa.

Két két két

Hai người đẩy đến đỏ cả mặt, thở hồng hộc.

Cánh cửa sắt nặng nề dịch chuyển, tất cả đều trở nên mừng rỡ, cô gái xinh xắn cũng ngừng sụt sịt.

Ầm

Cánh cửa mở toang, đoàn người lập tức ùa ra.

Chói

Quá chói.

Sử Nam nheo mắt vài cái, chợt có một giọng nữ nhanh nhảu thốt lên:

-Đẹp quá!

Cậu chậm rãi mở mắt nhìn.

Một cơn gió mát lạnh thổi tung tà áo và mái tóc của cả nhóm.

Trước mặt cậu là một quang cảnh cậu chưa từng thấy bao giờ.

Bọn họ đang đứng trong một khu rừng tuyệt đẹp, với những loại cây màu sắc rực rỡ.

Một vài giọt sương còn đọng nhẹ trên hàng cỏ, phản sắc lung linh.

Có những chú bướm lung linh phát sáng đang dịu dàng hút lấy mật của những bông hoa ngát hương.

Đằng xa, mới là thứ ấn tượng nhất.

Tại đường chân trời, có một quả cầu khổng lồ màu xanh lam đang tỏa sắc, vẽ lên trên từng nhành cây ngọn cỏ.

Ánh sáng xanh lam dịu nhẹ, như chấm điểm cuối cùng cho bức tranh thiên nhiên kỳ diệu này.

Dù không nhớ rõ, nhưng hình như thứ kia được gọi là mặt trời.

Và mặt trời trong ký ức mơ hồ của họ, không phải màu xanh lam.

Đoàn người kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm giác vô cùng mới mẻ.

-Thế nào? Ấn tượng lắm đúng không?-Bất chợt, có một giọng nói nam gian xảo xuất hiện.

"Khoan đã, đoàn người có 8 nam và 3 nữ, tính cả mình là hết năm người mình đều đã nghe qua giọng nói. Ba người còn lại đang đứng trước mặt mình, và chẳng có ai mở miệng cả."

Mọi người cũng đều nhận ra sự lạ kỳ, trở nên cảnh giác nhìn xung quanh.

-Ai? Mau bước ra đây.-Chàng thanh niên chững chạc quay về sau quát.

-Hắc hắc hắc, bình tĩnh nào. Nóng vội là không tốt.-Giọng nói gian xảo cười the thé trong không trung.

Mọi người bắt đầu trở nên hoảng hốt. Ba cô gái của đoàn nép sát mình vào nhau.

Người tóc đỏ dường như đã hết kiên nhẫn, la lớn:

-Khốn kiếp! Ngươi muốn gì thì nói nhanh lên!

-Quả nhiên là những bạn trẻ thiếu kiên nhẫn.

Một bóng người đi ra từ đằng sau tán cây khiến tất cả trở nên cẩn trọng.

Người đó thân hình cao nhòng, mang trên mình một bộ vest, thắt cà vạt, chắc thế? Nhưng đáng chú ý nhất là chiếc mặt nạ ảo thuật gia anh ta đang mang.

-Anh là ai?-Người thanh niên chững chạc gằn giọng.

-Tôi là ai? Tôi là ai đây?-Người bí ẩn mỉm cười bước đi bước lại, vẻ mặt như tự hỏi.

-Này, tôi nhịn đủ rồi đấy!-Người tóc đỏ mất hết sự bình tĩnh, quát lớn.

-Hahahaha, cậu nhịn đủ rồi, vậy đừng nhịn nữa là xong.-Người bí ẩn cười lớn châm chọc.

Người tóc đỏ hai mắt như muốn tóe lửa, định lao đến thì bị chàng trai cao lớn cản lại:

-Bình tĩnh đi!

-Bình tĩnh cái đầu ngươi! Có tin ta cho ngươi....-Người tóc đỏ vừa ra vẻ đe dọa, đã thấy chàng thanh niên cao lớn mặt tối sầm xuống, liền nuốt nửa câu còn lại vào họng.

-Hừ.-Cậu ta hừ lạnh rồi bỏ sang chỗ khác.

Cả nhóm dường như vô hình chung đều né cậu ta. Cô gái nhanh nhảu đằng xa khẽ ríu rít:

-Người nóng tính!

Sử Nam dở khóc dở cười, biết người ta nóng tính mà còn chọc là thế nào?

Chàng trai chững chạc nhìn người bí ẩn một lúc, rồi hạ giọng hỏi:

-Đây là đâu? Tại sao bọn tôi lại ở đây?

-Một nghìn câu hỏi vì sao nhỉ?-Người bí ẩn cười khẩy.

Bầu trời dần dần sáng hẳn lên.

Vô hình chung, người bí ẩn lại đứng ngay giữa mặt trời.

-Chào mừng các cậu đến với, Tân Thế Giới!

...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net