[Tẫn Tô] Số mệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đàm Đài Tẫn vẫn luôn có một giấc mơ.

Trong mơ, chàng quay trở lại vạn năm về trước, nơi chẳng có Minh Dạ hay Tang Tửu, chẳng hề có Thần Vực Thượng Thanh, mà chỉ là một Ma phục. 

Thiên tai, bệnh tật, nghèo khó, đói khát, dơ bẩn, bạo lực, giết chóc, đau buồn, tử vong, chiến loạn, sản sinh ra Ma phục chan chứa mọi nỗi đau khổ của thế gian.

Không ai muốn sinh ra trong bóng tối, nhưng Ma Thần được sinh ra trong hoàn cảnh đó. Không cha không mẹ, chẳng có tình yêu nảy nở, chỉ có công lực ngày càng tăng. Không phải vì hắn luyện tập gì, chỉ là bất hạnh luôn được đưa vào người hắn, trở thành sức mạnh vô song.

Ngày qua ngày trong bóng tối Ma Vực, hắn tự hỏi: "Tại sao ta phải tiếp nhận những nỗi đau khổ này?"

Sức mạnh vô địch có là gì, sự bất tử quan trọng chi, khi mà nỗi đau của người khác hắn bị ép phải tiếp thu? Sống để làm gì khi cái nhận lại chỉ là đau khổ vô biên?

Thế là hắn nghĩ ra Đồng Bi Đạo, nhằm chấm dứt bi thương và hạnh phúc, để thế giới quay trở lại hỗn độn ban đầu.

Đồng Bi Đạo cần thời gian và công sức, nếu có tập thể phân tán những kẻ quấy rầy thì mới thành công. 

Thế là, hắn đi tuyển và quy phục Ma giới dưới tay mình, với lời nói dối: "Mở Đồng Bi Đạo là họ sẽ được tự do"

Ma giới giống như hắn, làm gì có tự do, nên họ đã tin lời nói đó. 

Thần là ánh sáng của nhân gian, còn hắn là bóng tối của thế gian. Vốn đã định sẵn đôi bên không thể song hành.

Đại chiến Thần Ma xảy ra liên miên, tưởng rằng chỉ hai bên thương vong, nhưng hắn thì lại càng mạnh lên. Tuy nhiên, trong mắt hắn, tất cả đều vô nghĩa. 

Hắn biết rõ, cho dù Thần có diệt hắn, hắn vẫn sẽ sống lại. Khi thế gian còn đau khổ, còn bất hạnh, hắn sẽ quay trở lại. Đồng Bi Đạo là cách duy nhất hắn có thể nghĩ để không phải chịu số kiếp phải nhận nỗi đau thế gian nữa. Hắn cho dù có chết, cũng phải tìm cách kết thúc vòng lặp này triệt để. 

Thế nên hắn giao ước với Di Nguyệt tộc, tạo Ma thai, nhằm hồi sinh để làm việc đó triệt để. 

Nhưng cho đến khi chết, hắn chẳng có tơ tình. Một đời ra đi chẳng hề tiếc nuối. 

~

Thành Ma hay thành Thần, chỉ trong một ý niệm. 

Bản chất Ma Thần cũng là Thần, nhưng là thần của bóng tối thế gian. 

Đàm Đài Tẫn sinh ra được định sẵn là chủ nhân tiếp theo của bóng tối đó. Dù sao, chàng cũng là chuyển sinh của Ma Thần. Chàng phải nhận tất cả các nỗi đau có thể để sau khi hiến tế cho Ma Thần, chàng trở thành Ma Thần chân chính. Đổi lại, chàng sẽ mất đi ý thức bản thân, trở thành chính kiếp trước của mình. Đó đáng lẽ là số mệnh của chàng, cũng như số mệnh hấp thụ đau khổ thế gian của Ma Thần đời trước.  

Thiên tai, bệnh tật, nghèo khó, đói khát, dơ bẩn, bạo lực, giết chóc, đau buồn, tử vong, chiến loạn.

Chàng là hoàng tử Cảnh Quốc, sinh ra đã vô tình vô ái, sống trong nghèo khó, đói khát và dơ bẩn. Ngày ngày sống trong bạo lực và đau buồn, nơm nớp trước khả năng bị giết bất cứ lúc nào, chiến loạn bao giờ cũng có thể xảy đến. Chỉ một chút nữa, chàng đã đủ điều kiện thành vật hiến tế cho Ma Thần. 

Nhưng đời này, chàng lại gặp được Lê Tô Tô. Cho dù ánh sáng nhỏ nhoi le lói trong đời chàng, những yêu thương chàng nhận cũng chẳng nhiều, nhưng không phải chưa từng có.

Một kẻ sống trong bóng tối quá lâu được ánh sáng chiếu vào, sẽ không còn mãi mụ mị trong bóng đêm.

Vì thế, chàng khác Ma Thần Thượng Cổ, chàng đã thành công giữ được ánh sáng của chính mình, tự thành Thần Minh dù trong lốt Ma Thần. 

Tuy vậy, ngày ngày làm Thượng Thần, ban đêm luôn tự đấu tranh chống lại cái ác của bản thân. Chàng vẫn luôn phải đấu tranh với chính Ma Thần Thượng Cổ - bản ngã ác của chính chàng - chưa từng ngừng trỗi dậy.

Đây là điều chàng sẽ luôn làm cho đến khi chết đi.  

~

Giấc mơ vẫn lặp lại như vậy hàng đêm, nhưng sáng sớm ánh nắng chiếu vào, mở mắt liền thấy bóng dáng của nàng.

Cuộc đời chàng đã từng quá khổ, nhưng giờ chàng không còn một mình nữa. 

Dù giấc mơ kia vẫn ám ảnh hàng đêm, chàng luôn biết khi tỉnh dậy, ánh sáng của Thần Nữ sẽ soi sáng cho chàng.

Vì thế, chàng vẫn luôn tự đấu tranh thành công. 

Cuộc chiến Thần Ma trong chàng chưa bao giờ kết thúc, nhưng chàng vững tin sẽ luôn vượt qua được, vì chàng đã có nàng ở bên.

"Tô Tô, dậy chuẩn bị vào chầu thôi" - Đàm Đài Tẫn gọi vợ.

END

~

P/S: Không phải tự nhiên Đàm Đài Tẫn, Minh Dạ và Sơ Đại đều cùng do La Vân Hi đóng. Rõ ràng sau Bát Nhã Phù Sinh, chúng ta đáng lẽ ra phải được nhìn thấy mặt thật của Minh Dạ rồi. Nhưng tại sao vẫn là La Vân Hi đóng? Theo ý hiểu của mình, Sơ Đại là kiếp trước của Đàm Đài Tẫn, là người không cảm nhận được ái tình, cũng chả có tơ tình. Ông phải nắm và chịu đưng bao nỗi đau khổ của nhân loại từ khi sinh ra dù chẳng có lỗi gì. Lỗi là vì ông ấy sinh ra là Ma Thần. Cuối cùng ông chả oán hận, làm Đồng Bi Đạo để không phải nếm đau khổ như thế nữa. Ông ấy để Ma Thai, thực chất là kiếp sau của ổng, rồi đào tạo Ma thai từ bé đến lớn giống mình, rồi để Ma thai tự động hiến dâng, thành ma thần, rồi chiếm đoạt ý thức để hợp nhất. Thực ra mình thấy 12 vị Thần có sai lầm từ đầu, là không phát hiện Ma Thần từ trước, dẫn đến việc hắn điên lên có ý định mở Đồng Bi Đạo thì mới chữa cháy.  Sau, do biết sẽ có Ma Thai, nên mới cảm hóa từ con của Thần là Lê Tô Tô. Ngay từ đầu, cuộc gặp gỡ của hai người này đã là định mệnh, là ván cờ đã được sắp đặt của Thần Ma. Tuy nhiên, cho dù vận mệnh tàn nhẫn như vậy, Đàm Đài Tẫn vẫn không ngừng hướng thiện, chống lại cái ác chính là kiếp trước của mình, để hướng đến cái thiện - chính là hình tượng Minh Dạ. Vì thế, trong tập 32 và 33 mới để Sơ Đại, Minh Dạ và Đàm Đài Tẫn cùng một khuôn mặt. 

Tại sao Minh Dạ lại ngăn không cho Đàm Đài Tẫn tự sát khi bị Nhị Ma bắt? Theo mình hiểu, nếu Đàm Đài Tẫn tự sát, hắn vẫn sẽ hồi sinh thành Ma Thần, mà vẫn dễ bị Ma Thần điều khiển hơn do không có thực thể nữa. Trong khi đó, nếu là trường hợp Đàm Đài Tẫn hiến thân mà không bị chết xác, quyền điều khiển cơ thể của Tẫn sẽ cao hơn so với việc mất đi thể xác của chính mình. 

Trường Nguyệt Tẫn Minh không đơn giản là câu chuyện tình yêu Tẫn Tô hay Dạ Tửu, mà thực chất là sự đấu tranh của chính Đàm Đài Tẫn giữa cái ác và cái thiện, bản ngã của chính anh. Có thể nói, đây đúng là kiểu phàm nhân tu tiên (nhưng tu tiên này lạ lắm), giác ngộ được đạo làm Thần. Thần yêu chúng sinh, họ có thể chấp nhận đánh đổi mạng sống và hạnh phúc của chính mình để bảo vệ chúng sinh bình an vô sự. Cho dù chúng sinh chưa chắc cảm tạ mình, thậm chí danh tiếng cũng bị tổn hại, nhưng họ vẫn làm.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net